Chương 19

It khẽ liếc nhìn Day trước khi nhìn xuống chiếc bánh đang ăn

“Bạn trung học của tao, Belle" Day trả lời với giọng điệu bình thường. Belle gật đầu một cách vô thức.

“Và mày sẽ ở lại bao nhiêu ngày, Day?" Belle nói lại, để công việc có thể được sắp xếp.

"It, khi nào mày muốn quay lại?" Day hỏi, quay sang It, người vẫn đang ngồi yên.

“It" Day trầm giọng gọi, bóng dáng mảnh mai khó hiểu quay người lại.

"Cái gì?" It hỏi.

"Khi nào mày muốn quay lại bangkok?" Day nhìn It khẽ hỏi.

“Huh..tùy mày, tao có thể đi bất cứ khi nào mày muốn," It nói, cười nhẹ với Day để tránh ánh mắt của Day

"Mày có muốn ăn gì nữa không It?", Belle hỏi, It gật đầu và gọi thêm một chiếc bánh nữa để ăn. Ăn xong, Day đưa cậu trở lại cửa hàng, đồng thời mua bánh cho nhân viên của mình

“It theo tao đến văn phòng” Day nói với It, người đang ngồi trên chiếc ghế dài trong cửa hàng, dáng người mảnh khảnh nhướng mày.

"Cái gì vậy?" It hỏi ngược lại.

"Đi theo tao" Day nói trước khi đi đến văn phòng của mình. It cảm thấy như mình sắp bị mắng theo một cách nào đó, nhưng cậu sẵn sàng đứng dậy và đi theo Day. Khi vào trong văn phòng, Day đóng cửa lại, và tất cả rèm văn phòng, It lo lắng nhìn Day.

“Sao vậy, sao mày lại khóa cửa phòng làm việc?" It hỏi, Day nghiêm nghị nhìn cậu khi anh đứng khoanh tay nhìn It không chớp mắt

“Nếu mày vẫn cảm thấy không thoải mái với Kim.. thì tại sao mày lại để tao nói chuyện với Kim, mặc dù tao đã nói là không muốn… mặc dù tao và mày có thể nói chuyện” Day nói với giọng chắc nịch, khiến It đóng băng, nhận ra rằng Day biết mọi thứ về những gì cậu nghĩ và cảm thấy thế nào.

“Tao không nghĩ nhiều... chỉ là..." It nói nhỏ vì cậu không thể nói dối.

“Chỉ là cái gì?” Day hỏi với giọng nghiêm khắc hơn

“Vậy thì tại sao mày phải nói chuyện với tao như thế, sao cứ mắng mỏ tao?" It nói trước khi ngồi xuống sofa

“Ah, tại sao mày lại như vậy? Tao biết mày nghĩ gì về Kim. Mày cũng biết tao thế nào mà, không có gì đâu, tao và cậu ấy, chúng ta chỉ là quá khứ giống như mày và Meen mà thôi" Day nói như một ví dụ.

“Tao đã nói là tao không suy nghĩ nhiều...tao chỉ ghen tị với P’Kim thôi" It cãi lại

“Mày ghen tị với điều gì?" Day hỏi

“À, P’Kim trông vẫn ổn. Bên cạnh đó, anh ấy là một người đàn ông rất đẹp trai.." It hơi hơi nói bằng giọng điệu nhẹ nhàng hơn.

“Mày ghen tị cái gì? Mày có muốn đẹp trai như cậu ấy không?" Day hỏi.

“Không...tao chỉ hơi không chắc thôi" It bắt đầu chậm rãi

“Mày sợ cái gì? Nói cho tao biết mọi thứ đi" Day nói với giọng trầm.

“Dù mày và P’Kim đã là quá khứ. Nhưng tao không thể không sợ hãi... nếu P’Kim đến quá gần mày.. và nếu mày vô tình thích anh ấy hoặc rung động trước anh ấy... và tao sẽ làm gì đây?", It nói.

Day ngồi trên tay ghế, nắm tay It để giúp cậu bình tĩnh lại.

“Mày có thể không cần nghĩ về nó .. mày nghĩ gì? Tao sẽ không bị Kim làm cho bối rối. Nếu tao lo lắng về điều này, thì tao đã phải lo lắng từ khi học cấp hai", Day nói.

