Chương 17

Hai mươi lăm phút sau, xe điện của Chu Hoài Sinh dừng trước mặt Lâm Tri Dịch.

Lâm Tri Dịch ngẩng đầu lên, mơ màng nhìn Chu Hoài Sinh, đôi mắt mang vẻ xa lạ đánh giá anh, sau đó mới bừng tỉnh: "Anh đến rồi."

Chu Hoài Sinh xuống xe đi tới trước mặt Lâm Tri Dịch, "Cậu bị sao vây? Cậu uống rượu?"

"Ừ, tôi không biết làm cách nào mà tôi đến được đây. Tôi cũng không bắt được taxi."

Lâm Tri Dịch gật đầu, xoa xoa đôi chân cứng đờ, muốn đứng dậy, nhưng vừa nhỏm người dậy đã ngã về phía sau, Chu Hoài Sinh vội vàng đỡ lấy cậu. Đầu ngón tay Lâm Tri Dịch lạnh ngắt, Chu Hoài Sinh quay lại xe lấy bình giữ nhiệt ra, đổ nước vào nắp, nước đã để một ngày nhưng vẫn được giữ nhiệt rất tốt, Lâm Tri Dịch cầm chiếc nắp đã bong tróc sơn, không mở miệng nổi.

Thấy Lâm Tri Dịch không uống, Chu Hoài Sinh lấy khăn giấy ra từ trong hộp anh mang theo, lau mép nắp rồi rót lại một ly khác cho Lâm Tri Dịch.

Lâm Tri Dịch muốn giải thích, cậu không có ý đó, nhưng lại không nắm được cơ hội thích hợp, Chu Hoài Sinh đã đưa nắp cốc vào trong tay cậu, cậu chỉ có thể cúi đầu nhấp một ngụm nước.

Nước ấm từ cổ họng chảy xuống, làm ấm từ trong bụng, Lâm Tri Dịch cuối cùng cũng cảm thấy như sống lại, vẻ mặt thanh tỉnh nhìn Chu Hoài Sinh rồi nói "Cảm ơn".

"Không có gì." Chu Hoài Sinh vặn chặt bình giữ nhiệt.

Lâm Tri Dịch ngẩng đầu hỏi: "Từ đường Ninh Hải đến đây là khoảng bao xa?"

"Bảy, tám km."

"Nếu là đặt hàng thì một đơn hàng ở xa như vậy giá bao nhiêu?"

Chu Hoài Sinh hiểu ý Lâm Tri Dịch, anh cởϊ áσ khoác, khoác cho Lâm Tri Dịch, nhẹ giọng nói: "Đến đón cậu không tính là nhận đơn."

Anh ở rất gần, giọng nói cũng trở nên rất gần, Lâm Tri Dịch luôn cảm thấy mình đã nghe thấy giọng nói này ở đâu đó.

Sau khi gặp Chu Hoài Sinh, mọi thứ đều trở nên rất kỳ lạ, khi thì cậu cáu kỉnh không rõ nguyên do, khi thì lại rất an tâm, thật không giống cậu bình thường.

"Cách đây ba năm bốn tháng, tôi và bạn bè đi chơi ở một ngọn núi rất hẻo lánh, kết quả thì gặp phải một trận mưa rất lớn, núi đất sạt lở, tôi bị lũ cuốn trôi, mất tích, không ai có thể liên lạc được với tôi. Cho đến hai năm trước, cha tôi tìm thấy tôi trong bệnh viện, ông nói rằng khi đó tôi bị thương khắp người, phải mất mấy tháng tĩnh dưỡng mới được xuất viện. Trong khoảng thời gian đó, tôi cứ ở trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ. Sau khi bình phục hoàn toàn, tôi phát hiện mình đã mất đi một phần ký ức." Lâm Tri Dịch nhìn Chu Hoài Sinh, ánh đèn đường phản chiếu làm cho đôi mắt cậu sáng ngời.

