Chương 33

Tiếng mở cửa phòng ngủ cùng với một bóng dáng nhỏ bé thầm lặng bước đi

"Chú It," giọng một cậu bé gọi, khiến It phải ngước lên.

"Cháu dậy rồi, Salmon, mau tới đi." It vẫy tay.

Salmon bước tới It trên chiếc ghế dài và nhảy lên chiếc ghế lớn hơn, sau đó giả vờ nhắm mắt lại. It bế cháu lên và đặt cá hồi ngồi lên đùi mình.

"Cá hồi muốn ngủ tiếp à? Còn chưa tỉnh à?" It hỏi lại

"Cháu đã không ngủ chút nào," cậu bé nói lặng lẽ

"Chú Day về chưa ạ?" Salmon nhìn It mỉm cười hỏi nhẹ nhàng

"Tại sao? Con có nhớ chú Day không?" It giả vờ hỏi đứa cháu yêu quý của mình.

Salmon dựa vào ngực cậu khẽ gật đầu, không biết Day đang dựa vào khung cửa phòng làm việc, lẳng lặng nhìn.

“Cháu không sợ Day đấy chứ?” It vờ hỏi lại. Có một nụ cười trên khuôn mặt của Day.

"Cháu sợ," Salmon trả lời

"Cháu sợ anh ấy, nhưng cháu cũng nhớ anh ấy?" It hỏi lại

"Vâng," Salmon khẽ đáp

"Cá Hồi" Day gọi Cá Hồi bằng giọng đều đều khiến cậu bé phải ngước nhìn và cười thật tươi.

"Chú Day đã trở lại," cậu bé vui vẻ nói. Mặc dù Salmon sợ Day nhưng cậu nhóc cảm thấy thoải mái khi ở bên Day. Bản năng mách bảo đứa trẻ rằng người này là người có thể chăm sóc và bảo vệ nó.

"Cháu có đói không?" Day hỏi, giọng hơi yếu

"Cháu đói, Cá hồi muốn ăn bánh," cậu bé nói

"Đói vì bánh hay đói bụng thật hả?" Day hỏi lại

"Cả hai ạ," Salmon trả lời

"Được rồi, chú sẽ đưa cháu ra ngoài ăn, nhưng..." Day nói và dừng lại, cá hồi nhìn Day tò mò muốn biết Day sẽ nói gì tiếp theo. Day nhìn quanh phòng.

"Ai đã chơi trong phòng với những đồ chơi đó?" Day bình tĩnh hỏi Salmon. Cậu bé im lặng khi cúi đầu

"Trả lời cho chú Day đi" It hỏi cháu mình

“Cá hồi ạ” cậu bé thú nhận.

"Khi cháu chơi một mình và cháu sử dụng đồ chơi, cháu phải phân loại chúng, có biết không? Cháu phải cất nó đi sau khi chơi xong." Day nói. Salmon quay sang It.

“Chú It, giúp cháu lấy cái này với,” cậu bé van nài. It gần như bất tỉnh.

"It." Day gọi It bằng một giọng u ám

"Ừm... Cá hồi nên tự cất đi, chú không dùng nó đâu. Cất chúng đi nhanh lên để chúng ta có thể ra ngoài ăn bánh sớm," It nói, thúc giục cậu bé.

“Vâng” Salmon trả lời, biết rằng sẽ không có ai cứu cậu cả. Cậu bé chạy quanh phòng, nhặt đồ chơi và định đặt chúng vào chiếc giỏ mà It đã chuẩn bị cho cậu. Day và It nhìn thấy cậu bé nhưng im lặng và không giúp đỡ.

"Sẵn sàng!” Salmon nói với nụ cười rộng mở

"Được rồi, đi tắm rửa thay quần áo đi. Chú dẫn cháu đi ăn ở nhà hàng của dì Nam. Ôi It, tao đến sân vận động Nan có chút việc. Mày cùng Cá Hồi ăn ở nhà hàng của Nam trước nhé." Day nói với Salmon, rồi quay sang nói với It.