“Lúc đó tao đang chọc ghẹo em trai của mày…vì vậy mày còn phải bận tâm đến Night, nhưng bây giờ có nhiều người lo lắng hơn cho Night, mày có thể muốn.” It im lặng. Day nhẹ nhàng dùng tay kia che miệng cho It.

“Im lặng đi!” Day nói It lập tức đánh vào bụng Day.

“Tại sao mày lại đánh vào miệng tao? Đau quá," It nói

“Cái quái gì vậy, tao đã vuốt ve nó nhẹ nhàng", Day nói

“Vậy tại sao mày lại đánh tao?" It nói, trông có vẻ khó chịu.

“Làm thế nào để tao không tát vào miệng của mày được? Tao có phải nhắc lại tao yêu ai không?... Tình cảm của tao với Kim không còn như trước, cũng không như bây giờ... cậu ấy vẫn là bạn của tao và tao vẫn thấy có lỗi với cậu ấy vì tao đã làm tổn thương Kim. Tao đã không dành cho cậu ấy tình yêu mà cậu ấy xứng đáng có được, tao hiểu điều đó là sai, tao hy vọng mình sẽ không bị phân tâm nữa”, Day nói. It cau mày

“Chà, anh ấy trông đẹp hơn tao," It nói lại, mặc dù bây giờ cậu cảm thấy thoải mái hơn một chút.

“Mày không cần sợ, tao không thích người đẹp. Mày có thể nghĩ rằng mày xấu xí, nhưng ngay cả như vậy, mày vẫn là vợ của tao", Day chế nhạo bạn trai của mình.

“Khuôn mặt của tao rất tốt ... tao trông ổn, cộng với việc tao dễ thương hơn mày" It cãi lại

“Hả… Mày tự tin rằng mình đẹp trai như vậy sao… tự tin như vậy, tại sao lại phải ghen tị với người khác?” Day nói điều này khiến It phải suy nghĩ trước khi nhận ra mình thực sự đã nghĩ quá nhiều.

“Mày không rung động trước P"Kim chứ?" It hỏi để trấn an

"Nếu mày hỏi một lần nữa, tao sẽ tát vào miệng mày một lần nữa đấy" Day nói.

“Được thôi, nhưng đừng dùng vũ lực,” It nói, loạng choạng lùi lại.

“Lực lượng gì? Tao nói chưa xong... Tao tát mồm mày thế có gọi là dùng vũ lực không?" Day hỏi khiến It lập tức nóng mặt.

“Thằng khốn… cái đó mà gọi là tát sao?” It xấu hổ nói, Day chỉ biết cười khẽ trong cổ họng

“Mày đang nhìn cái gì vậy?" Day hỏi It. Khi thấy bạn trai đang ngồi nhìn vào mặt mình không rời mắt.

"Tao thích khi mày cười, tao không thích khi mày cứ luôn cau có," It nói.

“Hãy tử tế đi, để tao không thô lỗ, và tao không gay gắt nữa. Lý do tao nổi điên là vì mày đang tranh cãi với tao", Day nói, không nghiêm túc.

“Ồ… nhắc mới nhớ. Tao nghĩ chúng ta sẽ quay lại bangkok vào ngày mai" Day nói khi nhớ ra điều gì đó

"Tại sao?" It hỏi, nghi ngờ về những gì Day nói.

"Tao có một số việc phải giải quyết," Day bình tĩnh nói.

"Vấn đề gì thế?" It rất tò mò và muốn biết ngay. Day chỉ nhếch một nụ cười trên môi.

………..

Bây giờ, bốn chàng trai đang ngồi im lặng trên chiếc ghế dài đối diện với Day và It.

“Day.. đừng đánh nhau với họ… đó là lỗi của tao, chỉ của tao mà thôi” It nắm lấy cánh tay bạn trai và vội vàng cầu xin.

"Phải, mày sai rồi... nhưng bốn người đó cũng sai," Day nói với giọng bình tĩnh.

Sau khi nói chuyện với It tại văn phòng của mình, Day ngay lập tức đưa It trở lại bangkok. Day trực tiếp đưa It đến nhà của Night và được gọi để yêu cầu Gear, Night, Four và Gus gặp nhau tại nhà.

