Chương 42

“Chà, tao biết bọn mày sẽ quay lại với nhau, nhưng Nong It vẫn chưa ăn tối." Belle nói, còn It im lặng. It cảm thấy nhẹ nhõm vì Day đã đồng ý quay lại với cậu.

"Nếu mày không tự biết tìm gì đó ăn, mày sẽ chết đói." Day nói với đôi mắt dán chặt vào It.

"Này Day, đây không phải là chồng mới của Belle sao?" Bank nói đùa để làm dịu bầu không khí. Day ngay lập tức quay sang nhìn Bank.

"Mày có muốn trở thành chồng mới của Belle không?" Day nói ngay.

"Ồ, không.. không.. Nong Ingfah không muốn có một người mẹ mới, đúng không Ingfah?" Bank quay sang hỏi con gái.

"Chú đang chuẩn bị về à chú Day?" Cô bé hỏi khi nghiêng người về phía anh. Day bế cô bé trên tay.

"Ừ, chú đi về. Để bố đưa Infah đi cắt tóc ở tiệm của chú nha." Day ngay lập tức thay đổi tông giọng của mình.

"Vâng." Cô gái gật đầu, mỉm cười.

"Bank, đưa con gái của mày về nhà đi. Mày cứ thích để nó ở trong cửa hàng này. Đây là một tấm gương xấu, nó sẽ ảnh hưởng đến con gái mày đấy." Day quay sang nhìn Bank, chủ cửa hàng trẻ hơn mình.

"Cảm ơn, P"Belle, vì đã đưa em đến đây." It nói với Belle bằng một giọng điềm tĩnh.

"Không có việc gì, tao hiện tại đi về nhà, ngày mai gặp." Belle trả lời. It khẽ mỉm cười và cảm thấy mọi thứ đã thay đổi, cả hai đều bình tĩnh, mặc dù tình cảm lạnh nhạt hơn trước, bất chấp tất cả những đau đớn Day đã gây ra.

"Day đợi tao!" It hét lên trước khi lao ra khỏi cửa hàng, It nhanh chóng chạy theo. It lên xe, Day lập tức xuống xe, trong xe im bặt. It cảm thấy bất lực vì không biết tâm trạng của Day ra sao khi đồng ý quay lại cửa hàng với anh. Xe Day đi được một đoạn rồi dừng lại đột ngột.

"Tại sao mày dừng lại?" It hỏi

"Đi xuống ăn chút gì đi." Day nghiêm giọng nói.

"Không cần. . . tao không ăn." It nói.

"Đi xuống mua ngay đi!" Day nói một cách dứt khoát.

"Nếu tao không thì sao?" It hỏi, và Day quay lại nhìn cậu.

"Đừng làm tao bực, It." Day nói với giọng mệt mỏi.

"Được.. Tao sẽ đi!" It nói trước khi ra khỏi xe và bước vào cửa hàng.

Ngay sau đó, cậu rời đi với một số vật dụng trong túi xách của mình. It trở lại xe, và Day lái thẳng về cửa hàng. Ngay khi đến nơi, cả hai bước vào cửa hàng. Day đóng cửa và đi lên lầu, mặc kệ It.

"Day, mày không ăn sao?" It hỏi

"Tao không ăn." Day trả lời trước khi lên lầu. It ngồi ăn một mình, không dám lên gác gặp Day. Một lúc sau, It ngồi xuống ghế sofa trong cửa hàng mà không quay đầu lại. It nhấc điện thoại và gọi cho người bạn thân nhất của mình.

"Tao tưởng mày quên tao rồi!" Một giọng nói mỉa mai vang lên. It im lặng vì không biết nói sao với bạn mình.

"It.. mày có sao không?" Nick lo lắng hỏi khi thấy bạn mình im lặng.

"Không có gì đâu.. Tao chỉ cảm thấy mệt thôi." nói It

"Mệt cái gì? Hay là thằng Day lại dày vò mày quá nên mệt không còn sức đứng dậy?", Nick đùa. It lại cảm thấy im lặng khi nghe điều đó.

"Này.. đừng như vậy tao đùa thôi. Có chuyện gì vậy? Tao chưa bao giờ thấy mày như vậy, It." Nick nói với giọng nghiêm túc.

"Tao không biết, chết tiệt.. Tao.. Tao không biết Day rối rắm đến mức nào," It nói với giọng căng thẳng

"Tại sao mày lại bối rối? Đừng nói với tao là mày bối rối về thằng Day nhé." Nick nói, khiến It im lặng.

