Chương 44

"Không nghĩ tới mày dậy muộn như vậy!" Belle nói. Cửa hàng đã mở, và đã có một số khách hàng.

"Tao có gì để ăn không, Belle?" Day hỏi

"Vâng, tao đã làm rồi và nó ở trong bếp." Belle nói với một tiếng cười nhẹ. It có vẻ ngạc nhiên, nhưng cậu không nói gì vì It nghĩ rằng Belle đang trêu chọc mình.

"Chúng ta ăn cơm trước đi!" Day quay sang nói với It rồi cả hai vào bếp.

"Belle!!" Day hét lên còn mặt It chuyển sang màu đỏ. Belle chạy vào bếp

"Cái gì vậy?" Belle hỏi

"Mày mua cái quái gì vậy? Đùa tao sao? Tao có thể hiểu.. nhưng mười quả trứng luộc mày mua là để tao ăn hay là để tao ấp?" Day hét lên đột ngột

"Nong Day. . . tao sợ mày cùng It không có khí lực, cho nên tao tìm cái gì đó cho mày cùng It bổ sung năng lượng!" Belle nói khiến It đỏ mặt vì cậu biết những lời của Belle có nghĩa là gì.

"Đừng nhìn tao như thế, ăn.. ăn đi. Tao đi gặp khách hàng của mình." Belle nói và ngay lập tức chạy đi. It liếc nhìn Day, người đang đứng đó với vẻ mặt cau có.

"Ừm.. mày muốn ăn không?" It nhẹ nhàng hỏi

"Ăn đi, tao hiểu." Day nói trước khi ngồi xuống ăn món cháo và trứng mà Belle đã mang đến cho bữa sáng. Sau khi ăn uống no nê, Day đi gặp khách còn It đến để giúp thu tiền trước quầy. Đêm qua It hao hết sức lực, chỉ ngủ mấy canh giờ, cho nên cậu thường xuyên phải ngồi xuống nghỉ ngơi. Một thời gian ngắn sau, Day không có khách để phục vụ nên anh đến chỗ It.

"It.. It!" Day nhẹ nhàng lắc cánh tay cậu cho đến khi cậu ngẩng đầu lên.

"Cái gì?" It hỏi

"Buồn ngủ thì lên lầu nghỉ ngơi đi. Sao lại ngủ ở đây?"

"Tao buồn chán, tao muốn đi dạo một chút. Xung quanh đây có trung tâm mua sắm nào không?"

"Mày định mua gì?" Day hỏi một cách khô khan

"Tao không định mua gì cả, tao chỉ muốn đi dạo thôi."

"Em có thể đi cùng với P"It." Beam gợi ý.

"Không cần đâu Beam. Em đang làm việc mà." It đã trả lời

"Tao sẽ đưa mày đi. Chờ cho đến khi tao làm xong mái tóc cho khách hàng VIP . Chúng ta có thể ăn trưa và đưa Beam đi cùng." Day nói, It khẽ mỉm cười.

"Được rồi tao sẽ đợi!"

Reng.. reng

Điện thoại của It reo. Day khẽ liếc nhìn cậu. It nhấc điện thoại lên nhìn mặt cậu đanh lại khi nhìn Day

"Là ai?" Day khẽ hỏi

"Pete." It khẽ nói. Day lấy điện thoại của It để xem số.

"Mày không lưu lại cậu ta, nhưng vẫn còn nhớ được số nó sao?" Day nói

"Day, tao chỉ nhớ số. Có gì sai với điều đó à?" It nói với giọng nghiêm khắc.

"Belle.." Day được rồi

"Có bất cứ điều gì cần có thể nói, tao có thể giúp mày?" Belle hỏi với một nụ cười nhẹ.

"Hãy nhận cuộc gọi này. Mày có thể nói với hắn ta bất cứ điều gì miễn là có thể làm hắn khó chịu và không bao giờ gọi lại." Day nói, đưa điện thoại của It cho Belle. Belle đã nói chuyện điện thoại với Pete..

"Ai gọi vậy? Hay là ai đó muốn tán tỉnh It?" Belle hỏi. Day đang nhìn It với vẻ khinh thường.

"Đại loại thế..." Day trả lời và ngay lập tức nhìn vào khách hàng.

