Chương 39

"Ưʍ.. It rêи ɾỉ trong cổ họng khi một chiếc lưỡi ấm áp quấn lấy lưỡi cậu. Tay Day giữ chặt lấy hông It trong khi tay còn lại trượt xuống áo It từ phía sau.

"A.. a.. Day, đủ.. đủ rồi!" It nói. Day đảo môi và vùi mình vào cổ cậu. It ngẩng mặt lên với một cảm giác ngứa ran trong l*иg ngực. Day cởi cúc áo, để lộ khuôn ngực trắng mịn rồi cúi mặt mυ"ŧ lấy làn da mềm mại. Cánh tay mảnh khảnh của It ôm lấy cổ Day.

Có tiếng gõ cửa.

"Nong Day.. người khách đã hẹn với mày đến làm tóc..Nong Day, tại sao mày lại khóa cửa?" Belle hét vào cửa văn phòng.

"Da.. Day.. có khách." It nhanh chóng đẩy nhẹ vào ngực Day khiến anh dừng lại. Day vùi mặt vào ngực It thở hồng hộc, rồi thả It ra khỏi đùi, đứng dậy mở cửa với vẻ mặt bối rối.

"Có chuyện gì, Belle?" Day khẽ hỏi khi Belle nhìn quanh phòng và thấy It đang nhanh chóng cài khuy áo với khuôn mặt đỏ bừng.

"Ồ, Tao thực sự đã làm gián đoạn một cái gì đó..." Belle thản nhiên nói. It xấu hổ không dám nhìn anh.

"Câm miệng đi. Tao sẽ đi gặp khách hàng." Day nghiêm khắc nói trước khi đẩy người Belle ra khỏi cửa. Một lúc sau, It đến gặp và thấy Day đang chăm sóc một số khách hàng. Khi cậu rời đi, cậu bắt gặp cái nhìn trêu đùa của Belle, người đang đứng trong tiệm.

"Anh đang nhìn cái gì vậy P"Belle?" It hỏi với giọng vẫn còn mơ hồ, cố tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra.

Belle đưa tay ra và rúc vào cổ cậu. It sững người trước khi vội vã nhìn vào gương và nhìn thấy cổ của mình. It nghĩ rằng đã có một dấu vết nhưng cậu không thể tìm thấy nó nên cậu quay sang nhìn Belle, người đang cười. Day bối rối quay lại nhìn anh, khi It đỏ mặt và chạy đi tìm Belle.

"Anh đang giễu cợt em sao?" It khẽ nói với Belle.

"Ai giễu cợt mày chứ? Mày là đang đổ oan cho Tao?" Belle trả lời, It im lặng vì xấu hổ.

Anh ngồi xuống sofa, nhìn Day tiếp tục làm tóc cho khách hàng. It bắt đầu yêu đôi bàn tay của Day khi anh chộp lấy cái kéo. Bây giờ, khách hàng đến nhiều hơn, quầy hàng trống không, không có ai chăm sóc vì Belle cũng đi làm tóc cho một khách hàng. It đứng dậy và đi về phía Day.

"Day, tao giúp mày, quầy không có người." It nói, và Day quay lại nhìn quầy trước khi gật đầu.

"Được, tao nói cho mày biết giá cả, bắt đầu thu tiền chuyển đổi, vậy là đủ rồi." Day đã trả lời. It đến ngồi ở quầy tính tiền. Một lúc sau, cánh cửa mở ra, một người phụ nữ xinh đẹp, ăn mặc sành điệu bước vào.

"P"Day, anh về khi nào vậy?" Giọng nữ vừa gọi vừa chồm tới ôm Day ngay lập tức khiến It đứng hình. Day quay sang nhìn cô gái.

"Buông tay tao ra trước, tao đi làm." Day khẽ nói khi nhìn cô gái. Day cũng khốc liệt với phụ nữ. Cô gái lập tức buông tay anh nhưng vẫn đứng bên cạnh anh.

"Hôm nay anh làm tóc cho em nhé, em đến sớm để không phải xếp hàng dài." Người phụ nữ nói với giọng làm nũng.

"Belle, hôm nay tao có lịch trình gì không?" Day quay sang hỏi.

"Nong It, mở sổ xanh phía sau cho tao." Belle nói vì tay anh ấy đang bận. It mở cuốn sách và nhìn vào danh sách hàng ngày.

