Chương 45

VÀO BUỔI CHIỀU!

Day thức dậy và gọi cho bạn mình. Một lúc sau, Neil bước vào phòng Day với vẻ mặt căng thẳng. Mày có mang theo rượu và đồ ăn không?

"Tại sao mày lại mời tao vào phòng của mày?" Neil hỏi khi ngồi xuống ghế với vẻ mệt mỏi.

"Tao chỉ đang thử một cái gì đó thú vị." Day nói với giọng điệu bình thường trước khi bước vào bếp để lấy cốc và đĩa để bày các món khai vị.

"Có gì mà vui?" Neil hỏi

"Rồi mày sẽ thấy.. nhưng sao mày lại căng thẳng thế?" Day hỏi khi rót rượu vào ly, ngồi xuống và uống.

"Tao cần suy nghĩ về một vài điều." Neil nói, nhìn quanh phòng.

"It đã đi đâu? Cậu ta có ở trong phòng của mày không?" Neil hỏi vì không thấy It. Day khẽ mỉm cười khi nghe

"Ở nhà của cậu ta." Day đã trả lời. Neil cau mày khi nhận ra điều gì đó từ vẻ mặt thích thú của Day.

"Tao có nói điều gì buồn cười về tên khốn mặt tái nhợt đó không?" Neil hỏi trong khi Day vẫn đang mỉm cười.

"Hiện tại mày không cần biết. Nhân tiện, bạn của It vẫn đeo bám mày chứ?" Day hỏi. Neil dừng lại một chút nhưng không nhìn Day.

"Tao nghĩ mày cần phải thỏa mãn cậu ta một chút. Hãy quan tâm đến thằng nhóc đó nhiều hơn một chút." Day nói đùa nhưng Neil im lặng nên Day ngẩng đầu lên nhìn anh.

"Chuyện gì vậy?" Day hỏi khi thấy vẻ mặt của Neil.

"Đừng nói với tao là..." Day nói

"Phải, tao đã ngủ với Nick." Neil đã trả lời. Day rất ngạc nhiên khi biết điều đó vì anh không nghĩ Neil sẽ ngủ với Nick.

"Khi nào và tại sao lại thế?" Day hỏi, bối rối vì anh nhớ Nick đã nói chuyện với It tối qua.

"Đêm qua... cậu ta ngủ trong phòng tao, chết tiệt! Tao phải làm sao đây? LÀM? Tao đã say." Neil nói với giọng căng thẳng. Day châm một điếu thuốc.

"Tại sao mày lại căng thẳng như thế? Mày đang hành động như thể mày chưa bao giờ làm điều này trước đây. Điều đó có gì khó khăn? Hay mày sợ vì mày muốn làm lại lần nữa?" Day hỏi khiến Neil im lặng

Ding...dong Chuông cửa reo.

Day quay lại nhìn chiếc đồng hồ treo tường và nở một nụ cười mãn nguyện nở trên môi.

"Cậu ta nhanh hơn tao nghĩ... Neil, mở cửa." Day nói. Neil liếc nhìn bạn mình trước khi đứng dậy mở cửa và nhìn thấy It đang đứng trước mặt mình.

"Uh.. uh.. tao" It không nói nên lời.

"Chà, vào đi!" Neil nói rồi dẫn It vào phòng.

"Day có ở đây không?" It khẽ hỏi.

"À, Day đang uống với tao." Neil đáp, hít một hơi thật sâu.

Day đang ngồi nhìn cậu với ánh mắt vô cảm khiến It càng khó chịu hơn. Neil đóng cửa và đi vào bếp vì anh biết It muốn nói điều gì đó với Day.

"Mày đang làm gì thế?" Day khẽ hỏi

"Tao.."

"Muốn tao đưa mày về phải không?" Day hỏi

"Chà.. à.. đồ dùng học tập của tao còn đây." It nói

"Vậy mày vào lấy đi. Nó ở trong phòng ngủ." Day khẽ nói trước khi tắt TV và phớt lờ It. It bước vào phòng, ngồi xuống cuối giường và suy nghĩ xem nên nói chuyện với Day như thế nào.