"Ồ, tao nghĩ Day đang ghen!" Belle nói với It ngay khi điện thoại lại bắt đầu đổ chuông

"P"Belle, anh không cần phải làm điều này, em sẽ chặn số." It nói, không muốn gây rắc rối.

"Nghe đi, Belle!" Day nói, quay lại và nhìn It. Belle sau đó đã trả lời cuộc gọi..

"CHÀO!" Belle nói qua điện thoại.

"It đâu? Đây không phải là số của cậu ấy sao?" Pete ngạc nhiên hỏi.

“It là ai? Số này là của cơ quan tư vấn tình cảm. Bạn có thể liên hệ với tôi tạm thời hoặc qua đêm. Nếu bạn quyết định sử dụng dịch vụ này, bạn sẽ nhận được bαo ©αo sυ miễn phí không giới hạn, ngoài việc chọn kích cỡ bạn muốn. À, nếu mua cho 2 người trở lên thì được tặng gel bôi trơn và 1 tuýp dưỡng da mùi hoa hồng. Nếu bạn thích, chúng ta cũng có thể bán riêng." Belle dứt khoát nói.

"Uh.. uh.. cậu ta cúp máy!" Belle bàng hoàng nói

"Anh làm cậu ta tức giận sao?" It hỏi

"Ờ thì? Nó có vẻ không vui lắm." Belle nói, đưa điện thoại lại cho It và tiếp tục chải tóc cho khách hàng của mình, khiến những nhân viên khác bật cười trước lời nói của Belle.

It cũng cười. It không biết liệu Pete có làm phiền mình nữa không. It ngồi xuống đợi Day đang chải tóc cho khách hàng của mình. Một lúc sau, khi đã tan tầm, Day, It và Beam lên ô tô rồi dừng lại ăn trưa tại một cửa hàng bách hóa cao cấp ở tỉnh.

"Mày muốn ăn gì?" Day hỏi

"Mày muốn ăn gì, Beam?" It hỏi Beam

"Tùy mọi người, em ăn cái gì cũng được." Beam cười nói. Day nhìn It, chờ đợi câu trả lời.

"MK ăn được không?" It nhẹ nhàng hỏi

"Được rồi đi thôi!" Day vừa nói vừa đi về phía nhà hàng. Cả ba bước vào cửa hàng và tìm một chỗ ngồi. It và Beam là ngồi cùng phía, Day thì ngồi trước mặt họ. Họ gọi món và đợi đồ ăn.

"Haha.. ba chúng ta như cha con vậy. P"Day là bố, P"It là mẹ, còn em là con trai." Beam nói đùa, vì cậu bé nhỏ hơn Day và It.

"Tại sao mày là con trai? Mày không muốn làm vợ à?" Day vờ hỏi. It im lặng vì cậu đã biết lịch sử của Beam.

"P"Day, anh không cần phải nói chuyện với em như thế. Anh có thể đừng trêu đùa P"It không? Anh có một thói quen thật xấu." Beam nói. Day dừng lại một chút nhìn It, It quay người nhìn ra ngoài, mặc dù trong lòng rất muốn cười.

"Mày đang nói tốt cho người khác?" Day lặng lẽ hỏi Beam.

"Là P"It chứ không phải ai khác?" Beam nói. Day nhìn It với một nụ cười trên khóe miệng.

"Dù sao thì cậu ta cũng chỉ là một người khác mà thôi." Day nói, khiến It quay lại nhìn anh với vẻ khó chịu và tổn thương. Beam quay sang nhìn It đầy thông cảm vì cậu biết It chắc đang cảm thấy rất tệ.

"P"Day, đừng nói nữa nếu không, em sẽ rất tức giận với anh." Beam nói. Day giả vờ nhìn đi chỗ khác và không nói gì. Khi thức ăn đến, họ ăn trong im lặng.

"P" It, ăn tôm đi." Beam đặt nó vào đĩa của It.

"Cảm ơn Beam!" It khẽ đáp, không nhìn Day. Đột nhiên.. It và Beam bị sốc khi Day bất ngờ đặt một miếng vịt quay vào đĩa của It. Anh liếc nhìn Day một cái trước khi cụp mắt xuống tiếp tục ăn nhưng không chạm vào thức ăn mà Day đưa cho anh.