"Không có lịch nào cho đến tối nay!" It nói. Belle quay sang nhìn Day, biết rằng anh cũng nghe thấy.

"Được rồi, Oli, mày tới ở chỗ này đi, tao không bận việc." Day đáp. Cô ấy bước tới với một nụ cười tươi và ngồi xuống chiếc ghế sofa cách quầy không xa. It không được dạy về điều đó, nhưng có vẻ cậu đang không hài lòng với cô gái.

"Xin chào.. xin chào!" Người phụ nữ hỏi It.

"Có vấn đề gì không?" It trả lời.

"Cậu là người mới à? Lấy nước cho tôi đi." Cô ấy nói

"Không cần đâu, P"It, em sẽ lấy nó." Beam vội vàng nói.

"Ôi Beam, mày bận rồi, tao tự đi lấy." It nói vì Beam rất bận. Cậu đứng dậy và đi vào bếp dưới ánh mắt đang theo dõi của Day. It đổ một ít nước vào ly.

"Thật là một người phụ nữ kiêu ngạo khủng khϊếp." It lẩm bẩm.

"Ha ha.. Tao điên rồi!" It tự nhủ trước khi bước tới đưa cốc nước cho cô gái.

"Cảm ơn!" Cô gái vừa nói vừa đọc sách. It quay lại quầy cùng với Belle.

"Nong It, đừng tốt với cô ấy như vậy." Belle bước đến thì thầm.

"Tại sao?" It thì thầm lại

"Mày chết rồi sao? Mày không thấy sao? Oli thích Day. Cho rằng cô ấy có tiền, hầu như ngày nào Day ở cũng sẽ đến cửa hàng để được phục vụ bởi Day. Cô ấy cho thấy rằng cô ấy thích Day. Hơn nữa, nhiều khách hàng cũng thích Day. Vậy nên cô ấy sẽ không từ bỏ Day." Belle thì thầm, khiến It cảm thấy nhói trong tim khi cậu khẽ quay lại nhìn cô.

"Day không phiền chứ?" It lại thì thầm

"Chà, nó nói không.. nhưng tao có thể làm gì đây? Tao muốn đấm vào mặt cô ta. Cô ta thật buồn nôn.. và bạo dạn." Belle thì thầm đáp lại, rõ ràng là không thích cô gái đang ngồi đó nhìn Day với nụ cười nhếch mép.

"Ờ.. ừ!" It gật đầu, lần lượt nhìn Day và cô gái. Một lúc sau, Day chải tóc xong cho khách và đi rửa tay. Cô gái ngay lập tức đứng dậy và đi về phía Day.

"P’Day, sửa lại tóc rồi ra ngoài ăn trưa với em nhé. Em sẽ gọi điện đặt bàn ở nhà hàng anh thích." Cô gái vừa nói vừa khoác tay Day cầu xin, cách đó không xa It đang nhìn cô với vẻ không hài lòng. Cậu càng thấy Day không buông tay cô gái ấy, sự thất vọng càng tích tụ trong lòng cậu.

"Tao có một khách hàng!" Đã trả lời Day nhìn vào It

"Nhưng vừa rồi, em nghe nói rằng anh được tự do cho đến tối nay." Cô gái nói. Day ngồi xuống ghế, cô gái ngay lập tức đi theo anh và ngồi cạnh Day.

"Đã lâu rồi tao mới quay lại cửa hàng. Tao có rất nhiều việc phải làm, Nong Oli. Tao sẽ không thể ra ngoài ăn được đâu." Day khinh bỉ nói.

"Vậy chúng ta đi nhà hàng ăn chút gì được không? Em muốn ăn cùng anh, đã lâu không ăn cùng nhau. Cùng nhau ăn, sau đó sửa tóc cho em." Cô gái lại nói.

"Hai người đó đi đâu vậy? Họ có thường xuyên đi cùng nhau không?" It quay sang thì thầm với Belle

"Hầu hết thời gian, cô ấy đến thăm cửa hàng như thể đó là nhà riêng của cô ta, nhưng đôi khi khi cô ta đến, Day không ở đây, vì Day hiếm khi đến. Tao nghi ngờ ai đó đã báo cho cô ta biết rằng Day đã trở lại, và cô ta chắc đã chạy đến cửa hàng." Belle nói to phần cuối cùng.

"It, có đói không?" Day hỏi, quay sang It. Cô gái cũng nhìn cậu với vẻ hoài nghi.

