Chương 7: Đem sở tư suy tính đến rõ ràng.

( Sở tư: nơi ở riêng. Nhưng trong chương này mình thấy sở tư có khi là chỉ suy nghĩ riêng tư hay gì đó, ở bên dưới một chút có câu “nhưng đem sở tư của mình suy nghĩ tính toán đến rõ ràng.” Nên mình nghĩ chắc là Hi Trì đoán được suy nghĩ của Chung Diệp á.)

Hi Trì phân biệt giới tính loài ưng dựa vào độ nặng nhẹ của chúng, thư ưng( ưng cái) so về kích thước và trọng lượng đều vượt qua hùng ưng( ưng đực), hơn nữa vũ mao( lông) của thư ưng không cường liệt như của hùng ưng.

Dưới mắt con mắt của Hi Trì những chỉ tiêu kia vừa vặn hợp với con diêu ưng này, Kiều Kiều lại uy mãnh, nó lại hết sức dính người, đương nhiên, Hi Trì đem nó coi như tiểu cô nương.

Kiều Kiều bị đuổi ra ngoài cũng không dám thù dai, nó biết Chung Diệp là một kẻ đáng sợ.

Cung biến, bên kia Kiều Kiều đang đứng trên bả vai Chung Diệp, nhìn tường máu bên trong cung chảy thành sông, chém gϊếŧ đi qua cảnh tượng tàn nhẫn vô cùng, Chung Diệp bất vi sở động, ngược lại một kiếm rút ra khỏi ngực của Thịnh thượng thư, cười lạnh một tiếng, hỏi nó có ăn tim người hay không.

Kiều Kiều bị Chung Diệp thuần phục phải ngoan ngoãn, nó dĩ nhiên không dám ăn thịt đồng loại có hai tay hai chân giống như Chung Diệp.( này là nói con người có hai tay hai chân giống Chung Diệp nên nó không dám ăn, chứ không phải nói Chung Diệp cũng ăn những kẻ có hai tay hai chân nên nó không dám ăn đâu nha~)

Chỉ trơ mắt nhìn Chung Diệp đem trái tim kia đâm đến máu tươi tràn trề.

Chung Diệp có thể ngồi lên ngôi vị hoàng đế đơn thuần chỉ là tình cờ, hắn ngồi lên ngôi vị hoàng đế có thể nắm trong tay triều chính lại là một điều phi thường.

Đại Huyên triều khai quốc một trăm sáu mươi năm, trải qua Cao tổ, Thái — tổ, Minh đế, Mục đế, Thành đế, Ái đế.

Thành đế sau khi kế vị thì chìm đắm trong tửu sắc bỏ mặc chính sự, Thịnh gia có hai nữ nhi xinh đẹp như hoa, đưa vào cung thì được cưng chiều, một được phong là hoàng hậu, một được phong là quý phi.

Hoàng hậu hạ sinh thái tử, quý phi sinh ra Chung Diệp, thái tử so với Chung Diệp lớn hơn một tuổi, lúc quý phi sinh Chung Diệp vì khó sinh mà chết.

Thành đế cả ngày hoa thiên tửu địa, cổ động phong thưởng Thịnh gia, Thịnh gia như mặt trời ban trưa có một không có hai. Đáng tiếc Thành đế tuổi thọ không dài, không tới ba mươi liền băng hà.

Sau khi Thành đế băng hà vị thái tử bảy tuổi lên thay. Vì còn nhỏ nên không thể xử lí chính sự, tất cả sự vụ đều do ba vị nội các đại thần( chắc nói bên nhà ngoại) cùng Thịnh thái hậu làm chủ.

Đảo mắt một cái Ái đế đã mười lăm tuổi, hắn cũng phát hiện mình là một hoàng đế bù nhìn, mặc dù thân là chí tôn nhưng trong cung người người đều nghe theo thái hậu, căn bản không đem vị hoàng đế này coi ra gì. Trọng yếu nhất chính là nội các đại thần không chịu đem quyền lực trả lại cho hắn, tất cả tấu chương hay là quyển kinh đều do nội các phê duyệt.

Ái đế muốn cấu kết với mấy đại thần đoạt quyền, đem thái hậu đuổi xuống đài*, không nghĩ tới lại có hai đại thần nghe theo Thịnh thái sư, mật mưu trước thời hạn bị bại lộ, Ái đế bị Thịnh gia hạ một ly độc tửu độc chết.

