Chương 36

Reng... Reng

Điện thoại của It reo. Day nghe thấy tiếng chuông điện thoại, giật lấy từ tay It để xem ai đang gọi và đưa lại ngay sau khi thấy đó là Nick.

"Có chuyện gì thế, Nick?" It hỏi

"It! Mày chết rồi sao? Tao ở trước cửa phòng mày đã lâu, mày không mở cửa, tao liền phá cửa!" Một tiếng hét từ Nick vang lên. Day bỏ đi để lại It với tiếng hét của Nick.

"Làm sao mà mở được? Tao không có ở trong phòng!"

"À.. mày đã đi đâu? Còn thằng Day?" Nick hỏi

"Anh ấy đưa tao đến cửa hàng ở tỉnh. Vài ngày nữa chúng tao sẽ quay lại."

"Ồ! .. tao không thấy Neil .. nhưng tại sao anh ta lại đưa mày đi? Anh ta mang mày đi giới thiệu à?" Nick hỏi với một tiếng cười mỉa mai, khiến It không nói nên lời.

"Này, It?... Tại sao mày không nói gì cả?" Nick hỏi, It bước ra ban công.

"Làm ơn đừng nói thế nữa. Tao không có quan trọng với anh ta mà để phải giới thiệu tao."

"Có chuyện gì với mày vậy, It? Mày có vẻ như đang bị xúc phạm."

"Không có gì, tao không có khó chịu." It nói trước khi quay sang nhìn Day. Cậu không biết Day có nghe thấy mình nói hay không, nhưng Day đang đi về phía phòng tắm, và có vẻ như anh ta không nghe thấy gì.

"It, mày là người bạn tuyệt vời của tao, mày không phải kiểu dễ dàng bỏ cuộc. Tại sao chứ, điều gì lại khiến mày trở nên như thế này?" Nick hỏi, nhưng It lại không nói nên lời.

"Mày cùng câu hỏi của mày làm sao vậy? Tao đi nghỉ ngơi đây, mày tốt nhất đi học đi." It nói và kết thúc cuộc gọi. Cậu không muốn nói nữa vì Nick luôn khuyến khích cậu bày tỏ cảm xúc của mình. It không muốn ai biết về suy nghĩ và cảm xúc hiện tại vì cậu vẫn còn bối rối về điều đó.

"Tại sao tên ngốc Nick này lại gọi cho tao?" Day hỏi khi It cúp máy.

"Nó lên phòng không tìm thấy tao nên gọi cho mày." It đã trả lời một cách đơn điệu.

"Ừm... nói xong thì xuống đi, tao đưa mày đi ăn trưa, rồi uống thuốc."

“Không cần, tao có ăn hay không, uống thuốc cũng như nhau.” It nói, Day nhíu mày.

"Tại sao?" Day khẽ hỏi

"Những gì tao làm hay không làm là cuộc sống của tao. Nếu tao chết, điều đó không quan trọng bởi vì đó là cuộc sống của tao." It mỉa mai nói. Khuôn mặt của Day trở nên bất động khi anh bước tới chỗ It. It cúi đầu nhìn xuống đất, Day lại chuẩn bị tát cậu.

"Mày sống chết là do tao quyết định." Day khẽ nói rồi di chuyển qua It để đóng cửa hiên.

"Đi ăn đi, tao đói!" Day kéo It ra khỏi phòng. It ngước mắt nhìn cùng với cảm giác mệt mỏi rồi đi theo Day ra ngoài. Hai người đi xuống cầu thang bộ xuống tầng trệt, cậu nhìn thấy ánh mắt của đám nhân viên hướng về mình.

"Có chuyện gì?" Day khẽ hỏi.

Một ladyboy to lớn, xinh đẹp bước đến gần It và bắt đầu kéo tay cậu về phía quầy. Có một vài khách hàng ngồi chải tóc, nhưng tại quầy, chỉ có nhân viên. Người kéo It xoay cậu sang trái và phải.

"Uh, dừng lại đi... tao thấy hoa mắt!" It nói, cậu cảm thấy sợ vì không quen.