"Tao sẽ đi với mày" It vội vàng nói. Day khẽ nhíu mày

"Tại sao mày muốn đi? Tao chỉ định nói về một vài điều," Day nói

"Không, tao sẽ đi với mày" It tiếp tục, xác nhận những lời tương tự

"Còn Salmon thì sao? Mày có định đưa thằng đến sân vận động với chúng ta không? Sẽ có rất nhiều ô tô." Day khẽ càu nhàu.

"Hãy để Salmon ngồi trong văn phòng của anh chàng đó .. làm ơn Day, tao muốn đi cùng mày" It nói, Salmon bối rối. Day và Salmon liếc nhìn nhau.

"Chú đi đâu vậy? Cá hồi sẽ đi với chú!" cậu bé hét lên, không biết mình đang đi đâu. Day khẽ liếc nhìn It trước khi gật đầu.

"Chú biết, Salmon, chúng ta đi tắm đi," It nói, mời cháu trai của mình đi tắm và thay quần áo. Vì vậy, Day đã đưa họ đến cửa hàng của Nam.

"Đói, cá hồi đói quá." Cậu bé ngồi trên chiếc ghế đệm trong quán của Nam. Nhưng cậu bé đứng hình khi nhìn thấy vẻ ngoài của Day

"À, Cá Hồi bé nhỏ. Lại đây với dì Nam nào... lại đây đi, chú cho cháu ăn gì đó." Nam ra khỏi cửa hàng và giả vờ chạm vào má của Salmon. Nhưng cậu bé đưa tay lên che hai má

"Đừng cố, đau lắm", cậu bé nói với cái gật đầu dễ thương khiến những người nhìn vào đều mỉm cười trìu mến

"Đáng yêu thật đấy, chúng ta đã một ngày không gặp, nhớ dì không?" Nam nói đùa.

"Che như vậy, chẳng thà dì không làm bánh cho cháu ăn còn hơn?" Nam vờ dọa nhẹ. Salmon đứng yên trước khi hạ tay xuống khỏi má.

"Dì Nam sờ cẩn thận nhé..." cậu bé nói nhỏ khiến Nam mỉm cười tươi trước khi hôn lên đôi má bóng nhẫy của cậu bé, điều đó không quá khó

Nam cười nói: “Coi như không mạnh chút nào”

"Vậy cá hồi muốn ăn cái gì?" Nam hài lòng nói. Ba người gọi món mặn trước. Còn món tráng miệng, họ gọi món sau. Day cho phép It đặt hàng một bánh hộp để ăn ở trường đua. Sau khi đã no nê, Day lấy It và Salmor đến trường đua, Day đã gọi để thực hiện một cuộc hẹn

"Mày đang làm gì với Nan vậy?" It tò mò hỏi,

"Một doanh nghiệp ô tô nhỏ," Day nói giọng đều đều

“Chú It.. nhiều người quá.” Salmon ngồi trong lòng It chỉ tay ra khỏi xe vì lúc này trời đã bắt đầu nhá nhem tối. Tất cả những con sư tử tập trung ở đó

"Họ đang làm gì thế ạ?" cá hồi hỏi

"Họ là những tay đua xe," It nói ngay với cháu mình

"Ừ, con cũng chạy được. Con cho xe vào cặp đi," cậu bé nói, lục trong chiếc ba lô nhỏ của mình để lấy một chiếc ô tô đồ chơi và đặt nó cạnh It.

"Đó không phải là cuộc đua ô tô đồ chơi, Salmon. Đó là cách họ đua," It nói với Salmon, chỉ vào những chiếc xe đua đang đậu. Day nay ghé qua văn phòng của Nan

“Xuống ngay đi", Day nói với It và Salmon. It kéo Salmon ra khỏi xe và thu hút sự chú ý của những người xung quanh.

"Xin chào P’Day," vài người trẻ giơ tay tỏ lòng thành kính, và Day chỉ gật đầu.

"It.." Khi cậu quay lại nhìn, mấy người trẻ tuổi giả vờ chào nghiêm

"Tìm nhà đi," It nói trước khi quay đi, vài chàng thanh niên cười khúc khích một chút

"Xin chào, P"It." Tất cả đều thay đổi lời nói, điều này khiến It mỉm cười

"Điều đó tốt hơn đấy" It trả lời

"Ối, hái người biến mất chưa đầy một tháng. P"Day tặng P"It con trai khi nào vậy?" những người trẻ tuổi nói đùa

"Đó là cháu trai của chúng tôi. Salmon, hãy đến văn phòng với tôi. Đừng gây rối với những người đàn ông đó. Họ sẽ nổi điên lên," It nói.