"Tại sao anh phải hỏi nhân viên, P"Day? Ồ, Em chỉ muốn ăn trưa với P"Day, chỉ hai chúng Ta." Cô gái vừa nói vừa nhìn It đang cảm thấy hơi tức giận.

"Tao không đói." It nói

"Tôi hiểu rồi, vì vậy cậu không thể ăn với chúng tôi." Người phụ nữ nói, siết chặt cánh tay của Day. Day cảm thấy khó chịu.

"Cậu ấy phải ăn với tao!" Day nói thẳng, nhìn It, nhưng It muốn không vâng lời anh.

"Đi ăn với cô ấy đi!" Day lại nói.

"Cậu là nhân viên mới sao? Tại sao cậu có thể nói chuyện với chúng tôi như vậy?" Cô gái nói khiến It nhận ra cô ta phiền phức đến mức nào.

"Cậu ấy không phải nhân viên, It là bạn tao." Day nói khiến It cảm thấy trong lòng nhói đau lạ thường, mặt nóng bừng. Belle quay sang nhìn It đủ lâu để hiểu tâm trạng của It lúc này.

"Ồ, em tưởng cậu ấy là nhân viên. Được rồi, đi ăn đi, em sẽ đi gọi đồ ăn." Cô gái hờ hững nói. Day thở dài chán nản, nhưng gật đầu khi gọi đồ ăn. Sau đó Day đứng dậy và đi về phía It. Belle bước sang một bên và để hai người nói chuyện.

"Ăn thôi nào.. .sáng nay mày chỉ ăn bột yến mạch. Đã đến giờ ăn trưa, mày cần uống thuốc." Day khẽ nói, nhưng It thậm chí còn không nhìn vào mặt Day.

"Tao chưa đói." It nói ngắn gọn

"Không đói cũng phải ăn." Day nói, khiến It quay lại nhìn cậu

"Mày có thể đi ăn!! Có vẻ như cô ta không muốn tao ngồi cùng bàn." It nói khi cô gái đứng dậy và ôm cánh tay Day lần nữa. It nhìn vào tay cô gái với vẻ không hài lòng nhưng không nói gì.

"Em đã gọi đồ ăn rồi. Họ sẽ đến sớm thôi, P"Day." Cô nói với giọng ngọt ngào, rồi nhìn It.

"Vậy là bạn của anh sẽ đi ăn với chúng ta sao, P"Day?"

"KHÔNG..!" It đã trả lời

"Đi ăn với tao!" Day bị gián đoạn

"Day.. Tao đã nói.." It định cãi lại, nhưng Day vẫn nhìn cậu.

"Sẽ đi cùng nhau ăn!" Day nói với giọng nghiêm nghị, It cảm thấy im lặng.

Người phụ nữ kéo cánh tay của Day để ngồi lại trên chiếc ghế dài và nói chuyện như thường lệ. It chỉ biết ngồi với khuôn mặt giận dữ. Day thường quay lại nhìn cậu, nhưng It không muốn chuyển sự chú ý của mình sang Day. Cậu cứ nói chuyện với Beam và Belle. Ngay sau đó, đồ ăn từ nhà hàng được mang đến, và Belle ra ngoài lấy.

"Mày định ăn ở đâu?" Belle hỏi.

"Trong bếp, trong văn phòng có rất nhiều tóc." Day nói, và Belle đi vào bếp để dọn bàn cho cậu.

"Đi nào, P"Day." Nói rồi cô gái nắm lấy tay anh nhưng Day bỏ tay ra.

"Đợi chút. Tao sẽ gọi cho It trước." Day nói nhỏ trước khi bước đi về phía It. Day muốn nó chuyện với It, giống như cậu đã làm với Beam, nhưng Day biết rằng nếu anh nói chuyện với một cô gái, It chắc chắn sẽ tức giận. Thêm vào đó, cô gái kia rất thích Day.

"It, bây giờ có thể đi ăn rồi." Day nói, và It im lặng.

"It!" Day nghiến răng nói với giọng trầm. It quay sang Day tỏ vẻ ủ rũ trước khi đồng ý đứng dậy vào bếp ngay mà không đợi Day.

