Chương 34

"Vấn đề là gì?" Night nhướng mày hỏi.

"Không có việc gì, anh đi ngủ đây." Day xoa đầu em trai và đứng dậy rời khỏi phòng, nhưng chân anh dừng lại trước cửa.

"Có chuyện gì vậy P’Day?" Night nói vì bối rối trước thái độ của anh trai.

"Night, em ở nhà một mình được không? Anh cần tìm Neil."

"P"Neil? Anh ấy bị sao vậy?"

"Cậu ấy không được khỏe. Em biết đấy cậu ấy đến Thái Lan một mình, Anh sợ cậu ấy xảy ra chuyện, cho nên anh đi ở cùng cậu ấy một thời gian." Day nói dối.

Bây giờ chắc hẳn Neil đang nằm trong phòng riêng xem ti vi, không biết chuyện gì đang xảy ra.

“Vậy anh đi thăm anh ấy đi, đừng lo cho em, em tự lo được." Night nói ngay lập tức. Day nhìn cậu với vẻ tội lỗi trước khi tiến lại gần và hôn nhẹ lên trán em trai mình.

"Xin lỗi vì đã để em một mình."

"Không có chuyện gì đâu, anh đã vì em mà bận rộn." Night nói đùa vì không muốn anh trai phải suy nghĩ nhiều.

"Anh đi trước. Có cần gì cứ nói với anh." Day nói và Night gật đầu, mỉm cười. Day trở về phòng, thay quần áo và chuẩn bị một số thứ. Vừa lên xe, anh nhìn thấy điện thoại của It trên ghế, mới hiểu tại sao cậu không trả lời cuộc gọi của mình. Day lái xe đến chung cư.

"Khi Day bước vào phòng, anh nhìn vào chiếc bàn cạnh giường ngủ và thấy rằng món cháo mà Neil gọi vẫn chưa được động đến cũng như cốc thuốc. Day rất buồn vì It đã không dậy ăn và uống thuốc, vì vậy anh đã ngồi xuống giường bên cạnh It và nhẹ nhàng gỡ miếng gạc hạ sốt.

"Cậu ấy còn sốt không?" Day lẩm bẩm trong hơi thở của mình. Anh đưa tay lên vầng trán nhẵn nhụi, để ý thấy It vẫn còn hơi ấm. Anh đứng dậy lấy khăn tắm và sấp nước lạnh để hạ sốt cho It, rồi ngồi xuống giường. Khi anh bắt đầu lau người cho cậu, It từ từ mở mắt ra.

"Đừng... cởi ra!" It gỡ chiếc khăn đang lau vàmuốn quay người lại.

"Yên lặng nào!" Day nói khiến It phải quay lại, nheo mắt lại, cậu không thể nhìn rõ ai đang lau mình.

"Hả...Day?" It khẽ gọi với đôi mắt khép lại.

"Uh... là tao.. tại sao mày không dậy ăn và uống thuốc?" Day mắng cậu bằng cái giọng hằn học, nhưng tay anh vẫn tiếp tục lau It.

"Hừ..." It lắc đầu với giọng phát ra từ cổ họng.

"Ngu ngốc, đứng đứng dậy ngồi xuống!" Day nói.

It ngồi nhắm mắt. Day cởϊ áσ ra. Da cậu ấy vẫn còn đầy vết cắn và hickeys. Day làm sạch ngực của It, cả trước và sau, sau đó mặc cho cậu một chiếc áo sơ mi sạch, thân nhiệt của It tỏa ra làm Day có thể cảm nhận được. Day vỗ nhẹ vào mặt It như một lời cảnh cáo. It mở mắt ra và đưa tay gãi một bên má.

// Chết tiệt... tát cậu ta sướиɠ quá.// Day gầm gừ trong cổ họng.

"Day!" Một giọng nói yếu ớt được gọi

"Cái gì?" Day trả lời khô khốc.

"Tao đói."

"Sao mày không dậy ăn cháo mà Neil gọi? Tao để mày chết đói!" Day nói, anh bực bội vì It không chịu dậy ăn và uống thuốc.

"Ưʍ.. ôm tao đi!" Day bối rối nhìn It. Có tiếng nức nở cùng với cơ thể run rẩy.

"Chuyện gì xảy ra với mày vậy?" Day bối rối hỏi.