✚[tāi] Hán Việt: ĐÀI Đài (chỉ Đài Châu, địa danh, Thiên Đài, vừa là tên núi vừa là tên đất ở tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc)

Sau khi Ái đế chết, Chung Diệp mới gần mười bốn tuổi được ủng hộ lên ngôi.

Khi Chung Diệp còn nhỏ đã thấy nhiều hồi cung vi tranh đấu, lưu huyết, không lưu huyết( lưu huyết: máu chảy, chảy máu. Mình thấy để là không chảy máu hay không máu chảy đều không hay nên để là lưu huyết), hắn tâm cơ sâu xa vượt qua Ái đế, coi như là hoàng đế, hắn cũng phải co được dãn được*, có thể cúi xuống dáng vẻ để cho Thịnh gia yên tâm.

✚[néngqūnéngshēn] co được dãn được; biết co biết duỗi (biết ứng phó thích hợp với tình hình cụ thể)

Cái gì gọi là cô độc?

Đã từng đối với Chung Diệp mà nói, đại khái là trên danh nghĩa tọa ủng nước sông vạn dặm, mỗi ngày bị trăm vị triều thần đính lễ quỳ lạy, thần tử có thể trên trăm người, nhưng không có được một người hiểu hắn, cũng không có một kẻ nào có thể khiến hắn trọng dụng.

Âm mưu của hắn tính toán hùng tài đại lược cũng được che giấu thật sâu trong đáy lòng.

Mà bây giờ, trước mắt hắn người thiếu niên này, chưa từng thấy qua mình, không biết thân phận mình, nhưng đem sở tư của mình suy nghĩ tính toán đến rõ ràng( theo translate dịch là: nhưng hắn lại biết rõ ràng mình đang suy nghĩ cái gì).

Chung Diệp thiếu người, thiếu một thần tử coi trọng thiên hạ hơn cả danh lợi giống như Hi Trì.

Lần này vi phục tư tuần, Chung Diệp cũng không phải là có linh cảm mà là nghĩ cặn kẽ. Đây là giang sơn của hắn, có bao nhiêu hoàng đế không thể nguyên vẹn mà đi qua một lần, chỉ nghe từ tấu chương mà văn võ bá quan trình lên báo cáo, hắn nhìn bầu trời không phải từ tấu chương được trình lên, mà còn phải dùng chính ánh mắt của mình đi xem khắp thiên hạ này.

Lệ Nam tỉnh giàu có và sung túc, cùng bên ngoài thông thương khá nhiều, là nguồn thu thuế chính của triều đình, nhưng quan dân tham ô nghiêm trọng, mỗi một kẻ bước tới Lệ Nam nhậm chức đều muốn kiếm một khoản. Vệ Lê tỉnh mấy năm gần đây liên tục xuất hiện thiên tai nhân họa, thủy hoạn, đông tai, hạn hán... Cơ dân lưu vong cả hàng mấy trăm ngàn người, là địa bàn nhận cứu trợ chính trong hai năm qua của triều đình, có nhiều quan viên sẽ nuốt trọn hơn một nửa số tai khoản mà triều đình cấp đến.

Thân là hoàng đế, Chung Diệp phải đem triều đình này chấn chỉnh qua một lượt, đem tình trạng giang sơn đổ nát mà Thành đế cùng Thịnh gia vứt lại chỉnh đốn một thể, đây là sứ mạng mà hắn phải đem bên mình, là trách nhiệm của kẻ làm hoàng đế như hắn.

Sắc trời dần tối, Hi Trì cũng phải cáo biệt.

Hắn đem con ngựa của mình dắt tới, vẫy tay cùng Chung Diệp từ giả( cũng là cáo biệt, mà để hai chữ cáo biệt gần nhau thì mình thấy nó bị lặp không hay nên để là từ giả, này không phải từ giã viết sai chính tả đâu *^^*): “Nghĩa huynh, ta đi về trước, khi nào rảnh rỗi ta tìm lại ngươi chơi.”

Chung Diệp gật đầu một cái: “Nghe nói tiểu Hi thư họa không tệ, lần sau tới có thể tặng ta một bức hay không?”

Hi Trì là tài tử nổi danh, thiên kim khó cầu hắn một chữ, hắn cũng biết rằng vật lấy theo Hi là quý, trừ phi nghèo hay không có tiền, nều không hắn cũng sẽ không giúp các đạt quan quý nhân viết chữ.