"Dễ thương quá, cùng chơi với Nong nào, P"Day, P"It" đàn em nói rồi hùa vào véo nhẹ má Cá Hồi, cậu bé vội lấy tay che đi

"Đau quá! Chú Day, cá hồi đau quá," cậu bé hét lên khi vội vã chạy về phía Day, người đang nhìn cậu, và ngay lập tức trốn sau lưng Day.

"Này... Nhóc tìm được chỗ trốn tốt rồi, ai dám động nhóc nữa hả?"một trong những thanh niên nói.

"Này, đó là cháu trai của tao. Nó biết cách tìm chỗ trốn", It nói đùa khi thấy Salmon đã đi trốn đằng sau Day, và không ai dám chơi với cậu nhóc nữa.

"Vào đi, It" Day khẽ gọi. Rồi It bước tới Day, và họ cùng nhau bước vào văn phòng. Day nắm tay Salmon khi họ bước vào văn phòng của Nan để tìm anh ấy trên điện thoại. Khi nhìn thấy Day, anh ấy đã ngắt lời các cuộc trò chuyện với người khác và gác máy

"Xin chào, Hia Day." Nan vẫy tay chào Day

"Xin chào, It." anh quay sang chào It một cách thân thiện, rồi nhìn cậu bé ngạc nhiên

"Salmon, chào chú Nan đi" Day nói. Salmon giơ tay chào.

"Xin chào, chú Nan" Salmon chào

"Xin chào, cậu bé. Tên cháu là Salmon phải không? Cậu bé là con của ai vậy?" Nam hỏi

"Cá hồi là con của chị gái tao. Họ để thằng bé cho bọn tao chăm sóc", It nói

"It, đưa Salmon sang phòng bên cạnh đi. Tao muốn nói chuyện với Nan vài chuyện.” Day nói, và It gật đầu.

"It, nếu mày muốn một cái gì đó, mày có thể nói với những đứa trẻ của tao bên ngoài," Nan nói

"Ừm” It trả lời trong cổ họng của mình và dẫn Salmon vào phòng.

"Ngồi xuống đi Hia" Nan nói với Day. Day đang ngồi trên sofa trong văn phòng của Nan

"Này, em có thể giúp gì cho Hia? Anh có thể cho em biết," Nan nói

"Mày có nhớ thằng nhóc hay kiếm cơ gây rối với It không? Ai đó đã nói rằng anh họ của cậu ta đã gửi cậu ta để chạy với It," Day nói

"Em nhớ, em đã không để cậu ta vào trường đua của mình kể từ ngày đó," Nan nói

"Ừm.. Tao sẽ chăm sóc Mac, anh họ của cậu bé đó.

………….

"Chú It, cháu muốn nước cam." Salmon đang ngồi trên sàn chơi với đồ chơi của mình.

"Đợi một chút, chú sẽ nói với mấy người ở bên ngoài," It trả lời

"Vâng" Salmon đồng ý trước khi It bước ra cửa và đến gặp những người đàn ông để nhờ họ mua cho Salmon một cốc nước cam. It nói chuyện với đám thanh niên và không thấy Salmon rời văn phòng. Vì tò mò, cậu bé bước đến xem những chiếc xe đua đậu bên lề đường đua.

"Ồ đẹp quá." Salmon mở to mắt, hưng phấn nói khi nhìn thấy một chiếc xe đẹp trước mặt. Salmon nhìn kỹ hơn và đặt chiếc ô tô đồ chơi đang cầm trên tay và trượt nó lên mui chiếc ô tô đang đỗ.

Sau khi nước cam được mang đến cho cậu bé, It trở lại phòng khách. Nhưng cậu rất ngạc nhiên vì không thấy Salmon ngồi đâu cả. Sau đó It chạy đến chỗ Day.

"Day," It hét lên với giọng điệu căng thẳng khi tìm kiếm Salmon

"Có chuyện gì thế?" Day quay

"Ừm... Salmon tới tìm mày không?" It khẽ hỏi. Day dừng lại, nhìn It.