"Cậu ta đang bị bệnh ... mày đang làm gì vậy?" Day nói, đi đến chỗ nhân viên của mình. Beam, người đang ngồi gần đó, nhìn cô gái với cái miệng nhếch lên về phía Day.

"Không có gì... Nong Day. Tao chỉ muốn nhìn rõ Nong It thôi. Hình dáng và khuôn mặt đều ổn." Nhân viên cửa hàng tán tỉnh It.

"Uh.. sao anh biết tên tôi?" It hỏi, di chuyển đến đứng sau Day một chút.

"Beam nói với tao." Anh trả lời, mỉm cười rộng rãi.

"Có chuyện gì vậy, Beam?" It khẽ hỏi.

"Ahh... Nong" Day nói một cách thô lỗ.

"Tao đã đổi tên. Bây giờ tên tao là Belle, hãy gọi tao cho đúng!" Belle nói, tỏ ra khó chịu khi Day gọi biệt danh cũ của mình. Nhiều nhân viên cửa hàng lớn tuổi hơn Day. Có một số người vui mừng vì Day chăm sóc nhân viên của mình như gia đình. Nhân viên tại nơi làm việc tôn trọng Day vì anh ấy rất quyết liệt và nghiêm túc. Day cứng rắn và không châm trước cho bất cứ ai khi phạm lỗi, ngay cả người lớn tuổi hơn anh ấy.

"Tao muốn ở bên It. Còn gì nữa không? Tao đi kiếm gì đó ăn." Day nói

"Đi... đi thôi.. tao có giữ Nong It đâu. Bây giờ rảnh rỗi, ngồi nói chuyện với Nong It nhé. Hôn tôi một chút đi!" Belle chọc ghẹo It, theo kiểu hài hước của mình. Nhiều người bật cười trước vẻ mặt của Belle. Day lắc đầu trước khi dẫn It ra khỏi cửa hàng.

"Có chuyện gì với mày vậy? Mày có sợ P"boy không?" Day hỏi It, người đã buông tay Day.

"Tên anh ấy là Belle." It đã trả lời.

"Vậy đó. Boy hay Belle thì đều cùng một người."

"Đùa như vậy ai mà không sợ chứ." It nói, gần như quên mất sự phẫn nộ của mình khi nhìn thấy Belle.

"Lên xe đi!" Day nói, và It đồng ý lên xe. Day đưa It đi ăn ở một quán ven sông. Cả hai vừa xuống xe đã thu hút sự chú ý của các cô gái. Day đưa It đến cửa hàng lắp kính.

"Day đã lâu không gặp!" Một nhân viên nói, và Day chỉ mỉm cười.

"Xin chào, P"Taek." Day vẫy tay chào người đàn ông trung niên

"Đã lâu rồi, Night không đến với mày à?" Người đàn ông hỏi.

"Night ở Bangkok. Tôi đến xem cửa hàng nên ghé đây kiếm chút gì ăn." Day nói.

"Và đây là ai vậy?" Người đàn ông hỏi.

"It, đây là chủ cửa hàng, anh ấy tên là P"Taek, P"Taek đây là It. Day nói ngắn gọn. It giơ tay chào người đàn ông.

"À.. tìm chỗ gọi đồ ăn. Ăn thoải mái, tao đi cắt tóc đây, tóc tao dài ra rồi." Người đàn ông nói, và Day mỉm cười. Sau đó, cậu đưa It đến một chiếc bàn gần cửa sổ kính để cậu có thể nhìn ra quang cảnh.

"Anh muốn gì, P"Day?" Người trợ lý đang chuẩn bị phục vụ bàn trong khi những người khác nhìn Day mỉm cười hỏi.

"Mày muốn ăn gì, It?" Day hỏi. It đang ngồi đó với vẻ mặt cau có, khó chịu khi thấy mọi người đang nhìn vào bàn của mình.

"Mày có muốn đi ăn ở một nhà hàng khác không?" It nói, nhìn sang người phục vụ đang đợi gọi món.

"Tại sao?" Day hỏi, It quay lại nhìn những nhân viên gần đó khiến Day cũng quay sang nhìn họ.