"It đâu?" Neil hỏi, đi ra khỏi bếp

"Trong phòng ngủ.."

"Đây là niềm vui của mày, phải không? Mày bị bệnh à. Tại sao mày lại trêu đùa cậu ấy nhiều như vậy? Tao cảm thấy tiếc cho It." Neil thành thật nói

"Là vấn đề của tao. Và tao sẽ vui vẻ một mình." Day nói, uống cạn ly

"Tao nghĩ tốt nhất là tao nên trở về trước, tao đi xuống xem cái thằng nhóc kia, cũng không biết phòng của tao có bị phá hay không." Neil nói

"Được rồi.. tao cũng đi gặp It." Day nói trước khi tiễn bạn mình ra cửa rồi đi vào phòng ngủ. Day mở cửa, It vẫn ngồi tại chỗ, căng thẳng đến phát sợ.

"Mày đã tìm thấy đồ của mày chưa?" Day khẽ hỏi. It liếc nhìn chiếc túi của mình trên giá ở góc phòng.

"Uh.. tìm được rồi!" It bình thản đáp.

"Lấy túi và đóng gói đồ đạc của mày đi." Day nói một lần nữa, chỉ vào tủ quần áo. It siết chặt tay.

"Chà.. khuya rồi.. tao không muốn đi taxi, mày biết đấy.. tao ngủ ở đây được không?" It hỏi

"Mày đến đây bằng cách nào?" Day hỏi

"Một nhân viên cửa hàng đưa tao đến!"

"Vậy thì hãy để người nhân viên đó của mày đến và đưa mày về." Day nói, và It cắn môi.

"Họ đang làm việc có một người ghé qua nên tao xin đi nhờ".

"Vậy tao dẫn mày đi!" Day nói làm mắt của It nong nóng

"Nhưng.. tao muốn ngủ ở đây với mày!" It thì thầm với chính mình, Day quay lại nhìn It với một khuôn mặt ngạc nhiên.

"Mày nói cái gì? Tao không nghe thấy." Day nói, dù có nghe thấy nhưng anh giả vờ như không nghe thấy.

"Chà.. tao" It cảm thấy xấu hổ khi nói điều gì đó như thế. It lo lắng cố ngủ nhưng không được. Cậu không muốn ra ngoài, It đã cố gắng gọi cho Nick nhưng không được vì Nick đã tắt điện thoại. Day đi đến kệ và lấy túi của It.

"Đi thôi, tao đã nói là đưa mày đi mà." Day bình tĩnh nói

"Day.. tao có thể ngủ với mày ở đây không?" It nhẹ nhàng hỏi. Day khẽ nhướng mày

"Không phải mày nói nhớ mẹ sao không về ngủ với mẹ?"

"Tao muốn ngủ lại với mày. Mày định đuổi tao về như thế à?" It bình tĩnh nói.

"Mày mới là người muốn về nhà." Day lại nói.

It trừng mắt nhìn Day trước khi ném chiếc túi của mình vào Day, người đang đứng cách đó không xa, chiếc túi đập thẳng vào người Day. Day đã không đẩy ra, anh chỉ đứng nhìn chằm chằm vào It.

"Mày thật xấu tính! Tại sao mày nói sẽ không bao giờ để tao đi và giờ mày đang làm gì vậy. Điều này có nghĩa là gì? Đồ khốn!!" It hét toáng lên còn Day khẽ mỉm cười.

"Ai nói với mày rằng tao sẽ để mày đi?" Day hỏi với giọng điềm tĩnh. It bối rối nhưng vẫn bực bội và tức giận với Day

"Vậy tại sao mày lại đuổi tao về nhà? Mày hành động như thể mày không muốn tao quay lại. Điều đó có nghĩa là gì?!" It lại hét lên.

"Đồ ngốc.. Ngày mai tao định sẽ đến đón mày, mày nói nhớ mẹ nên tao để mày ở với mẹ một đêm." Day nói với giọng đều đều.

It cắn môi vì cảm thấy mình thua Day. Cậu lúng túng đứng dậy.

"Vậy tao về ngủ với mẹ được không?" It nói, lắc đầu để che giấu sự xấu hổ của mình. Cậu giả vờ đi đến cửa phòng ngủ, nhưng cánh tay mạnh mẽ của Day vắt ngang qua cửa khiến chân It như đông cứng lại.