"Hừm... chà.. tao không dậy được!" It nức nở, rồi ngấn lệ. Day vươn tay xoa tóc anh một cách mệt mỏi.

"Đừng khóc nữa. Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?" Day nói, nhưng nó càng làm It nức nở hơn. Day càu nhàu trước khi ôm It. Cậu nức nở trong l*иg ngực đang căng ra của Day.

"Đừng có ngốc... Nếu mày ngừng khóc, tao sẽ kiếm cho mày thứ gì đó để ăn." Day nói với giọng điềm tĩnh. It thổn thức trong ngực Day một lúc, rồi bắt đầu bình tĩnh lại. Day đẩy cậu ngồi ở đầu giường.

"Chờ một chút, tao đi lấy cháo cho mày." Day nói trước khi ra khỏi phòng và vào bếp lấy món cháo đã nấu, anh cho vào lò vi sóng, sau đó đổ ra đĩa rồi quay trở lại phòng. Day lắc đầu khi thấy It đang ngủ.

"It, dậy ăn cơm trước đi rồi uống thuốc." Day nói. Mắt và mũi của It đỏ hoe vì khóc.

"Làm ơn cho tao ăn!"

"Tên khốn đó... dùng tay đi." Day lẩm bẩm khi It lại bắt đầu nức nở.

"Được rồi.. đừng khóc! Tao ghét nước mắt! Há mồm ra!" Day nói một cách dứt khoát.

It ngồi há miệng. Day thổi cháo và đưa cho It. It bắt đầu ăn, nhưng cậu không ăn được nhiều. It lắc đầu, từ chối món cháo mà Day đang cho cậu ăn. Day không khuyến khích It tiếp tục ăn vì anh thấy rằng ít nhất cậu đã ăn một ít. Day đứng dậy và đặt chiếc bát lên bàn ở góc phòng trước khi đưa cho It thuốc và một cốc nước. Sau khi nuốt thuốc, It nhắm mắt nằm xuống. Day nhìn anh ở cuối giường.

"It.. tại sao tao phải chăm sóc cho mày?" Day lẩm bẩm khi tựa lưng vào It, người ngay lập tức tiến về phía Day. Anh ôm It vào lòng và tắt đèn trước khi chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau...

Ánh sáng mặt trời chiếu vào phòng qua những tấm rèm ngoài hiên, khiến It khẽ cựa mình và từ từ mở mắt ra. It cảm thấy bên cạnh mình có một hơi ấm kỳ lạ, cậu quay lại nhìn từ từ trước khi cứng đờ người.

// Này, Day... anh ấy đến đây từ bao giờ vậy? // It chỉ biết lẩm bẩm trong đầu. Cánh tay mạnh mẽ của Day đặt lên người It, khiến anh hơi nghiêng người. Mặt It áp sát vào ngực Day khiến cậu cảm thấy hơi thở của Day phả vào tóc mình.

// Mẹ kiếp, thì ra.. đêm qua nằm mơ thấy anh ta đến dọn dẹp và cho mình ăn, rồi...?//

It đỏ mặt trầm ngâm khi ngủ đêm qua. Cậu đã có một giấc mơ, hay nó là thật?

// Không đúng, chắc chắn là tao đang mơ... Mẹ kiếp.. nếu là thật..// It tiếp tục nghĩ về nó, cảm thấy Day đã thức dậy.

"It, mọi chuyện vẫn ổn chứ?" Day hỏi với một tiếng thở dài nhẹ trước khi để It tựa vào vòng tay anh và đặt tay kia lên trán anh.

"Bắt đầu hạ sốt rồi... được không? Vậy nên mày không nên có thêm vấn đề gì nữa. Đêm qua mày khóc nên trông không được khỏe lắm." Day nói

Mặt It lập tức nóng lên khi nghe điều đó.

"Đó không phải sự thật!" It tranh cãi hơi khản. Day ngay lập tức quay sang nhìn anh đang nằm trên giường ôm cánh tay của mình.

"Không? Mày biết cái gì? Mày tối hôm qua la hét!" Day nói, nhẹ nhàng đẩy đầu It xuống cánh tay rồi ngồi dậy.

"Đồ ngốc! Chắc chắn là anh ta đang nói dối rằng tao đã khóc!" It lại cãi lại, mặc dù trong lòng cậu cảm thấy như nằm mơ thấy mình đang khóc vì bực mình vì bị Day mắng mỏ.