“P"Day..đừng giận em nhé” Chàng trai nhanh chóng đứng dậy và ngồi cạnh anh trai mình ở phía bên kia, trong khi Day vẫn giữ thái độ bình tĩnh.

“Dù sao thì em cũng đã làm... em biết mình đã làm sai điều gì. Vậy tại sao em không suy nghĩ trước khi làm?" Day trách mắng em trai

“Mày không cần phải nói với Night như thế, Day... bon tao biết đó là lỗi của bọn tao vì đã không nói với mày. Nhưng mày muốn tao làm gì? Bạn tao muốn có một chiếc xe máy bằng tiền của mình. Cậu ấy đến nhờ tao giúp đỡ, nếu tao không giúp bạn mình, mày có muốn tao giúp con chó không?" Gear nói.

“Anh đang lo lắng cho bạn mình à? Mày nghĩ cậu ấy tài giỏi như vậy, nếu cậu ấy mắc sai lầm thì sao? Chúng ta ngồi lại suy nghĩ sau, được không?" Day trầm giọng nói, giống như một người anh mắng vì sai lầm của những đứa em trai.

“Cậu ấy từng lái xe đua,” Four nói

“Phải, nhưng tao đã trải qua giai đoạn như thế này trước mày. Tại sao tao phải cảnh báo mày?" Day nói lại

“P"Day, bọn em rất xin lỗi..." Gus lại xin lỗi. Day thở dài nặng nề

“Làm thế nào để tao sẽ đối phó với chúng mày đây? Tao không biết" Day nói với một tiếng gầm gừ

"Ừm, bọn họ không phải trẻ con, chúng mày không cần trừng phạt lẫn nhau." It khàn giọng nói.

“Nhưng mày, It. Day đã làm gì với mày? Bọn tao đã gọi cho mày và mày đã không bắt máy, không gặp mày ở chung cư, tao đã đến nhà mày, vì tao biết Day sẽ không đưa bạn đến nhà bố của mày, vì vậy mày đã đi đâu?" Gear tò mò hỏi, ngay cả khi thấy người bạn thân nhất của mình đã trở về nhà trạng thái bình thường, không biết có bình thường hay không, trên cổ và dọc chân It vẫn còn dấu vết vì nó đủ hiển thị cho Gear. Day nâng nụ cười trên môi

“Mày có muốn nói với họ không? Mày bị phạt thế nào?" Day giả vờ hỏi bạn trai, It lập tức lắc đầu.

“Không, không, không muốn” It nói, cậu không dám kể lại câu chuyện về việc cậu bị trói và trừng phạt trên giường mỗi ngày cho đến khi toàn thân bầm tím.

“Day...tao xin mày đấy, đừng mắng họ như vậy" It lại nói.

“Ừm... tao sẽ cho rằng đây là sai lầm đầu tiên và tao sẽ không làm bất cứ điều gì quyết liệt. Nhưng Night, Gus... Tối thứ 6 này bắt xe đi Kanchanaburi lo liệu quán rồi sáng thứ 2 quay lại bangkok và không gọi điện hay tiếp xúc với Gear và Four. Điều đó bị nghiêm cấm. Đối với hai đưa mày, Gear, Four. Chúng mày không được đi theo Gus và Night đến cửa hàng. Tao sẽ để Belle trông chừng chúng. Điều gì sẽ xảy ra nếu anh ta nhìn thấy hai đứa mày bí mật theo dõi? Tao sẽ để Belle lo việc đó, Bọn mày đều biết Belle già như thế nào mà" Day nói về hình phạt và đe dọa Gear và Four trước.

“Chà, chuyện gì đang xảy ra vậy..nếu chúng ta không gặp nhau trong hai ngày nữa. Tao sẽ sụp đổ" Gear hét lên.

“Phải, bọn tao sẽ không thể nhìn thấy họ, cũng như không thể liên lạc lại" Four ngay lập tức tham gia Gear.

“Không, họ sẽ không gặp nhau trong ba đêm hai ngày, hoặc mày có thể không gặp nhau trong nhiều tháng, mày thích cái nào hơn?" Day nói với giọng nghiêm nghị, khiến Gear và Four nhìn vào nhau với vẻ mặt căng thẳng.