"Tao đã bảo mày trông chừng cháu trai của mày! Salmon không đến với tao," Day nói, giọng buồn bã. Anh chạy ra khỏi văn phòng của Nan ngay lập tức. It và Nan chạy theo Day

"Thằng nhóc chết tiệt! Sao mày dám đυ.ng vào xe tao?" một giọng nói vang lên, làm Day và It đóng băng, họ lập tức quay lại nhìn

"Ah…," cậu bé rêи ɾỉ trong khi ngồi trên mặt đất do bị đẩy bởi một người đàn ông trẻ đang giận dữ. Người thanh niên kia tiến lại với tay chuẩn bị chọc vào người Salmon nữa.

“Ôi,” It giận dữ chửi rủa cổ họng. Nhưng ngay khi It cố gắng lại gần, bàn chân của Day đã cắm sâu vào giữa bụng của người chủ xe và hai chân của anh ta bị cong lại.

"Chuyện gì xảy ra vậy? Cái quái gì thế?!" Bạn bè của anh chàng kia hét lên. It thấy rằng Day đã giải quyết xong việc đó và ngay lập tức đi thẳng vào xem xét cá hồi

"Cá hồi, sao vậy? Cháu làm cái gì?" It vội vàng hỏi cháu trai

"Uh..uh... Con chỉ chơi với chiếc xe của con, trong xe của anh ấy... thế thôi," cậu bé nói, chỉ vào chiếc ô tô đồ chơi của mình. Chiếc xe nhỏ của cậu bé không có bất kỳ bộ phận nào bị hư hỏng, cũng không biết có làm hỏng xe của bên kia không.

"Ừm!" Cổ họng của người đàn ông bị đá đã bị nắm chặt bởi cả hai tay của Day, và anh ta đã siết chặt dữ dội. Day nhìn những người bạn của người mà anh ta đang bóp cổ. Họ đang cố gắng giúp đỡ bạn mình nhưng ánh mắt trừng trừng của Day khiến nhiều người đứng hình

"Ô... Ư," người bị bóp cổ rêи ɾỉ vì ngạt thở

"Ai dám xông vào khıêυ khí©h tao?" Day khẽ nói khi quay sang người trước mặt

"Mày có thực sự tốt với trẻ em không?" Day hỏi với giọng nghiêm nghị. Đôi mắt anh ấy tốc biến cùng với sự phẫn nộ. Hai tay vẫn nắm chặt. Trong khi bên kia cố gắng gỡ tay Day

"Này, đủ rồi hia, cậu ta ấy sắp chết, em sẽ tự lo liệu nốt." Nan đã tới thuyết phục Day. Tiếng nức nở của Salmon thỉnh thoảng vẫn tiếp tục. Mặt khác, những người bạn của người bị bóp cổ, khi họ nhìn thấy thấy người đứng sau Nan và Day đông hơn họ, họ im lặng, không ai dám can ngăn.

"It, nói với hia Day một chút đi." Nan quay sang yêu cầu It nói. It đang nhìn đi chỗ khác với đôi mắt đỏ

“Gϊếŧ hắn đi,” It nói, giọng đanh lại vì tức giận. Salmon có một chút sợ hãi

"Mày có điên không? Day sẽ ở trong tù đấy" Nan nói lại. It phát ra tiếng khịt mũi trong cổ họng. Nắm chặt Salmon, vẫn đang khóc và ôm chặt cậu bé vào ngực. It đi về phía Day.

"Day... đủ rồi... mày không cần phải gϊếŧ cậu ta," It đồng ý thuyết phục Day. Day sau đó từ từ nới lỏng vòng tay của mình với người đàn ông trước mặt và đá anh ta lại. Phía bên kia rút lui, và bạn bè của họ ngay lập tức đến hỗ trợ bạn mình.

(COUGH) Bên kia ngay lập tức hít một hơi thật sâu

"Cậu nhóc này là ai?" Một thanh niên hỏi

"Là con trai hay cháu trai đều không quan trọng. Nhưng sao mày dám làm hại một đứa trẻ?!" It hét lên.