"Mày không ăn sao?" Day hỏi It, người vẫn im lặng. Day cau mày

"It?" Day gọi khẽ

"Uh.. em sẽ đi vệ sinh một chút." Beam nói

"Để tao sẽ đi cùng mày!" It nói, quay người lại.

"Không.. không cần. P"IT ở lại đây với P"Day đi ạ." Beam nói trước khi đứng dậy. Beam chỉ muốn Day nói chuyện với It vì cậu ấy biết Day sẽ không dám nói trước mặt Beam. Beam định đi vòng tròn trong 10 phút trước khi trở lại bàn.

"Mày định đi đâu?" Day khẽ hỏi khi thấy It cựa quậy.

"Tao đi vệ sinh." It nói giọng đều đều. Cậu đang muốn rời khỏi bàn, nhưng bàn tay mạnh mẽ của Day đã nắm chặt cổ tay nhỏ bé của It và chuyển đến ngồi vào vị trí của Beam. Giữ cơ thể của It để kéo cậu vào vị trí ngồi.

"Mày đang làm gì thế?" It khẽ hỏi.

"Tao ngồi đây, Beam sẽ ngồi vào chỗ của tao. Nếu muốn đi vệ sinh thì đợi Beam quay lại, tao sẽ tự mình đưa mày đến đó." Day nghiêm nghị nói, sau đó di chuyển đĩa của mình trước mặt cậu.

"Sao mày lại ngồi cạnh tao?" It hỏi

"Chuyện của tao…" Day điềm tĩnh trả lời. It cau mày quay nhìn ra ngoài cửa hàng

"Tại sao mày không ăn những gì tao đã đưa cho mày?" Day hỏi với giọng cộc cằn vì dù anh ấy có cho gì vào đĩa của It thì cậu cũng không ăn, và điều đó khiến Day hơi lo lắng.

"Tao không ăn đồ người khác đưa cho tao!" It đáp, quay đi.

"Ồ, người khác .. mày thấy khó chịu về những gì tao đã nói với Beam?" It quay lại nhìn Day với vẻ khó chịu.

"Cái gì? Mày điên à?" It nói

"Mày không cần phải nói dối tao. Mày không nghĩ là mày nói dối đủ rồi sao?" Day hỏi một cách mỉa mai. It vẫn im lặng, không chịu nói gì nữa.

"Nếu mày không muốn chỉ là một người khác. Mày có muốn ở bên tao không?" Day nhẹ nhàng hỏi, nhìn vào khuôn mặt ngọt ngào của It. It hơi ngạc nhiên khi nghe điều đó vì cậu không biết mình muốn trở thành người như thế nào đối với Day.

"Mày đang hỏi cái quái gì vậy?" It nói mà không trả lời câu hỏi.

"Tao hỏi mày trước, trả lời đi! Mày muốn muốn trở thành người như thế nào đối với tao?" Day hỏi lại.

"Mày hỏi chính mình trước đi! Mày muốn tao trở thành cái gì? Không phải mày nên tự hỏi rằng mày muốn tao trở thành cái gì sao." It nghiêm túc nói. Day ngơ ngác nhìn It, như đang suy nghĩ điều gì đó.

"Uh... tại sao P"Day lại di chuyển về phía đó? Beam hỏi khi cậu ấy quay lại. Beam đã đi vòng quanh cho đến khi cậu ấy nhìn thấy ai đó và ngay lập tức quay lại.

"Không có gì! Chúng ta đổi chỗ nhé?" Day quay sang Beam

"Được rồi.. em chỉ hỏi thôi!" Beam nói, ngồi xuống đối diện với Day.

"Chuyện gì vậy?" Day hỏi Beam khi nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của cậu bé.

"À.. không có gì! Chúng ta ăn đi!" Beam vội vàng chuyển chủ đề. Day lại chuyển sang It.

"Hãy ăn những gì tao đã cho mày ngay bây giờ, nếu mày không muốn gặp rắc rối một lần nữa khi chúng ta trở về nhà." Day nhẹ nhàng thì thầm với It.

It quay ra nhìn Day một cách đăm chiêu nhưng không nói gì và đồng ý ăn thức ăn mà Day đưa cho cậu. Day nở một nụ cười mãn nguyện trên môi. Sau khi ăn xong, ba người rời đi và đứng trước cửa hàng.