"Tao cảm thấy không thoải mái!"

"Đừng lo lắng, cứ gọi món đi!" Day nói với giọng nghiêm khắc. It im lặng, đóng thực đơn trước mặt. Cậu chỉ muốn bướng bỉnh với Day.

"Đầu tiên, tôi muốn mì spaghetti carbonara và trà chanh." Day quay sang người phục vụ, thấy It im lặng không chịu gọi món. Người phục vụ lập tức đi vào trong. It nhìn Day hoài nghi cho đến khi món ăn Day gọi được dọn ra.

"It nhìn anh với vẻ thèm thuồng nhưng nhận thấy Day không quan tâm. Cậu quay ra nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Day nhìn cậu trước khi đứng dậy khỏi bàn, It không quan tâm cho đến khi có thức ăn trước mặt cậu.

"Tôi không gọi món đó!" It nói trước khi được nhân viên trả lời rằng đã phục vụ cậu cơm chiên kiểu Mỹ

"Tao là người gọi!" Day bình tĩnh nói. Khi người phục vụ dọn thức ăn ra, Anh lập tức rời khỏi bàn. It nhận thấy rằng không ai nhìn vào bàn của họ nữa.

"Tao không..." It sẽ từ chối.

"Ăn.." Day nói với giọng bình tĩnh. Đôi mắt anh nhìn It dữ dội, It đành im lặng. Cậu quay lại nhìn vào trong, không còn ai nhìn hay cười nhiệt tình với Day.

"Tao sẽ ăn," It nhẹ nhàng trả lời trước khi đồng ý ăn thức ăn. It bắt đầu ăn, nhưng đồng thời cậu cũng đang nhìn vào thức ăn trên đĩa của Day.

"Mày đang nhìn gì đó?" Day khẽ hỏi, It lập tức cúi đầu ăn vạ.

"Không có gì!" It đáp, Day quay sang cầm menu đưa để It.

"Muốn ăn cái gì? Tự gọi đi, tao không hỏi nữa It!" Day nói với giọng điềm tĩnh.

"Mày gọi đồ đi!" It khẽ nói mà không mở thực đơn, Day nhìn lại trước khi gọi nhân viên lại, gọi thêm một đĩa mì spaghetti. It ăn hết cơm chiên, sau đó chuyển sang món spaghetti, đã được phục vụ ngay lập tức. Day nhìn cậu ăn và cảm thấy thật bình yên. Khi It ăn xong, Day đưa cho cậu những viên thuốc mà anh đã chuẩn bị sẵn. It nhướn mày ngạc nhiên. It không biết Day đã mang theo thuôc lúc nào. Sau đó, Day đứng dậy tính tiền rồi dắt It ra xe.

"Mày cứ ngồi đó cau có, không muốn ăn à. Lâu lâu trông mày giống phụ nữ rồi đấy" Day nói khi lên xe.

"Ý tao là... tao đang nói chuyện với mày, It!" Day trầm giọng nói.

"Chà, tao không thích mọi người nhìn tao khi tao đang ăn." It tranh cãi, nhưng thực tế, cậu không hài lòng khi các cô gái muốn đến gần Day. Day lắc đầu trước khi ra khỏi nhà hàng và quay trở lại xe. Cách đó không xa, Day đậu xe trước một cửa hàng. Mắt It mở to ngay lập tức. Lần này, Day không cần phải bảo It ra khỏi xe vì anh ấy ngay lập tức rời đi và bước vào cửa hàng. Cửa hàng Day dừng chân là một tiệm bánh mì nổi tiếng của tỉnh.

"Ồ, có phải nhà hàng này không? Có bánh Foi Thong nguyên bản không, Day?" It bước vào và hào hứng hỏi Day.

"Sao mày không hỏi nhân viên?" Day hỏi, nhìn xung quanh.

"Tao không dám hỏi! Mày có thể hỏi bọn họ sao?" It nhẹ nhàng nói. Day thở dài trước khi bước tới để đưa It đến tủ đông bên trái.

"Nó ở ngay đây. Lần sau hãy học cách đọc các biển báo." Day trả lời, nhưng It không quan tâm Day nói gì... cậu vội chạy đến tủ đông để xem.