"It, mày có thích Day không?" Nick hỏi

"Tao không biết, tao không biết.. Tao chưa bao giờ đối xử như vậy với bất kỳ ai. Mày là bạn của tao, và mày nên biết rằng trước đây tao là kẻ như thế nào, tao đã lừa dối một số người chỉ để rời xa họ." It bắt đầu trút bầu tâm sự với bạn mình.

"Vậy là mày sợ anh ta sẽ khó chịu và ném mày đi, giống như mày đã làm với những người khác!" Nick ngắt lời, và It sững người một lúc.

"Đó là.. uh.. Tao.. đó!" It không nói nên lời.

"Tao không biết, Nick. Nếu tao biết, tao đã không căng thẳng như vậy. Tất nhiên, trước đây tao rất ghét Day khi anh ấy dám làm tổn thương tao, và điều đó khiến tao rất đau, hãy tin tao. Lúc đầu, tao thậm chí đã nghĩ đến việc tự tử để thoát khỏi nó, nhưng tao không đủ can đảm, vì vậy tao nghĩ rằng tao sẽ nhẫn nhịn cho đến khi anh ta thả tao ra, nhưng .. " It nói khẽ

"Nhưng bây giờ, mày là người không muốn rời đi, phải không?" Nick nói, tim It đập lỡ một nhịp.

"Nick, tao nên làm gì đây? Tao sẽ phải làm gì đây? Tao không biết hiện tại Day đang nghĩ gì. Đôi khi, cảm giác như Day muốn ôm tao, nhưng đôi khi cảm giác như nó muốn để tao ra đi ." It nói với giọng căng thẳng.

"Nói cho tao biết, mày có yêu nó không?" Nick hỏi lại, It đứng thẳng dậy.

"Tao không biết, tao thực sự không biết, Nick.. có rất nhiều điều tao không chắc lắm, bọn tao đã khởi đầu không tốt, không hề. Và tao không chắc cảm giác bây giờ của mình là gì." It nói rất bối rối. Haizz..

"Càng nghe mày nói tao càng đau đầu. Mày không chắc mày có thích Day không, và mày không biết Day đang cảm thấy như nào đúng không?" Nick hỏi

"Về chuyện đó..." It lặng lẽ trả lời.

"Nên bây giờ mày không cần suy nghĩ nhiều nữa, muốn làm gì thì làm... mày thấy thoải mái thì cứ làm đi, vì nếu một ngày Day buông tha cho mày thì có lẽ mày đã thắng rồi, không cần nghĩ gì cả." Nick nhẹ giọng nói.

"Nếu như vậy thì không sao, chỉ sợ tao sẽ đau." It nói nhẹ nhàng vì cậu thực sự không thể hiểu được.. và nếu ngày đó đến.. cậu sẽ thế nào? Vui hay buồn?

"Tao chắc chắn rằng Day đã đánh mày vài lần. Vậy tại sao mày lại sợ bị thương? Mày không quen với điều đó sao?", Nick trêu chọc người bạn của mình vì không muốn It nghĩ nhiều.

"Vâng.. vâng, tao sẽ đi chơi với Neil.. hahahah, vì tao đã không nói với anh ấy điều đó. Tạm biệt, người bạn thân yêu của tao." Nói xong, Nick cúp máy ngay lập tức.

It lắc đầu không tin nổi, nhưng khi nghĩ lại, cậu không khỏi ghen tị với Nick, người muốn làm gì thì làm. Nó không căng thẳng hay suy nghĩ quá nhiều. It nghĩ trong đầu một lúc. Day đã tắm rửa và thay quần áo, Day đi xuống nhà, đi vào nhà bếp. Nơi It đang ngồi rất tối cậu đang ngạc nhiên nhìn Day khi anh ấy rời khỏi bếp để tìm kiếm thứ gì đó. Day bước nhanh đến trước quán nhưng anh khựng lại khi nhìn thấy một bóng đen đang ngồi trên chiếc ghế dài. It cảm thấy như mình có thể nghe thấy một tiếng thở dài khe khẽ.

"Mày đang tìm gì vậy Day?" It bối rối hỏi.

"Mày đang làm cái quái gì ở đây một mình trong bóng tối vậy?" Day nói với giọng cáu kỉnh.

"Tao đến để ngồi xuống và nói chuyện điện thoại với Nick." It thẳng thừng nói, và Day quay lại nhìn cậu. Bất chấp bóng tối, It vẫn nhận thấy rõ ánh sáng lấp lánh trong mắt Day.