"P"Day, em quay lại cửa hàng. Anh có thể dắt P"It đi dạo." Beam đề nghị, Day gật đầu thừa nhận rằng Beam cần phải quay lại làm việc vì có quá nhiều khách hàng. Day và It đi dạo quanh trung tâm mua sắm để xem xét mọi thứ. Day đi trước It một chút.

"Day?" It gọi với giọng nhẹ nhàng

"Cái gì?" Day nói khô khan mà không nhìn It. Day tiếp tục bước đi, nhưng It không nói gì. Anh quay lại nhìn và thấy It đang đứng ở đằng xa. It quay người bước đi. Day chạy theo nắm lấy ngay cánh tay gầy guộc của It

"Mày muốn đi đâu?" Day gắt gỏng hỏi.

"Trở về cửa hàng!" It thẳng thừng nói mà không thèm nhìn anh.

"Làm sao vậy? Mày muốn tới tao đưa mày tới đây, hiện tại lại muốn đi về? Mày cho rằng tao rảnh rỗi như vậy sao?" Day hỏi

"Được rồi, tao biết mày không có thời gian rảnh, vậy chúng ta trở về cửa hàng đi. Mày không cần làm theo lời tao nói, tao cũng chỉ là người khác mà thôi. Muốn chửi tao, mắng tao sao cũng được. Mày muốn gì, tùy mày." It khô khan nói.

"Chuyện quái gì xảy ra với mày vậy?" Day bực bội chửi thề, nhưng nhìn xung quanh, Day thấy một đám người đang kinh ngạc nhìn anh chằm chằm. Day kéo tay It về phía xe. Day đẩy It vào ghế phụ nhưng không nổ máy xe. Họ ngồi trong chiếc xe đang đỗ.

"It, sao mày cứ thích trêu chọc tao thế? Tao đã cố hết sức để nói chuyện bình thường với mày, mày muốn ăn gì thì tao đưa mày đi, mày muốn đi đâu thì tao cũng đưa đi thế còn muốn gì nữa?" Day hỏi to.

"Tao muốn quay lại Bangkok." It khẽ nói khiến Day cau mày.

"Tại sao muốn trở về? Hay là muốn gặp ai?" Day dứt khoát hỏi.

"Tao nhớ mẹ tao!" It đã trả lời

"Mày đang nghĩ về mẹ của mày ư? Vẻ mặt của mày không nói lên điều đó." Day nói, không tin It.

"Mày có chuyện gì với tao vậy? Tao luôn xấu tính, phải không? Tao đã làm một điều thực sự sai trái." It nói, và Day cau mày

"Mày cãi nhau với tao chỉ vì tao nói mày là người khác sao, It? Mày vẫn luôn tỏ ra khó chịu kể từ khi tao nói chuyện trong khi chúng ta ăn. Đó là lý do tại sao bây giờ mày mới nói như vậy. Mày đang làm cái quái gì thế?" Day nói to.

It chọn cách im lặng vì những gì Day nói là sự thật. It thực sự thấy khó chịu vì lời nói của Day.

"Được rồi. . . mày không thích như vậy, cũng không muốn tao nói như thế, nhưng mày chỉ là quan tâm đến vài câu nói mà không thèm nhìn hành động, cái gì cũng không nhìn ra được. Mày chỉ ngồi đó như thế này thôi." Day nói trước khi dựa vào ghế xe và nhắm mắt lại.

"Mày muốn tao nói cho mày biết mày là gì đối với tao, mày muốn như thế nào, chỉ cần nói cho tao biết. Nếu tao không hỏi mày, mày cũng sẽ không cho tao biết. Vậy giờ mày muốn tao nói gì ?" Day hỏi, cố gắng bình tĩnh tâm trạng của mình.

"Và nếu tao để mày lựa chọn giữa lời nói và hành động của tao, mày sẽ chọn gì?" Day hỏi khiến It suy nghĩ về những gì Day đã nói. Day có vẻ đã ít khi làm tổn thương It như trước đây nhưng vẫn râ ít nói về cảm xúc của chính mình. Ngoài ra, đôi khi Day cũng sẵn sàng tử tế hơn với It so với lúc đầu.