"Xin lỗi, những anh có cái gì để thử không?" It hỏi. Day muốn tát vào trán khi nghe It bảo không dám hỏi nhưng lại dám hỏi muốn ăn thử.

"Vâng, xin vui lòng chờ một chút." Người nhân viên trả lời trước khi đi lấy một chiếc đĩa có những miếng bánh mỏng nhỏ kèm theo một cái nĩa. It mỉm cười khi ăn bánh.

"Ummm.. ngon, ngon quá. Day, thử đi... nó ngon quá." It nhẹ nhàng quay sang Day.

"Tao đã nói rồi, tao không thích đồ ngọt!" Day nói, nhưng It đã cầm một chiếc nĩa, cắm nó vào chiếc bánh và đưa ngay vào miệng Day.

"Thử đi, ăn rồi sẽ thích." It nói, nhưng Day bỏ đi vì không thích ăn.

"KHÔNG!" Day trả lời, nhưng It khăng khăng đòi cho anh một ít bánh.

"Tao đã nói là không ăn!" Day nói với giọng nghiêm nghị, khiến It dừng lại.

"Quên đi... tao sẽ cho Beam thử nó. Cậu bé sẽ muốn ăn nó." It nói nhỏ và muốn đặt cái nĩa xuống. It bị bàn tay mạnh mẽ của Day nắm lấy tay, khi It vẫn chưa kịp bỏ xuống Day đã đưa lên miệng ăn chiếc bánh được cậu đưa cho. It kinh ngạc nhìn anh.

"Mày hài lòng chưa? Điều đó rất quan trọng hả!" Day nói với giọng trầm

"Chọn đi, tao sẽ uống cà phê đá." Day nói trước khi bước đến căng tin của cửa hàng. It mỉm cười một chút trước khi đi đến quầy lễ tân.

"Cho tôi nửa cân bánh Foi Thong," It nói trước khi quay sang nhìn những chiếc bánh khác trong ngăn đá tủ lạnh bên cạnh.

"Day, cho tao ít tiền, tao để quên ví." It chìa tay ra trước mặt Day, người đang chờ cà phê đá của mình. Day đưa tiền cho cậu, It nhận lấy và đi thanh toán. Khi quay lại, Day nhíu mày khi thấy It ôm hai hộp bánh.

"Mày đã mua những gì vậy?"

"Hai loại bánh khác nhau!" It nói

"It, mày có chắc là muốn ăn hết chỗ đó không? Mày muốn chết à?" Day hỏi

"Tao không ăn hết một lần đâu, không cần lo lắng. Mày đưa tao đến đây để mua bánh, nên tao đã mua. Tao sẽ trả lại tiền cho mày, đừng lo." It đã trả lời.

"Được rồi, chúng ta trở lại cửa hàng đi!" Day cuối cùng cũng đồng ý, và It mỉm cười, mang những chiếc hộp ra xe. Day lái xe về. Bước vào cửa hàng, cả hai đều ngạc nhiên khi thấy một vài nhân viên tập trung xung quanh Beam, người đang ngồi cúi đầu xuống.

"Có chuyện gì vậy?" Day dứt khoát hỏi.

"Ừm.." Cả nhóm bắt đầu giải tán để tìm kiếm khách hàng, chỉ còn lại Po và Belle ngồi cạnh Beam.

"Chuyện gì đã xảy ra vậy Beam?" Day hỏi ngay. Khi Beam nhìn lên, khóe miệng cậu đã rỉ máu và đôi mắt cậu ngấn lệ.

"Không có gì!" Beam, lắc đầu cúi gằm. Day bước tới và nắm lấy vai Beam một cách giận dữ.

"Nói cho anh biết!" Day nghiêm nghị nói khiến Beam giật mình.

"P"Day, đừng ép Beam!" Po nói.

"Hãy nói với cậu ấy đi, Nong Beam, phòng trường hợp Nong Day có thể giải quyết chuyện này." Belle nói, Beam ngay lập tức nhìn Belle và lắc đầu.