“Ôi, thật là một hình phạt đẫm máu mà tao không biết. Mày biết đấy, tao thà bị chà đạp còn hơn. Tao sẽ không được ôm vợ ngủ trong ba đêm, tao sẽ bị ốm mất" Gear phàn nàn.

“Còn hai người thì sao, Night, Gus? Em có thể làm như anh nói không?" Day quay lại và hỏi Night và Gus.

“Vâng” cả hai đồng thanh đáp

“Mày là một kẻ tâm thần, tại sao mày phải chia rẽ họ như thế?" It nói.

“Họ sẽ không xa nhau lâu đâu. Tao chỉ muốn mày nhớ về khoảng thời gian không gặp nhau. Không quan tâm nhau...dù chỉ trong thời gian ngắn cũng đã lo lắng, họ sẽ ghen như thế nào? Họ sẽ cảm thấy thế nào?" Day nói với giọng nghiêm túc khiến không ai dám phản đối vì họ hiểu Day nói là gì..

"Vậy thì, nếu không còn gì nữa, chúng ta hãy quay trở lại căn hộ," It nói, mời bạn trai trở lại căn hộ của mình.

“Thỏa thuận ở đây đã xong. Nhưng vẫn còn một chỗ cần phải giải quyết." Day nói. It khẽ cau mày

“Ở đâu?" It hỏi

"Nghe này, em xin lỗi, được chứ?" Nan bình tĩnh nói khi đứng cùng nhóm cấp dưới sau khi nhìn thấy xe của Day đậu trước văn phòng vào cuối buổi chiều sau đó gọi Nan và cấp dưới đến gặp anh ta.

“Tao mệt mỏi với những lời đó, mày chỉ nói điều đó bởi vì mày bị bắt" Day lặng lẽ nói trước khi châm một điếu thuốc

“Day, mày không được phép hút thuốc ở đây,” It nói khi nhìn thấy bạn trai muốn hút thuốc

“Tao đi hút thuốc, có ai dám nói gì với tao không?" Day quay sang hỏi.

“Không sao đâu, anh có thể hút thuốc" Nan nhẹ nhàng nói. Day khẽ mỉm cười

“Đợi đã, cho tao biết lý do mày để It chạy. Tao hiểu mày đã không nói với tao vì cậu ấy yêu cầu mày, vì vậy hãy nói cho tao biết tại sao mày lại để cậu ấy đến đây chạy," Day nói. It nhìn Nan với vẻ mặt xin lỗi.

“Chà... uh.. như em đã nói với anh .. em không muốn It thi đấu ở nơi khác... ít nhất nếu cậu ấy thi đấu trong địa bàn của em, em vẫn ở đây để chăm sóc cậu ấy" Nan lặng lẽ nói, nhưng không dám giao tiếp bằng mắt.

“Nếu có chuyện gì xảy ra với It thì sao? Mày có nghĩ rằng mày có thể xử lý nó không?" Day hỏi lại, khiến Nan im lặng.

“Day, mày không cần phải nói điều gì đó như thế. Tất cả là lỗi của tao, tao đã cố chấp muốn chạy theo tiền. Nếu tao không ngoan cố bỏ chạy thì lũ khốn đó đã không phải đứng lên nghe mày nói những điều như vậy", It nói khi nhận ra mình đã thực sự làm khổ nhiều người.

"Họ biết mày, phải không?" Day nói với bạn trai của mình trước khi quay sang nhóm của Nan

“Còn chiếc xe cậu ấy đua, có ở đây không?” Day hỏi, mọi người đều có vẻ bối rối không hiểu tại sao Day lại hỏi chiếc xe.

“Có, thưa ngài“ Nan đáp.

"Vậy thì mang nó đến cho tao," Day nói. Nan nhanh chóng bảo cấp dưới sắp xếp xe cho Day. Khi xe đậu, Day đi bộ đến trước văn phòng cùng với It, Nan và người của Nan.