"Lần này, tao thực sự đã nói chuyện với Nick, mày có thể gọi điện hỏi nó, hoặc mày có thể xem điện thoại của tao." It vội vàng nói khi đưa điện thoại của mình.

"Mày có thể nói chuyện với bất kỳ ai, điều đó tùy thuộc vào mày vì mày sẽ chỉ có thể nói chuyện thôi! Hãy nhớ đó It!" Day nói với giọng nghiêm nghị. It vẫn im lặng, không tranh cãi. Day chửi thề trong cổ họng trước khi quay đi.

"Mày đi đâu vậy?" It hỏi

"Tao đi ngủ đây. Mày có thể ở đó tùy thích." Day nói trước khi lập tức bước vào phòng.

It bước vào phòng và thấy Day đang ngồi căng thẳng trên giường. Cậu cảm thấy khỏe nên đi tắm và thay quần áo trong phòng tắm. Khi bước ra từ phòng tắm, It thấy Day đang nằm trên giường xem một bộ phim. It ngồi xuống cạnh chỗ Day đang nằm và nhìn anh với vẻ sợ hãi. It không biết phải nói thế nào vì Day vẫn tiếp tục xem TV và không nhìn It. Cậu nghĩ về điều gì đó trước khi thầm mỉm cười.

"Day.. khi chúng ta trở lại Bangkok, tao sẽ trở về nhà của mình." It nói muốn xem phản ứng của Day. Day ngay lập tức quay lại nhìn cậu với ánh mắt cứng rắn.

"Mày muốn rời đi, tao sẽ túm cổ mày kéo trở về!" Day nói với giọng nghiêm khắc. It mím chặt môi để kìm nụ cười.

"Nhưng tao phải về gặp bố mẹ." It nói

"Khi nào muốn gặp bố mẹ thì nói với tao, tao sẽ đưa mày đến đó. Đừng quên." Day trả lời.

"Nếu bố mẹ không cho mày về cùng với tao thì sao?" It hỏi lại.

"Tao sẽ nói chuyện với bố mẹ của mày." Day khô khan nói.

It bí mật quay mặt đi cười vì sợ Day sẽ nhìn thấy mình. Cậu tự hỏi phản ứng đó Day có nghĩa là gì? Day đã có một số phản ứng khi biết rằng It sẽ không còn ở bên anh nữa. Kết quả khiến It vô cùng hạnh phúc. Mặc dù Day không nói một cách ngọt ngào, nhưng It cảm thấy hài lòng về những gì Day đã nói lúc này.

"Đừng nói với tao là mày muốn về nhà để gặp tên khốn Pete đó nha?" Day hỏi khiến It đông cứng người.

"Ồ, không.." It nhanh chóng quay lại để từ chối nó.

"Đưa tao điện thoại của mày." Day nói, It đồng ý giao nó cho anh. Day liếc nhìn số vừa gọi, thấy đó là Nick, anh liếc nhìn It trước khi nhấn cuộc gọi.

"Này, có chuyện gì vậy? Tao sẽ thay đồ để đi du lịch." Giọng Nick vang lên.

"It vừa gọi cho mày?" Day khẽ hỏi Nick đùa It đang nhìn Day.

“Ngậm miệng lại hoặc cắn Neil. Nói cho tao biết, có phải It vừa gọi cho mày không?" Day hỏi với giọng cộc cằn.

"Ồ, It gọi để phàn nàn về mày. Suỵt.. mày đã mang bạn tao đi. Hãy quan tâm đến nó, đừng để It quá phân tâm, và khi chia tay thì đừng để nó khóc.." Day cúp máy trước khi Nick kịp nói xong.

"Bạn mày nói nhiều quá, mày đi khâu miệng nó lại đi." Day nói với giọng run run.

"Mày có tin tao không? Tao thực sự đã nói chuyện với Nick." It nói. Day ném lại điện thoại cho It mà không nói lời nào.

"Tao muốn đối xử tốt với mày. Hãy làm những điều bình thường để tao không nổi điên lên như thế này." Day nói. It cau mày ngồi dậy và vò tấm trải giường.

"Tao sợ mày làm bậy." It bình tĩnh nói.

"Mày không cảm thấy sau này tao phát hiện sẽ càng tức giận sao?" Day nói với giọng nghiêm khắc

"Hay là mày nghĩ nói dối tao mãi là được?" Day hỏi lại.