"Beam!" Day hét lên một tiếng khiến khách hàng trong cửa hàng giật mình. Nhiều người biết Day là như thế nào, nhưng những người khác thì không.

"Làm gì kêu to như vậy? Cậu bé đang sợ hãi, mày không thấy sao? Cầm lấy cái này, tao sẽ đi xử lý." It nhét những chiếc túi vào tay Day. It lo lắng cho Beam nhưng Day lại nghĩ rằng It đang hỗn xược trước mặt những người khác và tức giận làm rơi những chiếc túi xuống sàn. It dừng lại, các nhân viên im lặng, Beam bị sốc

"Tao chỉ muốn giúp đỡ. Tại sao mày lại hét to như vậy? Ồ vâng, tao quên mất là tao không được phép chạm vào Nong Beam." It đáp lại đầy xúc phạm. Cậu nhặt những chiếc túi trên sàn và leo cầu thang lên tầng trên cùng. Day bực bội vò đầu và quay sang nhìn Beam.

"Chờ anh ở văn phòng, Belle mày cũng đi theo, Beam. Tao có chuyện muốn hỏi mày, tao sẽ cùng khách hàng giải quyết trước." Day kìm nén cảm xúc nói với Beam và Belle. Day bước đến chỗ những khách hàng đang ngạc nhiên và xin lỗi. Tại sao cậu không đi gặp It? Bởi vì anh ấy muốn giải quyết mọi việc với khách hàng trước. Sau khi lên phòng, It mở hộp bánh ra thì thấy bánh đã bị hư do sức của Day.

"Thằng khốn, có bệnh. Dừng nói chuyện với tao không mày sẽ chết." It tự nhủ, cậu đặt chiếc bánh lên bàn trước khi đi ngủ. Cơn phẫn nộ lại trỗi dậy.

Reng... reng

Điện thoại của It reo. Cậu nhổm dậy nhìn thì thấy số lạ nên bấm bắt máy.

"Xin chào!" It bình tĩnh nói

"(Tại sao chỗ mày lại ồn như vậy?)" Một giọng nói trầm ấm của một người đàn ông vang lên, và It cau mày.

"Ai vậy?" It hỏi

"Chà... cái gì? Mày không nhớ giọng nói ngọt ngào của tao sao?" Pete nói với một tiếng cười.

“Shia, nếu mày không nói cho tao biết mày là ai, tao sẽ cúp máy." It mắng bởi vì tâm trạng của cậu đang không được tốt lắm.

"Đừng như vậy, là tao đây." It dừng lại khi nhận ra mình là Pete.

"Mày lấy số của tao ở đâu vậy?" It lập tức hỏi.

"Bố tao và bố mày là bạn. Vì vậy, tao đã hỏi bố của mày." Pete trả lời.

Tại sao mày lại gọi?" It hỏi với giọng cộc cằn. Nếu Day biết Pete gọi, anh ta sẽ lại phát điên lên.

"Tao không gọi được à? Chà.. lạ thật. Uh... hay mày sợ Day phát hiện ra?" Pete nói như thể biết It đang nghĩ gì.

"Đừng có giỡn với tao. Mày đang nghĩ cái quái gì vậy? Nó làm tao sởn gai ốc." It nói

"Tao không thấy mày phàn nàn về việc nổi da gà với Day!" Pete trả lời làm It dừng lại một lúc.

"Mày đang nói cái quái gì vậy?" It hỏi và tự hỏi Pete biết bao nhiêu thứ về họ.

"Đừng giận, tao chỉ gọi để nói chuyện với mày." Pete nhanh chóng nói với giọng trầm. It bắt đầu nhẩm trong đầu từ một đến mười.

"It.. mày và Day không chỉ là bạn, phải không?" Pete hỏi với giọng nghiêm túc.

"...anh ta và tao chỉ là bạn." It trả lời.

"Đừng nói dối tao, chỉ cần nghe những gì anh ta nói với tao, là mày rất quan trọng với hắn" Pete trả lời

"Tao không quan trọng với anh ta." It bình tĩnh nói.

"Vậy mày có thể là người quan trọng khác của tao không?" Pete ngay lập tức hỏi