"Xin lỗi.. tao đúng là một tên ngốc. Quay về thôi!" It khẽ nói

Day im lặng và lái xe trở lại cửa hàng. Anh ra khỏi xe mà không nói một lời nào và đi thẳng đến văn phòng của mình. It vội vàng đuổi theo.

"Sao vậy? Sao các cậu về sớm thế? Còn Beam thì sao?" Belle hỏi

"Beam đã về trước bọn em. Cậu ấy không có ở đây sao?" It ngạc nhiên hỏi.

"Không, tao không biết cậu bé ở đâu. Còn Day thì sao?" Belle hỏi, nhìn sang khuôn mặt đang khó chịu của Day.

"Anh ấy chỉ không hài lòng với em thôi!" It khẽ nói trước khi ngồi xuống ghế. Belle không hỏi nữa. Ngay sau đó, Day đi xuống với một túi quần áo. It có vẻ ngạc nhiên.

"Day, tại sao mày lấy túi?" Belle hỏi

"Chúng tao sẽ trở lại Bangkok. Nếu có vấn đề gì khẩn cấp, hãy gọi cho tao." Day nói bằng giọng đều đều. It ngạc nhiên

"Sao vậy? Sao đột nhiên lại thế này?" Belle hỏi. Day nhìn It đứng trước mặt mình, có chút chán nản.

"Không có gì, tao nghĩ có người đã chán ở đây rồi!" Day nói, trước khi rời khỏi cửa hàng.

"Lên xe đi!" Day khẽ nói.

It cảm thấy khó chịu không thể làm gì được, nhưng khi nhìn thấy Day ngồi vào ghế lái, It vội bước lên xe và ngồi xuống. Ngay khi It đóng cửa xe, Day bắt đầu lái xe. It bối rối, muốn lên tiếng hỏi mà không dám. Cậu cảm thấy mình đã phạm sai lầm.

"Nghỉ ngơi trước đi, đến nơi, tao sẽ đánh thức mày." Day nói, khiến It càng thêm bất lực. Cậu ngả người ra sau ghế, nhìn kỹ ra ngoài xe và rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

"It.. dậy đi!" Tiếng Day gọi. It rùng mình một chút rồi khi từ từ mở mắt ra.

"Chúng ta đã đến nơi chưa?" It khẽ hỏi và bắt đầu nhìn xung quanh. Tim cậu đập loạn nhịp khi thấy Day đậu xe trước cửa nhà It.

"Ồ, nhà của tao?" It hỏi, giọng run run.

"Ừm.. tao đưa mày về nhà. Đi xuống đi!" Day nói với giọng đều đều mà không nhìn It.

"Day.. tao.." It định nói gì đó, nhưng Day nhấc máy gọi, khiến It hơi sững người.

"Neil, tối nay tao rảnh.. Không có gì, tao chỉ muốn uống gì đó trong căn hộ của mình.. tao về Bangkok rồi.. uh.. hẹn gặp lại." Day trò chuyện với Neil một lúc rồi cúp máy. Anh quay sang nhìn It.

"Ra ngoài. Còn chờ cái gì?" Day nói

It bối rối nhìn Day, từng chữ nghẹn trong cổ họng muốn bật ra nhưng không thể nói nên đành ngập ngừng mở cửa.

"Đóng cửa xe cho tao!" Day nói, và It đóng nó lại. It di chuyển đến đứng bên lề đường và nhìn Day, người đang ngồi trong xe.

Khi It đóng cửa xe lại, Day từ từ lái xe đi, liếc nhìn It qua gương chiếu hậu trước khi nở một nụ cười nhẹ khi thấy It đang nhìn vào xe của mình.

Day trở về phòng và nhìn đồng hồ. Anh nghĩ đến việc đi ngủ một chút trước khi đi uống với Neil. Trong khi Day đang ngủ say, một người khác đang chằn chọc vì lo lắng cho anh ấy.

"Chết tiệt, nó chỉ đang mỉa mai thôi, bận tâm làm gì chứ. Tại sao mày lại phàn nàn vậy, It?" It nói chuyện với chính mình. Cậu lăn lộn trên giường với tâm trí bức bối lạ thường. It chưa bao giờ nghĩ mình có thể như vậy.