"Tôi không làm cậu bé bị thương gì cả. Tôi chỉ đẩy cậu nhóc ra khỏi xe của mình thôi. Ngoài ra, cậu bé đó còn làm trầy xước xe của tôi", người kia phản bác.

"Mày có đúng về điều này?!" It lại nói

"Vậy là cháu trai tôi đã làm xước xe của mày à? Tuy nhiên, tại sao mày không nói với thằng bé là nó đã sai hả?" It hét lên trong cơn thịnh nộ

"It, đừng chửi thề trước mặt cháu trai" Day quay sang nói và It đã im lặng.

"Mày rất sợ xe của mày bị trầy xước cho đến khi mày không quan tâm đến ai. Mày chỉ quan tâm xe của mày có bị trầy xước hay không, mày không để cho bất cứ ai chạm vào xe của mày, phải không?" Day hỏi với giọng nghiêm khắc. Đôi mắt hung dữ tiếp tục nhìn chằm chằm vào một số người khác không nhìn lên, một số người còn lại một phần thường ngoảnh mặt đi.

"À, tôi đang chỉ bảo vệ xe của mình." Dù sợ hãi nhưng anh chàng vẫn rất dẻo mồm trả lời Day

Day nở một nụ cười trên môi, quay sang anh và thì thầm điều gì đó trong khi người kia hơi nhướng mày. Day đi đến đám đàn em, chúng lấy đồ từ tay và đưa cho Day. Đối phương không biết làm sao, Day thò tay vào túi lấy ra một tấm danh thϊếp, bước đến bên đối phương đưa.

"Đây là thẻ nhà để xe của bạn tao. Hãy mang xe của mày đến nhà để xe. Nói với chủ nhân ga-ra, ai đó tên Day đã gửi cho mày. Vì vậy, hãy gọi cho tao và tao sẽ nói chuyện với anh ấy," Day bình tĩnh nói. Đối phương nhận lấy danh thϊếp, vẻ mặt bối rối

"Anh muốn tôi làm gì với chiếc xe?" người kia hỏi. Day khẽ mỉm cười. Anh bước tới để xem xe của bên kia

"Tên mày là gì?" Day không trả lời, nhưng hỏi

"Game" bên kia trả lời.

"Ừm.. Tao sơn xe cho mày, yên tâm, tao sẽ trả tiền." Khi Day kết thúc lời nói. Tiếng lưỡi lam sắc bén cắt xe người kia vang lên, không ai dám ngăn cản. Bên kia sững sờ khi nhìn thấy chiếc xe bị cào thành một đường dài

"Ồ!! Sao anh có thể làm thế này với xe của tôi?" Chàng trai trẻ sở hữu xe ô tô, chạy về phía Day, nhưng thuộc hạ của Nan đã can thiệp. It mỉm cười. Day đi bộ vào lề xe và đi trong im lặng vì không ai dám can thiệp. Chủ xe xem xe mình. Anh gần như ngạt thở.

"Day, còn quá ít," It nói. Day quay trở lại It và ôm lấy Salmon để chở họ về. It giật lấy con dao trên tay Day đi vòng ra bên hông xe

"Mày yêu chiếc xe của mày rất nhiều, phải không?" It giận dữ nói khi cậu phi con dao vào mui xe và trèo lên mui xe của bên kia để cắt nóc xe.

"Này, mày định đập cả xe à, It?" Nan hỏi đùa. Khi It cắt xong thấy hài lòng, It leo xuống đứng cạnh Day

"Xe đã đủ cả rồi. Sao mày còn đi nữa?" Day khẽ hỏi

"Cậu ta vẫn sẽ lái xe. Cậu ta muốn đi vì mày đã ngắt lời cậu ta, tao muốn cậu ta mất mặt," It nói lại. Day khẽ lắc đầu, dẫn Salmon trở lại It. Day lại xe chính chủ

"Tao chỉ dạy mày một điều thôi. Mày có tội là không biết tự chủ. Tao hiểu mày mê xe, nhưng tao thương cháu tao lắm, không ai dám động đến nó đâu. Học cách suy nghĩ trước khi hành động nhé, cái gì cũng được. Người lớn như chúng ta phải có trách nhiệm dạy dỗ người nhỏ tuổi hơn, chỉ ra đúng sai. Đừng quên dắt xe vào chỗ tao đã nói, tao sẽ bồi thường thiệt hại" Day nói và trả lại con dao. Anh ấy đưa It và Salmon trở lại văn phòng. Khi bên kia nhìn thấy Day và It bước vào văn phòng, họ biết rằng Day sát chủ sân nên không ai dám can thiệp

“Anh ta xứng đáng có một khuôn mặt nhợt nhạt như vậy,” It nói, đùa giỡn với ý nghĩ về khuôn mặt của chủ nhân chiếc xe.