"Từ lúc mất tích cho đến lúc được tìm thấy, tôi đã quên hết mọi chuyện xảy ra trong hơn một năm qua, không nhớ được gì cả. Tôi đã thử rất nhiều phương pháp, quay trở lại núi kia, tìm kiếm bác sĩ tâm lý để thôi miên, đều vô ích."

Chu Hoài Sinh vẫn im lặng, Lâm Tri Dịch nhìn thấy lông mi của anh có chút run rẩy.

Nếu chỉ là người xa lạ, thì sẽ có phản ứng như vậy sao? Có thể là ngạc nhiên, có thể là hoài nghi hoặc thậm chí là chế giễu, nhưng không nên là vẻ mặt vô cảm thế kia.

Lông mi run rẩy và khóe miệng mím chặt đã sớm bán đứng Chu Hoài Sinh.

"Khoảng thời gian mà tôi đã quên đi kia, tôi nhất định đã gặp anh, tôi chắc chắn." Lâm Tri Dịch nói.

"Không, chúng ta chưa từng gặp nhau." Chu Hoài Sinh vẫn phủ nhận.

"Tôi chỉ muốn lấy lại đoạn ký ức đó."

"Đoạn ký ức đó rất quan trọng với cậu sao?" Chu Hoài Sinh ngồi xổm xuống, ánh mắt mờ mịt, "Hiện tại cậu đang sống rất tốt. Nếu ông trời đã bảo cậu quên đi khoảng thời gian đó, tại sao cậu cứ khăng khăng muốn nhớ lại? Có thể khoảng thời gian đó cậu đã sống trong sự đau buồn, phải chịu đựng rất nhiều sự đau khổ, thậm chí còn bị tổn thương."

Chu Hoài Sinh đột nhiên dừng lại, bởi vì Lâm Tri Dịch đột nhiên đưa tay nắm lấy cổ áo của anh, Lâm Tri Dịch kéo anh sát về phía mình, chóp mũi hai người gần như chạm vào nhau, Lâm Tri Dịch hung tợn nói: "Tôi biết là anh biết, anh nhất định biết!"

Chu Hoài Sinh không giỏi nói dối, nhất là trước mặt Lâm Tri Dịch, anh hoảng loạn nhìn đi chỗ khác.

Giọng nói của Lâm Tri Dịch run run, trông cậu rất yếu ớt, nhưng giọng điệu vẫn kiên cường: "Tôi chỉ muốn biết rõ những gì tôi đã trải qua trong khoảng thời gian đó. Tại sao anh không thể nói cho tôi biết? Tôi nằm viện hai tháng, tôi hỏi bác sĩ, bác sĩ nói tôi bị bạo hành nhưng trên người không có một vết thương nào, không có một vết thương nào thì tại sao lại phải nhập viện? Không có vết thương nào thì tại sao tôi lại yếu đến mức phải nằm viện suốt hai tháng? Anh không biết mối quan hệ giữa cha tôi và tôi... Tôi không thể nói rõ được, tôi chỉ có thể nói rằng tôi không tin ông ta, nhưng tôi lại không tìm thấy bất kỳ bằng chứng nào. Tôi đã luôn ngơ ngẩn suốt hai năm qua, Chu Hoài Sinh, tôi không muốn cứ như vậy mà bỏ cuộc, nếu anh biết gì, xin hãy nói cho tôi biết."

Trong mắt Chu Hoài Sinh tràn ngập sự thương tiếc, nhưng nghĩ đến những chuyện đang đè nặng trong lòng anh, giống như một thanh kiếm cứ treo lơ lửng, anh chợt tỉnh lại.

"Nếu...ý tôi là nếu, cậu thực sự bị ai đó làm tổn thương, cậu sẽ làm gì?"

Lâm Tri Dịch không biết Chu Hoài Sinh vì sao lại hỏi vấn đề này, cậu suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Tôi sẽ không buông tha cho tên đó, tôi sẽ khiến tên đó phải nhận hình phạt xứng đáng."