"Xin lỗi... nhưng tao đã cho mày cơ hội ngủ với mẹ rồi. Nhưng mày không muốn ở với bà ấy. Vì vậy, mày sẽ không đi đâu cả. Đi tắm và chuẩn bị đi ngủ. Mày sẽ đến lớp vào ngày mai." Day nói. It lúng túng và hơi cau mày.

"Được rồi!" It trả lời trước khi đi đến tủ quần áo và lấy một chiếc khăn tắm. Chẳng mấy chốc, It vào phòng tắm. Day nhìn cậu và lắc đầu, rồi đi vào bếp. Khi quay lại, anh thấy It vừa bước ra từ phòng tắm. Day sau đó đi tắm trong khi It vẫn còn xấu hổ. It đang âm thầm tránh Day. Sau khi Day tắm và rời khỏi phòng tắm, anh lặng lẽ nằm trên giường cạnh It.

"Đến đây!" Day nói một cách bình tĩnh, It đến gần Day

"Này, mày đang giả vờ ngủ à?" Day hỏi.

"Ai nói tao đang giả ngủ? Tao chỉ đang nhắm mắt mà thôi."

"Vậy.. sao mày lại tới đây? Không ôm tao ngủ không được sao?" Day hỏi lại

"Mày đúng là một kẻ tự luyến!" It tranh cãi

"Tao không phải người tự luyến. Khi tao bảo mày lại gần tao, mày đã di chuyển rất nhanh. Nếu mày không muốn ôm tao, vậy hành độn đó có nghĩa là gì?" Day hỏi. It cắn môi vì bị dồn vào đường cùng. Cậu không thể phản đối, vì vậy It chỉ có thể rời khỏi Day và nằm ngửa ra.

"Đừng nói nữa, tao đi ngủ đây, sáng mai tao có tiết học." It nói. Đột nhiên, cơ thể của It bị kéo vào một vòng tay.

"Đừng ngại ngùng nữa và thừa nhận đi!! Sẽ không ai nói gì về việc mày không thể ngủ khi ôm tao đâu." Day nói khiến It khẽ gầm gừ trong cổ họng.

"Hẳn là mày không thể sống thiếu tao!" It nói

"Mày dám cùng tao tranh luận?" Day bình tĩnh nói.

"Không.." It bình tĩnh trả lời

"Vậy ngủ đi, mày nói quá nhiều, thật phiền toái! Ngày mai tao đưa mày đi đến trường học." Day nói, chậm rãi nhắm mắt lại. Chẳng mấy chốc, cả hai đều chìm vào giấc ngủ.

SÁNG HÔM SAU!

"Này, Day.. dậy đi. tao phải đến lớp." It nói.

"Mày ồn quá vẫn còn sớm!" Day nói to

"Tao có lớp, mày để tao đi một mình à?" It hỏi, và Day rủa thầm trước khi ngồi dậy trên giường với đầu óc rối bời.

"Đi đến trường một mình đi. Chìa khóa ở trên bàn." Day nói với giọng buồn ngủ.

"Không.. nếu bạn của tao nhìn thấy nó, tao sẽ giải thích thế nào?"

"Gọi cho thằng Nick bạn của mày, và bảo nó đến đón!"

"Tao đã gọi, nhưng điện thoại của cậu ấy đã tắt."

"Vậy bắt taxi đi!" Day nói, và muốn nằm xuống

"Tao không thể đi taxi một mình." It nói với giọng nghiêm khắc. Day cau mà

"Có chuyện gì với mày vậy?" Day lẩm bẩm

"Không muốn đưa tao đi, liền nói cho tao biết, không cần khó chịu!! Tao tự tìm đường đi." It lẩm bẩm với giọng cáu kỉnh trước khi chộp lấy chiếc túi của mình.

"Mày đi đâu?" Day hỏi khô khan

"Tránh xa tao ra!" It hét lên trước khi mở cửa và bước ra ngoài.