“Tại sao lại để tên khốn đó mang xe đến?" It tò mò hỏi. Day nhìn Nan và thuộc hạ thầm lặng của mình

“Tất cả hãy ở lại trường đua, đứng thành một hàng trên đường, cách 10 mét và đồ khốn, mày là người đứng cuối cùng " Day nói khiến cấp dưới của Nan bối rối nhìn nhau

“Tại sao mày lại để họ đứng đó?" It vẫn còn bối rối

"Mày có dự định làm điều đó không? Chà, tao tha thứ cho mày vì đã không nói với tao về It" Day không trả lời It

“Làm đi,” Nan vội nói

“Huh, chà... khi tao bắt đầu đừng để họ nhắm mắt, đừng cử động cho đến khi tao nói vậy thì họ có thể đi" Khi Day nói xong, anh ấy ngay lập tức bắt mọi người đứng dậy, như Day nói tất cả đều đi về phía đường đua và nói nhỏ:

“Day sẽ làm gì?" Nhưng có vẻ như chỉ có một người biết Day đang làm gì.

“Day, xin vui lòng cho tao biết mày sẽ làm gì? Tao đã căng thẳng lắm rồi" It nói

“Cứ đứng đó và xem đi” Day nói trước khi nhìn Nan và thuộc hạ, họ đi về phía địa điểm như Day nói. Day nở một nụ cười trên môi và bước tới chiếc xe đua của Nan

"Day, mày định làm gì?" It vội vàng chạy tới hỏi khi thấy Day đang ngồi trong xe.

“Ra khỏi xe đi”, Day khẽ nói với bạn trai

It bối rối ra khỏi xe. Day khởi động xe và lái về vạch xuất phát. Bây giờ, thuộc hạ của Nan dường như đã biết số phận của chính họ. Tiếng máʏ яυиɠ cả đường đua, Day tăng tốc ầm ĩ. Đe dọa nhóm người xếp hàng trước anh ta. Tiếng bánh xe va vào mặt đường rất lớn, cùng với đó là làn khói trắng từ bánh xe cọ sát với mặt đường. Chiếc xe đua tuyệt đẹp với động cơ mạnh mẽ đang di chuyển rất nhanh. Day nhanh chóng lạng lách quanh dòng người chính đang đứng xếp hàng. Khiến mọi người không dám manh động theo lệnh Day. Xe càng chạy, mọi người càng khó khăn nuốt nước bọt. Cho đến khi Day lái xe đến điểm cuối cùng, đó là Nan. Day phóng xe nhanh về phía Nan, nhiều người quay lại nhìn kinh ngạc

“Day!!!" It hét lên từ bên kia cánh đồng.

Chiếc xe đua đột nhiên dừng lại trước mặt Nan, chỉ cách nơi anh đang đứng một mét. Nan sững người, tim đập thình thịch. Thuộc hạ lập tức chạy tới xem. It chạy đi tìm bạn trai, Day bước xuống xe, dựa vào thành xe châm một điếu thuốc và hút một cách thư thái còn Nan suýt ngất và sợ hãi ngồi bệt xuống đất.

“Mày đang làm cái quái gì thế? Mày sẽ làm gì nếu mày không thể dừng lại kịp thời? Tên khốn đó sẽ chết mất." It nói với bạn trai của mình khi anh ta rời đi

“Bọn mày cảm thấy thế nào?" Day nói

“Chân tao run lẩy bẩy, nếu anh không né được, em sẽ rất đau đấy” một thuộc hạ của Nan nói, bởi vì anh ta thực sự nghĩ như vậy

"Tao cũng vậy. Đột nhiên, bố mẹ tao xuất hiện", một cấp dưới khác nói. Day quay sang Nan

“Còn mày?” Day hỏi

"Em biết, hia Day, bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra... nếu có thứ gì đó bị hỏng hoặc nếu chiếc xe của em không đẹp, em sẽ chết" Nan nói, bởi vì anh ấy hiểu những gì Day đang cố gắng truyền đạt.