"P"Belle, em có thể giúp gì cho anh không?" It tiến lại gần Belle hỏi

"Không cần, tao đã dọn thức ăn ra đĩa rồi. Nong It, ngồi đi." Belle nói

"P"Day, ngồi với em." Người phụ nữ nói trước khi kéo Day ngồi cạnh mình. It đang đối mặt với cậu. Belle bày thức ăn lên bàn, dù không cần thiết nhưng anh ấy luôn sẵn lòng giúp đỡ Day những việc nhỏ nhặt như thế. Khi kết thúc, Belle rời đi, để lại ba người họ ở bàn.

"P" Day, ăn cái này đi, cá kho ớt của tiệm này ngon lắm." Cô gái đặt cá vào đĩa của Day nói. It nhìn cậu với một tiếng mũi nhẹ khi thấy điều đó.

"Cảm ơn!" Day trả lời với đôi mắt dán chặt vào It. It không chịu ăn. Thức ăn rất ngon, nhưng có cảm giác khó nuốt.

//Có thể mày cũng thích nó. Day sẽ không phủ nhận điều đó đâu// It nghĩ trong đầu. Cậu đặt thìa xuống và múc nước để uống, khiến Day vô cùng ngạc nhiên.

"Mày đã no chưa?" Day hỏi

"Hmm," It trả lời

"Mày chỉ ăn một chút thôi, It! Ăn nhiều vào!" Day nói.

"Được rồi, tao không thể ăn nữa. Tao sẽ ăn bánh ngọt một chút." It nói với giọng run run, đứng dậy đi đến tủ lạnh và lấy ngay chiếc bánh ra.

"Này.. lại đây ăn cơm xong rồi ăn bánh đi." Day nói với giọng nghiêm nghị.

"Dừng lại đi, P’Day! Anh ấy có lẽ không đói, và chiếc bánh trông rất ngon." Người phụ nữ nói khi thấy It lấy bánh ra khỏi hộp.

"It, ăn trước đi. Khi nào mày ăn xong, mày có thể ăn bánh và để một ít vào đĩa cho Nong Oli nữa." Day nói. It lập tức dừng lại. It đã có đủ, nhưng đối với việc chia sẻ chiếc bánh, cậu rất khó chịu.

"Nhưng đó là bánh của tao!!" It nói, quay lại không hài lòng. Người phụ nữ thậm chí còn hào hứng hơn vì Day cũng muốn cắt bánh cho cô ấy.

"Chia sẻ với Oli, nhanh lên!" Day nói

"Nong có tiền phải không? Để cô ấy đi mua cái khác. Làm sao cô ta ăn đồ thừa của tao?" It bực bội nói.

"It, nói chuyện nhẹ nhàng với cô ấy đi!" Day nói với giọng trách móc.

"Tao cũng có tiền, mày rất nhanh liền có thể mua cái khác." Day nói lại. Anh không hiểu tại sao It lại nói chuyện với Oli như vậy, thường thì It không như vậy.

"Không.. tại sao mày phải tranh luận chỉ về chiếc bánh?" It lại hét lên.

"Vậy thì, tại sao mày lại nổi điên như vậy chỉ vì cái bánh?" Day mắng, và It cau mày. Người phụ nữ ngồi đó ngạc nhiên trước vẻ mặt của họ.

"A! Tao có phải là đứa ngốc không? Vậy thì đem cái bánh này cho em Oli của mày ăn hết đi. Tao không muốn ăn nữa!!" It nói to trước khi đặt hộp bánh xuống bàn và lao ra khỏi bếp.

It nhanh chóng đi lên lầu. Day nhanh chóng đứng dậy và đi theo cậu mà không nói bất cứ điều gì với cô gái. Ngay khi ra khỏi bếp, anh tìm It. Belle vội vàng chỉ lên lầu để Day biết It đang ở trong phòng. Anh lập tức đi theo It. Vừa mở cửa phòng ngủ ra, It đang ở trên giường cau mày bóp điều khiển từ xa, giống như không tìm được kênh mình thích.

"Xuống ăn đi, It." Day lặng lẽ nói, It đứng im lặng khi bấm điều khiển từ xa để chuyển kênh liên tục. Chợt... Day tắt tivi, It nhìn anh trách móc

"Tao không ăn đâu, để tao yên! Đừng lo, Tao không đi đâu cả!" It khàn giọng nói.

"Này, bản lĩnh đàn ông của mày mất rồi." Day nói.

"Mày đang nói về cái gì vậy?" It hỏi với giọng run run.