Day ngồi xuống giường và lắc đầu. Anh đứng dậy, mặc áo sơ mi và lấy chùm chìa khóa. Trong khi đó, It giận dữ đi thang máy xuống, rời khỏi căn hộ và đi bộ ra phía trước đường, nhìn trái nhìn phải, tự hỏi nên đi đâu tiếp theo.

"Lên xe đi!" Một giọng nói hét lên. It quay lại nhìn và thấy Day đã đậu trước căn hộ. It thờ ơ quay lại.

"Mày muốn thử tao à?" Day nói với giọng nghiêm khắc khiến It đi ngang qua bãi đậu xe và lên xe của Day.

"Mày chỉ cần làm tốt việc học!" Day mắng. It không trả lời và không nhìn Day.

"Mày chỉ cằn nhằn thôi It! Đi bây giờ hay đi sau cũng như nhau. Tao không biết mày có thực sự đi học không." Day càu nhàu

"Ai nói mày là tao sẽ không đi học?." It nói.

"Ngày xưa mày không đến lớp!" Day nói. It im lặng cho đến khi họ đã đến trước cổng trường đại học.

"Khi nào học xong, hãy gọi cho tao." Day nói trước khi ra khỏi xe.

"Tại sao?" It hỏi

"Làm thế nào tao có thể đến đón được mày? Tao cần phải biết." Day trả lời.

"Được rồi!" It nói trước khi ra khỏi xe và đi nhanh về phía khuôn viên trường vì cậu sợ rằng bạn bè hoặc Night sẽ nhìn thấy cậu với Day.

"It!" Một giọng nói vang lên. Khi It quay lại nhìn, cậu hơi ngạc nhiên khi thấy đó là Night.

"Uh.. xin chào Nong Night?" It trả lời, nghĩ rằng Night có thể thấy cậu ra khỏi xe của Day hay không.

"Ồ, Gear đã giao cho em công việc đưa tài liệu cho giáo sư. Ông ấy nói em mang nó đến cho anh." Night nói với giọng bình thường và đưa cho It bản báo cáo.

"Anh đã gặp Gear chưa ?" Night khẽ cau mày hỏi.

"Có chuyện gì vậy?" It hỏi ngược lại.

"À, bạn của anh đã bị đâm." Night nói, và It chậm rãi gật đầu

"Tao biết, nhưng tao không có thời gian đến thăm cậu ấy. Tao có việc phải làm ở nhà." It nói dối, và Night gật đầu

"Ừm.. ừm.. em lên lớp đây." Night nói rồi nhanh chóng rời đi.

It thở phào nhẹ nhõm. Cậu nhấc điện thoại lên và bấm gọi cho Nick nhưng cậu ấy vẫn tắt máy. It quyết định đi bộ đến tòa nhà đại học. Cả ngày, Nick đã không xuất hiện trong lớp học. It ngồi học với những người bạn khác của mình cho đến khi lớp học kết thúc vào buổi chiều. It xuống khỏi tòa nhà và quay số của Day. It đã đợi đến khi tiếng chuống điện thoại tắt Day không trả lời điện thoại. It khăng khăng gọi lại, nhưng Day vẫn không trả lời.

"Cái gì vậy? Anh ta nói sẽ đến đón mình. Mẹ kiếp, đồ khốn, bây giờ nó còn không nghe điện thoại. Tao phải làm sao bây giờ?" It chỉ còn lại lẩm bẩm một mình trong thất vọng. It đến ngồi ở bàn đá gần quảng trường và đợi một chút. It đã thử gọi cho Day lần nữa, nhưng anh ấy vẫn không bắt máy. It đang ngồi với vẻ mặt cau có, tay cầm điện thoại, khi cậu cảm thấy có ai đó đang ngồi trước mặt mình. It nhìn lên một chút và bị sốc.

"Mày đến đây bằng cách nào?" It kinh ngạc hỏi khi thấy Pete đang ở trước mặt mình. Pete đang mặc đồng phục học sinh với khuôn mặt điềm tĩnh. Điện thoại của It bắt đầu đổ chuông, và cậu nhận ra đó là số của Pete.

"Tại sao mày lại gọi cho tao?" It hỏi, Pete ngay lập tức kết thúc cuộc gọi.