"KHÔNG." It trả lời, không thể nói gì vì những gì Day nói là sự thật. It không nghĩ Day lại hiểu ra nhanh như vậy.

"Mày ngu xuẩn, không nghĩ tới việc mình làm, mày nghĩ cái gì? Tao sẽ không phát hiện? Tao hầu như cái gì cũng biết, mày còn không có nói cho tao." Day nói.

"Ừ, tao biết mày giỏi mà!" It đã trả lời.

"Mày tìm tao làm gì? Mày phải biết tao không muốn về sớm." Day hỏi với giọng nghiêm túc chờ đợi câu trả lời của It.

"Mày đã nói là mày biết hầu hết mọi thứ? Vậy tại sao mày lại hỏi tao?" It nói vì cậu cảm thấy thoải mái hơn khi nói chuyện với Day như vậy. Day nhìn cậu cho đến khi It bắt đầu cười.

"Được, mày đừng bao giờ giận tao rồi chạy trốn như vậy." It khẽ nói

"Thông thường khi mày tức giận thì tao làm gì?" Day hỏi khiến It suy nghĩ một lúc rồi đỏ bừng mặt. Day cười nhẹ khi giả vờ di chuyển It

"Đúng vậy, mày chưa bao giờ trốn tránh như hôm nay." Day nói. It xấu hổ không dám nói.

"Vậy là muốn tao đưa mày về phải không?" Day nói

"Không.. à.. không." It tranh cãi

"Nhưng hành động và lời nói của mày rõ ràng dễ gây hiểu lầm," Day nói lại.

"Tao không có bối rối!"

"KHÔNG?" Day khẽ nói còn It gầm gừ trong cổ họng. Không.. à.. Tao.. uh." It ngại ngùng nói khi nhìn thấy ánh mắt dữ dội của Day.

"Nhưng tao vẫn chưa hết giận." Day bình tĩnh nói.

"Mày đang nói về cái gì vậy? Làm sao mày có thể nói với tao rằng cơn giận của mày vẫn chưa biến mất?" It liền hỏi, ngày càng tỏ vẻ không biết.

"Chà, tao vẫn chưa hết giận, và mày biết cách tốt nhất để khiến tao vui lên." Day vừa nói vừa dựa vào đầu giường tiếp tục xem phim.

"Cái gì? Mày không thể chọc giận mọi người sao?" It khẽ khịt mũi.

"Sau đó?" Day hỏi ngắn gọn trước khi chuyển sự chú ý sang TV. It ngồi dậy, càu nhàu rồi ngả người ra sau, không để ý đến Day. It quay lưng lại với Day. Day cũng không quan tâm và không nói gì cho đến khi It hơi quay lại nhìn Day và thấy Day đang ngồi xem tivi mà không gặp vấn đề gì. It cảm thấy khó chịu.

//Chết tiệt.. làm sao tao sửa cái này đây? Lúc đó tao không hề bối rối.// Suy nghĩ của It cứ rối tung lên trong đầu. It quay sang Day, nhưng Day không chú ý đến cậu.

"Mày thật sự sẽ không ôm sao?" It nhẹ nhàng hỏi. Day im lặng, nhưng bí mật xem xét tình trạng của It. Day thích khiến người ta hoang mang, lo lắng tìm lối thoát. Rồi It nhìn Day với một chút hạnh phúc trong lòng khi thấy anh im lặng và bình yên. It đã suy nghĩ rất nhiều và không biết mình có phải làm hòa với Day hay không. Cậu cảm thấy lo lắng trong lòng. It không biết Day đang nghĩ gì nên cậu liếc nhanh vào mặt anh.

"Này.. Day.. Day." It gọi to, nhưng Day vẫn không phản ứng. It cắn môi trầm ngâm trước khi tiến về phía Day.

// Wow.. Tao chưa bao giờ làm điều gì xấu hổ với bất cứ ai. Chắc anh ấy sẽ không cười mình đâu.// It chỉ biết nghĩ trong đầu. Cậu di chuyển đến nằm cạnh Day và đưa tay ôm lấy eo anh, người đang đang dựa vào đầu giường. It vùi mặt vào gối để che đi sự xấu hổ của chính mình.

"Day.. xin lỗi.. xin lỗi.. mày còn giận tao không?" It nói với giọng nghèn nghẹn khi vùi mặt vào gối của Day. Day quay lại nhìn cái đầu nhỏ xíu đang nấp vào người mình trước khi đưa tay lên che miệng và cố nén tiếng cười của chính mình.