Chương 10

Hai người họ quá giống nhau, thậm chí biểu cảm lúc buồn cũng giống nhau nhu đúc.

"Hôm nay tôi sẽ không đưa thằng ra ngoài, chỉ ở trong nhà chơi với thằng bé thôi được không? Chỉ một lần thôi, chỉ lúc này thôi," Lâm Tri Dịch dùng thân mình chặn tay nắm cửa, ngẩng đầu nhìn Chu Hoài Sinh, sau đó đuối lý mà cúi đầu. Giọng nói vẫn lạnh lùng, trong sự uy hϊếp lại ẩn chứa sự năn nỉ, cậu nói: "Nếu anh không để Quyển Quyển lại, hôm nay anh cũng không đừng hòng đi ra ngoài làm việc."

Chu Hoài Sinh giật mình.

Ba năm trước, Lâm Tri Dịch cũng từng chặn cửa như thế này, cấm anh ra ngoài làm việc, muốn anh ở nhà với cậu, Chu Hoài Sinh đành phải ôm cậu, dỗ dành cậu từ từ. Phần lớn mọi chuyện đều có thể dỗ dành, nhưng rắc rối nhất chính là kỳ phát tình. Cấp bậc của Lâm Tri Dịch rất cao, thuốc ức chế rẻ tiền không có mấy tác dụng, Chu Hoài Sinh lại không thể giúp cậu, chỉ có thể nhìn cậu đau đớn lăn lộn trên giường, quần áo ướt đẫm mồ hôi...

Chu Hoài Sinh luôn cảm thấy mình quá vô dụng, nếu có bản lĩnh kiếm được nhiều tiền hơn, hai người anh yêu quý nhất định sẽ không phải khổ sở như thế này.

"Đã tám giờ rồi, anh đến muộn thì có bị trừ tiền không?" Lâm Tri Dịch không hề cảm thấy xấu hổ gợi chuyện.

Chu Hoài Sinh biết mình không thể lay chuyển được Lâm Tri Dịch, sau năm phút giằng co, anh mở khóa đai, chưa kịp bế Quyển Quyển thì Lâm Tri Dịch đã tiến tới ôm lấy Quyển Quyển đi. Cậu đổi dép lê, ném cái dây đai trên người bé con sang một bên, sau đó đi đến phòng ngủ, trước khi còn rất tự nhiên mà nói câu: "Đóng cửa lại."

Chu Hoài Sinh bất đắc dĩ nhìn bóng lưng Lâm Tri Dịch, trong lòng rốt cuộc vẫn mềm lòng.

Anh lấy thuốc của Quyển Quyển ra khỏi bao, đặt lên bàn ăn, dặn dò "Quyển Quyển nhớ uống thuốc." rồi một mình rời đi.

Lâm Tri Dịch và Quyển Quyển ngồi ở trên giường, vểnh tai lên, nghe thấy cửa đóng lại rồi thì nhìn nhau, Quyển Quyển có chút buồn buồn nói: "Cha giận rồi."

Lâm Tri Dịch an ủi: "Cha sẽ không giận Quyển Quyển đâu."

Quyển Quyển vẫn mang vẻ như đã làm sai điều gì đó.

"Chúng ta ở nhà đợi cha về, được không?"

Quyển Quyển sụt sịt, rồi gật đầu.

Lâm Tri Dịch lấy đồ chơi xe lửa và các khối xếp hình ra, phòng ngủ quá chật, trong phòng khách lại không có điều hòa, Lâm Tri Dịch gọi điện cho tài xế, nhờ anh ta mua một chiếc lò sưởi và một tấm thảm bông. Nửa tiếng sau, tài xế mang đồ đến, đến khi khí ấm của máy sưởi xua tan cái lạnh tỏng phòng khách, Lâm Tri Dịch mới bế Quyển Quyển vào phòng khách, chơi các khối xếp hình với Quyển Quyển trên thảm.

Quyển Quyển thích bám lấy cánh tay của Lâm Tri Dịch, Lâm Tri Dịch cũng thích ôm thằng bé, hai người chơi đùa một hồi thì bỗng trở thành trò chơi thì thầm, Lâm Tri Dịch hỏi câu: "Người ba khác của con ở đâu?"

Quyển Quyển không hiểu, lắc đầu.

"Vậy... cha con có về ăn trưa không?"

Quyển Quyển lắc đầu.

Lâm Tri Dịch cau mày nói: "Vậy bữa trưa cha con ăn gì?"

Quyển Quyển cố gắng sắp xếp lời nói, quơ quơ đôi bàn tay nhỏ nhắn: "Tối cha đã làm trước, buổi trưa đến nhà hàng của chú Lưu ăn một bữa ting ting."

Lâm Tri Dịch đột nhiên hiểu tiếng "ting ting" chính là tiếng của máy vi ba.

Quyển Quyển chơi xếp hình một lúc, nhìn thấy Lâm Tri Dịch đang ngẩn người, bé lặng lẽ ngồi bên cạnh Lâm Tri Dịch, không gây ra tiếng động, nhưng một lúc sau, bé vẫn nắm lấy tay áo Lâm Tri Dịch, nhỏ giọng nói: "Chú ơi, con phải đi uống thuốc."

Lâm Tri Dịch lập tức đi đến bàn ăn lấy thuốc và ly nước.

Quyển Quyển uống cả ba viên thuốc mà không hề có lấy một cái cau mày.

Lâm Tri Dịch cảm thấy đắng thay cho thằng bé, cậu đi đến bàn cà phê tìm kẹo, hỏi Quyển Quyển: "Kẹo mυ"ŧ đâu rồi?"

Dưới bàn cà phê có một cái hộp sắt, trong ấn tượng của cậu, lần trước Quyển Quyển đã lấy kẹo mυ"ŧ từ trong hộp ra. Khi cậu mở hộp ra thì lại không thấy kẹo mυ"ŧ đâu, thứ cậu nhìn thấy chỉ là một xấp giấy. Ban đầu cậu không muốn tò mò về chuyện riêng tư của người khác, nhưng mặt có chữ lại hướng lên trên, cậu chỉ liếc qua là thấy hết nội dung.

Trên đó viết: A Hoài, chúng ta kết hôn nhé?

Thứ hai là: A Hoài, hôm nay em muốn ăn thịt kho.

Lâm Tri Dịch mặt không cảm xúc đậy nắp hộp rồi đẩy nó vào trong, hừ lạnh một tiếng, trong ngực cảm thấy khó chịu không thể giải thích được, cậu ôm Quyển Quyển đang chơi với đoàn tàu nhỏ vào trong lòng nhéo nhéo

Nửa phút sau, cậu chợt nhận ra có điều gì đó không đúng.

Chữ viết đó, rõ ràng giống với chữ viết của cậu.