"Mày vẫn dùng số cũ. Vậy lần trước ai đã trả lời? Nếu ghét tao, mày có thể nói ngay với tao. Làm thế khiến tao cảm thấy tồi tệ." Pete nói với giọng cáu kỉnh khiến It cảm thấy tội lỗi trong lòng.

"Ừm.. à.. xin lỗi!" It không nói được nhưng xin lỗi Pete. Pete vẫn đứng đó với khuôn mặt nhăn nhó.

"Mày sợ à? Day không cho phép mày nghe? Nó còn dám kiểm tra điện thoại của mày." Pete hỏi

"Xin lỗi.. sao mày lại giận tao như vậy? Không hài lòng thì không cần gọi." It nói, bắt đầu bực mình vì Day không nghe điện thoại.

"Mày thật khốn nạn." Pete nói trông buồn bã rồi quay đầu nhìn đi chỗ khác, điều đó càng khiến It cảm thấy tội lỗi hơn.

"Được, mày không cần giận tao, tao không có làm cái gì, Day làm!" It nói. Pete quay lại nhìn cậu.

"Vậy thì mày phải mua đồ ăn cho tao để đền bù cho tình cảm của tao đã mất đi." Pete đáp lại khiến It tròn mắt.

"Mày điên à? Mày đòi những điều như thế. Ngoài ra, Day sắp đến để đón tao. Tao không muốn gặp rắc rối vì điều đó." It thẳng thừng nói.

"Khoan đã, thằng đó đến đón mày à? Nhưng hắn ta không trả lời các cuộc gọi, phải không?" Pete trút giận. It không thể phản đối.

"Mày biết không, nếu tao đi với mày, tao sẽ chết." It nói, giọng cậu nghe còn nhẹ nhàng hơn.

"Day sẽ không biết!"

"Nếu như Day phát hiện, mày có thể tới giúp tao sao? Mày nói rất dễ dàng." It nói giọng run run.

"Mày định kêu tao giúp sao?" Pete nói, vấp váp. It càng trầm lặng càng không thể phản bác.

"Được, dẫn tao ra ngoài ăn đi. Nếu không tao sẽ nói với bố mẹ của mày rằng mày làm tao khó chịu. Tao chỉ muốn làm bạn với mày thôi." Pete nói

"Chết tiệt, mày muốn làm bạn với tao, nhưng lại đe dọa bố mẹ tao. "It nói

Pete nhún vai, làm như không biết. It do dự một lúc vì Day vẫn chưa trả lời cuộc gọi. It vẫn chưa biết cách quay lại.

"Đợi chút!" It nói trước khi bấm số lần nữa, nhưng kết quả vẫn như cũ.

"Được, tao có thể đi với mày. Tao sẽ chỉ cho mày chỗ đậu xe." nói It

"Mày sợ cậu ta phát hiện?" Pete hỏi

"Mày không cần nhiều lời, còn muốn đi không?" It tỏ ra khó chịu.

"Đi nào, xe của tao đậu trước tòa nhà bên kia đường." Pete nói trước khi It đứng dậy và đi theo cậu ta. Dù trong thâm tâm It lo sợ rằng Day sẽ dạy cho Pete một bài học, nhưng cậu rất buồn khi Day từ chối đón và không nhận cuộc gọi của cậu. It lên xe của Pete, và họ đến trung tâm mua sắm ở trung tâm thành phố để chọn một cửa hàng để ăn.

"Tại sao mày lại bồn chồn như vậy?" Pete hỏi khi thấy It đang ngồi.

"Tao không!" It nói. Mặc dù cậu đang lo lắng về việc sẽ có người có thể nói với Day rằng cậu hiện đang ở bên Pete.

"Mày sợ người ta thấy mày đi với tao sao?" Pete nói.

"Không. Mày nói nhiều quá, gọi món đi!" It cáu kỉnh nói.

Pete gọi đồ ăn và đợi trong khi It liên tục nhìn vào điện thoại vì sợ Day gọi mà cậu không nghe thấy. Hai người vừa ăn vừa nói chuyện một lúc. It không thể tập trung, lo lắng cho Day. Khi họ đã no nê và sắp được trả tiền, đột nhiên....