"Nhìn mày đi, mày không khác gì một người đàn bà! It, chỉ là một cái bánh, nhưng mày đã tạo nên một cuộc cãi vã."

"Tao là nam hay nữ là chuyện của tao! Còn cái bánh này, mày mua cho tao đúng không? Tại sao Tao phải chia đồ của mình và cho người khác nữa? Tự đi mua cho cô ta đi." À, quên mất, cô ta là con gái, mày chỉ muốn chiều cô ta, đó là bình thường." It nói một cách mỉa mai. Day bước vào và dừng lại ở chân giường.

"Mày đang thất vọng, khó chịu hay ghen tị?" Day hỏi với giọng điềm tĩnh.

"Tao không ghen!" It hét lên, và Day mỉm cười nhẹ.

"Tao chỉ là bạn của mày, làm sao có thể ghen tị với mày?" It nói, Day mỉm cười. Cử chỉ của It ngày hôm đó không được nhìn thấy hàng ngày.

"Ồ.. mày không ghen, vậy cùng ăn cơm với cô ấy đi, ăn hay không tùy mày." Day nói và chuẩn bị bỏ đi.

It nằm xuống giường kéo chăn trùm kín đầu. Cậu muốn kiềm chế bản thân để không xúc phạm người khác, nhưng cậu không đủ can đảm. Đột nhiên.. It sững người khi cảm thấy chiếc giường lắc lư. It biết ai đó đã đặt tay lên người mình khi cậu đang ở dưới tấm chăn

"Mày tưởng mày còn là trẻ con hả? Trốn trong chăn à?" Day điềm tĩnh nói, khiến tim It đập loạn xạ.

"Tao không hiểu. Tao đang bình tĩnh hay mày muốn tao làm tổn thương mày? Nếu mày muốn điều đó, tao sẽ làm." Day nói lại

"Đó có phải là những gì mày gọi là "tốt đẹp"?" It nói, bịt miệng dưới chăn

"Thò đầu ra!" Day vừa nói vừa nhẹ nhàng kéo chăn để It ra ngoài.

"Tao nói thò đầu ra!" Day nói với giọng nghiêm nghị. It ló ra với vẻ mặt cau có. Cậu đang nằm trên giường còn Day thì ngồi dạng chân trên người cậu.

"Mày luôn độc đoán." It nói

"Tao muốn biết mày có chuyện gì? Sao bây giờ mày lại ngốc như vậy?" Day khẽ hỏi, It rời mắt khỏi anh. Day đã biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng anh ấy muốn chơi một chút.

"Không có gì!" It bình thản đáp. Cửa phòng ngủ của Day mở mà không có ai gõ. Cả Day và It lập tức quay lại nhìn. Cô gái mở cửa hơi ngạc nhiên khi thấy Day ngồi ở vị trí đó.

"Sao anh lại để em một mình trong bếp, P"Day?" Cô ấy nói, phớt lờ những gì đang nhìn thấy trước mặt, lặng lẽ hỏi với khuôn mặt không biểu cảm.

"Ai bảo mày vào đây?" Day khẽ hỏi. It nhìn vào khuôn mặt của Day, và cậu có thể thấy rằng anh đang tức giận.

"Em đến đây một mình."

"Không ai có thể vào đây. Vậy làm thế nào mày vào được?" Day nói với giọng nghiêm nghị.

"Mày nghĩ mày là ai hả Oli? Mày dám vượt qua ranh giới quyền riêng tư của tao, ngay cả nhân viên của tao cũng không được vào đây, họ phải xin phép trước. Mày nghĩ mày là ai mà dám tự mở cửa như vậy?" Day nói đứng dậy.

"Tại sao.. tại sao anh nói chuyện với em như vậy?" Cô hỏi

"Bởi vì tao có thể.. mày bị làm sao thế, Oli? Mày chỉ là khách hàng thôi! Đúng là tao phải làm hài lòng khách hàng của mình, nhưng nếu họ can thiệp vào cuộc sống cá nhân của tao, tao sẽ cắt đứt quan hệ với họ." Day nói với giọng lạnh lùng.

"Nếu anh" nói với em như thế này, em sẽ nói với mẹ của em." Cô gái nói với giọng run run.

"Ôi, Day!" It kéo nhẹ áo anh. Cậu không muốn bênh vực cô ta, nhưng cũng không muốn khiến cô ta gặp rắc rối, nhưng có vẻ như Day không quan tâm.