"Thằng nhóc chết tiệt!" Day nói trước khi ra khỏi giường và di chuyển để rũ bỏ sự mệt mỏi của mình.

"Mày trở lại khi nào vậy?" It hỏi

"Tối hôm qua!" Day trả lời trước khi đi vào phòng tắm.

//Mẹ kiếp.. là mơ hay thực?.. Không có thật, anh ta ngồi đút cho mình ăn thật à? Liệu một người như anh ta có thể làm một việc như vậy? //

It lầm bầm một mình, kéo chăn che đi khuôn mặt xấu hổ. Dù đã bắt đầu đỡ hơn một chút nhưng It vẫn mệt mỏi và không muốn ra khỏi giường. Day tắm xong, đắp khăn tắm rồi ra khỏi phòng tắm.

"Dậy, tắm rửa và mặc quần áo. Chúng ta sẽ đi ngay bây giờ!"

"Chúng ta sẽ đi đâu vậy?" It hỏi

"Mày không cần biết, tao có thể đưa mày đi bất cứ đâu. Dậy ngay!"

Day trầm giọng nói. It chậm rãi cúi người ngồi xuống giường, cậu hơi chóng mặt, cậu chậm rãi đi về phía phòng tắm và tắm. Khi ra ngoài, It thấy Day đã mang theo một túi quần áo.

"Mày định sang ngủ với em trai mày à?" It hỏi

"Phải!" Day nhẹ nhàng nói khi It mặc quần áo.

"Mặc quần áo vào đi!" Day vừa nói vừa đánh rơi chiếc túi.

It nhanh chóng mặc quần áo và đi vào bếp. Cậu thấy Day đã nấu cháo rồi nên ngồi xuống đối diện với Day.

"Ăn đi!" Day nói. It im lặng nếm cháo nhưng dừng lại khi đã quen với mùi vị.

"Ai làm cháo này vậy?"

"Tao làm!" Day đã trả lời

"Không... hình như mùi vị vẫn như cũ." It khàn giọng nói với chính mình. Day nhìn anh.

"Tối hôm qua tao cho mày ăn, làm sao không giống mùi vị?" Day nói, và It chết lặng.

//Điều đó có nghĩa là đêm qua là sự thật.// It nghĩ thầm trước khi quay sang nhìn Day với khuôn mặt đỏ bừng. Trong khi Day thậm chí còn không thèm nhìn cậu.

"Ăn đi rồi uống thuốc!" Day vừa nói vừa ăn nốt bát cháo. It lấy nước rồi uống thuốc. Day lấy bát của It đi rửa, khiến It lại ngạc nhiên.

"Xong! Mày quên cái gì sao?" Day hỏi, quay sang cậu lắc đầu. Sau đó, cả hai rời khỏi chung cư. Day dừng lại để mua một số thứ tại cửa hàng trên đường đi. It đang nằm trên xe và lại ngủ thϊếp đi.

Reng... Reng

Điện thoại reo, nhưng Day đã để nó trong xe. It cầm nó để nhìn vào số gọi đến.

It sững người khi nhìn thấy ai đã gọi. Cậu nhìn ra khỏi xe và thấy Day vẫn đang ở cửa hàng. Thế là It quyết định trả lời.

"P’Day, anh đang ở đâu?" Một giọng nam hét lên khiến It đứng hình vì giọng dễ thương quá.

"Ồ, anh ấy đi mua ít đồ và để quên điện thoại trong xe." It bình tĩnh nói, trong lòng cảm thấy rung động kỳ lạ.

"Ồ..không phải P"Day... P"Day sẽ không đến cửa hàng sao? Tại sao anh ấy nói rằng anh ấy sẽ đến cửa hàng hôm nay?" Giọng nói của chàng trai trẻ lại vang lên, khiến It nhận ra Day sẽ đưa cậu đến cửa hàng của mình.

"Anh ấy sẽ đến đó sớm thôi. Anh ấy dừng lại để mua vài thứ!" It trả lời trong khi nghĩ Beam trông như thế nào?

"Anh là bạn với P"Day phải không?. Vậy, em là Beam. Anh có thể nói cho P"Day được không?" Ngay khi It nhìn thấy Day rời khỏi cửa hàng..

"Chờ một chút. . . anh ấy trở về!" nói It Day mở cửa xe và nhăn mặt khi It đưa điện thoại cho anh.

Còn tiếp...