“Phải... Bọn mày, không ai biết. Nếu tao lái xe giỏi hay không.. dù chiếc xe tao lái có tốt đến đâu... mày không biết liệu tao có thể tấp vào lề hoặc phanh kịp thời hay không," Day nói với giọng điềm tĩnh

“Tao muốn mày biết rằng, bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra và đôi khi mày thậm chí không ngờ tới. Cuộc sống của mày được sinh ra một lần và chết một lần, đừng mạo hiểm quá nhiều. Hãy nghĩ về một người quan tâm đến mày" Day nói khiến mọi người im lặng vì họ bắt đầu hiểu ra mọi chuyện

“Bây giờ, mày hiểu rồi chứ, It. Tao đang làm gì vậy?" Day cuối cùng cũng quay sang bạn trai của mình. It lắng nghe trong im lặng và chậm rãi gật đầu,

“Hiểu rồi.." It nói trước khi quay sang nhìn anh

“Xin lỗi Nan ... Điều đó khiến mày gặp rắc rối" It nói với Nan với cảm giác tội lỗi thực sự.

“Không sao đâu, đó là lỗi của tao vì đã không ngăn chặn mày hoàn toàn" Nan trả lời.

“Nhân tiện, tao cũng phải cảm ơn mày, It. Bởi vì mày..mà Hia Day, người đã cho tao và cấp dưới của tao suy nghĩ như vậy. Họ sẽ làm điều này trong bao lâu? Tao thấy ổn", Nan cười nói. Day lắc đầu mệt mỏi

“Mày cũng bị tâm thần như anh trai mày," It thờ ơ nói, khịt mũi nhìn bạn trai.

“Tao không muốn làm gì mày đâu, nhưng nhớ là lần sau đừng giấu giếm hay nói dối tao nữa“ Day nhắc lại.

"Vâng thưa ngài" It đáp

“It, về thôi tao có chút việc” Day nói trước khi quay lại xe.

Day đưa It trở lại chung cư. It bước đến và mệt mỏi nằm xuống sofa vì đã ngồi trên xe từ sáng.

“Tối nay muốn ăn gì?” Day bước tới hỏi It.

“Tao muốn ăn bò bít tết“ It trả lời

“Sau đó chúng ta phải ra ngoài và mua thịt" Day nói

"Mày đi một mình được không Day?... Tao mệt quá" It uể oải nói

“Ừm.. Thôi, ngủ trước đi. Tao sẽ đi mua sắm ở trung tâm thương mại gần đây, nếu mày muốn gì nữa, hãy gọi và cho tao biết" Day trả lời và It gật đầu. Day cúi xuống và hôn nhẹ lên trán It trước khi rời khỏi phòng. It ở một mình một lúc và đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên làm It giật mình nhìn quanh mới biết Day vẫn chưa về

"Ai đến vậy?" It lẩm bẩm trước khi lặng lẽ đứng dậy mở cửa. Vừa nhìn thấy người trước mặt, hai mắt It sáng lên, cơn buồn ngủ nhanh chóng biến mất

“P"Kim" It gọi chàng trai trẻ đẹp trai trước mặt bằng một giọng yếu ớt. Kim cười gượng và nói với It.

“Xin chào.. anh đến để làm một số công việc ở đây. Vì vậy, anh đã gọi cho Day và cậu ấy nói với anh rằng cậu ấy đã về, Day để anh đợi trong phòng”, Kim kể lại. It vội vàng tránh đường cho Kim.

“Vào trước đi P’Kim. Day đi mua gì đó để làm bữa tối, Day sẽ về sớm thôi" It nói. Sau đó Kim bước vào phòng Day và It tò mò nhìn xung quanh It vào bếp lấy cho Kim ít nước

"Cảm ơn" Kim trả lời khi It đưa một cốc nước.

“Hai người ở cùng nhau à?” Kim hỏi

“Dạ..." It đáp lại và im lặng. It không biết phải nói gì với Kim

“Ừm, em muốn đi rửa mặt em vừa chợp mắt một chút" It nói và Kim gật đầu. Thế là It lập tức đi vào phòng ngủ và vào phòng tắm cùng với suy nghĩ xem Kim muốn nói chuyện gì với Day. Sau đó, cậu đến gặp Kim, một lúc sau Day mở cửa phòng ngủ.

"Mày đang ở đây à?" Day chào khi thấy Kim.

Kim quay lại và mỉm cười hạnh phúc với Day. Về phần It, cậu đứng dậy nhìn lại và giữa Day và Kim.