Dưới mắt cùng Chung Diệp kết nghĩa huynh đệ, Hi Trì liền không có nhiều quy củ như vậy, hắn cười một tiếng: “ Hảo! Ngày kia trời đẹp, ta sẽ qua, chạng vạng tối chúng ta còn có thể cùng đi ngâm suối nước nóng.”

Chung Diệp nhớ tới tình cảnh lúc hai người lần đầu gặp nhau. Lúc ấy Hi Trì đang ngâm mình trong suối nước nóng.

Bản thân Hi Trì dáng dấp không hề âm nhu, y không thấp, ở trên đường chính đi lại người khác sẽ khẳng định đều cảm thấy hắn là một phiên phiên tiểu công tử phong lưu hào phóng.

Có thể màu da của trắng nõn ngũ quan tinh xảo, khuôn mặt thanh tú vô cùng, cằm nhọn và đôi mắt tựa hồ ly, cởi ra bộ y phục sẽ là thời điểm mà những lọn tóc đen dài rơi rớt xuống, trong lúc nhất thời thật dễ dàng bị người nhận nhầm thành một tiểu yêu hoa trong núi.

Sau khi Hi Trì trở về thì vừa vặn gặp được Cố Lương.

Biểu tình của Cố Lương không được tốt, ngồi xuống ghế liền uống mấy hớp trà mới nói: “Có tri phủ sẽ đến Thanh huyện kiểm tra hai ngày, ta lại phải gặp tai ương."

Hi Trì cảm thấy lạ: “Tại sao? Ngươi lần này bắt không ít thổ phỉ, bách tính an cư lạc nghiệp, cũng là thành tích của ngươi, tri phủ khen thưởng ngươi mới đúng a.”

“Ngươi biết tri phủ là ai không?” Cố lương nói, “Là Ô Nhân, hắn ở thư viện cùng Thịnh Nguyệt là cùng một phe, khắp nơi làm khó ngươi."

Thịnh Nguyệt cùng Hi Trì có thù có oán, cùng Cố Lương không thù. Mấu chốt Cố Lương là người trượng nghĩa, Hi Trì bị Thịnh Nguyệt thay đổi cách trêu chọc, Cố Lương đã từng đứng ra ngăn cản đám người Thịnh Nguyệt.

Lúc ấy Cố Lương liền cùng với Ô Nhân đánh thành một đoàn.

Cho dù là đồng môn sư huynh đệ, cũng có chút ân oán ở bên trong, không thể cùng nhau xưng huynh gọi đệ.

Hi Trì dùng cây quạt vỗ bả vai Cố Lương một cái: “Thượng ti lại là cừu địch, làm khó ngươi.”

“A a a ——“ Cố Lương kêu mấy tiếng, hắn cảm thấy bản thân có thể điên rồi, “Vậy phải làm sao bây giờ?”

“Binh tới tướng chặn nước tới đất ngăn mới phải, ngươi không làm gì sai, hắn không có tư cách bãi nhiệm ngươi, nhiều lắm là cho ngươi một phen mất mặt.” Hi Trì suy nghĩ một chút nói, “Bất quá ngươi cần phải cẩn thận hắn tính toán, chỉ sợ hắn có chuẩn bị mà đến.”

Cố Lương than thở uống hai hớp trà, lúc này mới nhìn về phía Hi Trì: “Ngươi ngày hôm qua không có trở về? Đi nơi nào chơi rồi?”

Hi Trì cũng không có giấu giếm: “Quen biết một vị công tử, cùng hắn thành huynh đệ kết nghĩa. Nhân phẩm hắn tốt lắm, dung mạo tuấn mỹ tựa như trăng sáng, bọn ta nói chuyện rất nhiều.”

Cố Lương cũng là người thích giao tế: “Có như vậy người? Ngươi cũng không giới thiệu cho ta biết. Bất quá, nói tới tuấn mỹ, ta cảm thấy trên đời này ngoại trừ ngươi và đương kim hoàng thượng ra thì không có ai đẹp hơn được, nếu gặp mặt thánh thượng ngươi sẽ biết, đáng tiếc gần vua như gần cọp, mặc dù hoàng thượng là một người anh minh, làm lên chuyện nhưng vẫn là bạo quân chính cống, lòng dạ đặc biệt tàn nhẫn.”

“Ta biết Lý công tử cùng hắn bất đồng.” Hi Trì suy nghĩ lại một chút, “Lý công tử là một người nói năng văn nhã.”

Chương kế tiếp: Chương 8: Trong lòng Chung Diệp không vui.