"Này, ngươi đầu tư nhiều lắm, có nguyện ý vẽ không?" Nan nói, cũng nói đùa. Day quay sang nhìn It với ánh mắt hung dữ. It ngừng cười và ngay lập tức tóm lấy Salmon và ngồi xuống bên kia sofa.

"Tao không phải nói cho mày nhìn kỹ cháu trai của sao?" Day bình tĩnh nói

"Tao ra ngoài một lát để mua nước cam Salmon. Chà, Salmon muốn đó," It trả lời, Day thở dài não nề.

"Huh... chú Day... Cháu muốn tìm chú Day," Salmon nói, muốn ra khỏi lòng của It. It sẵn sàng để cậu bé rờ đi. Salmon vùi mặt vào ngực Day và Day ôm cậu bé và vỗ nhẹ vào lưng Salmon

"Chú Day.. hả... Chú đừng mắng chú It mà... Ôm con đi.." Cậu bé nức nở rùng mình. It trìu mến nhìn cháu mình. Cá hồi muốn gặp Day, vì vậy cậu bé đã đến xin Day đừng mắng It.

"Nếu cháu không muốn chú mắng chú It, tại sao cháu lại nghịch ngợm?" Day

hỏi

“Ừm… con xin lỗi,” cậu bé lại khóc nức nở, vùi đầu vào ngực Day, nức nở không ngừng.

"Day, là lỗi của tao, an ủi cháu của tao đi, đã lâu thằng bé không có khóc như vậy!" It lo lắng nói.

“Suỵt… bình tĩnh, đừng khóc nữa, đừng bướng nữa, ngồi xuống đi, và hãy có một cuộc nói chuyện vui vẻ với chú của cháu," Day nói, bế cháu trai của mình trong vòng tay của anh ấy. Salmon cố ngăn tiếng nức nở. It đứng dậy và chộp lấy một khăn giấy để lau nước mắt trong khi Nan ngồi đó mỉm cười

"Salmon, nghe này. Lần này cháu cũng sai rồi," Day trả lời

"Sai ạ?" cậu bé tò mò hỏi

"Muốn ra đi không phải là một sai lầm sao? Cháu từ chối nói với chú It, và cháu cũng từ chối nói với chú. Đi một mình mà không nói với ai là nguy hiểm. Mẹ của cháu yêu cầu chúng ta chăm sóc cháu. Nếu có chuyện gì xảy ra với cháu, chúng ta sẽ làm gì? Chúng ta không thể sinh con cho mẹ của cháu vì chú It không thể mang thai", Day trả lời khiến Nan bật cười.

"Mẹ kiếp, mày dạy cho cháu tao kiểu gì đấy!" It hét lên, mặt tái mét

"Đi chơi xe như vậy cũng không tốt, xe cũng không phải của cháu, cháu có thể làm xước xe, nên cậu ta đáng giận. Nhưng lần này cháu không làm xước xe là tốt rồi." Day nói. Salmon nhìn Day mà rơm rớm nước mắt

"Vậy người này có sai không ạ?" Salmon tò mò hỏi

"Ông chủ xe sai rồi, sai ở chỗ ăn nói không đàng hoàng và anh ấy đã nói chuyện với cháu một cách không đúng cách. Vì vậy, cả hai người đều sai." Day nói lại.

"Vậy tao và mày đều sai? Tại sao chúng ta lại làm điều này với một chiếc ô tô?" It giả vờ hỏi đùa.

"Sai," Day trả lời.

"Nhưng đó là một sai lầm cố ý." Day lại nói làm It cười sung sướиɠ.