Chương 27

Neil nghi ngờ nhìn Nick khi bóng dáng nhỏ bé chào đón anh như thể cậu đã từng gặp anh trước đây. Nick bước vào phòng và nhìn Neil chằm chằm.

"Mày không biết tao, nhưng tao đã gặp qua mày rồi, tao biết mày!" Nick cười nói khiến Day nhìn Neil khó hiểu.

"Mày gặp tao khi nào và ở đâu?" Neil hỏi

"Mày và tao gặp nhau một lần ở Paragon, It đã nhận xét về mày, hồi đó mày trông phong độ hơn." Nick nói, nhìn anh mà không suy nghĩ nhiều, Day khẽ mỉm cười, nhưng bóng dáng nhỏ bé không để ý vì cậu đang tập trung vào Neil.

"Vậy mày đang làm gì ở đây?" Day hỏi.

"Tao tới thăm bạn của tao, cậu ấy đâu? Mày làm hư bạn của tao?" Nick quay lại và hét vào mặt Day.

"Hừ... muốn gặp bạn sao? Vậy chờ ở chỗ này đi, tao đi gọi cậu ta!" Day nói trước khi vào phòng, Nick đang muốn đi theo.

"Mày đi đâu đấy, thằng khốn?" Neil khẽ hỏi

“Tao đi gặp bạn tao.” Nick nói còn Neil tóm lấy cổ cậu và kéo cậu đến chiếc ghế dài.

"Ngồi đây đợi đi, cậu ấy sẽ ra ngay thôi." Neil nói.

"Còn mày thì sao?" Nick hỏi.

“Tao ngồi đây, vào phòng vợ chồng nó không được lễ phép lắm đâu." Neil lắp bắp, cảm thấy sợ hãi lạ thường khi bắt gặp ánh mắt chói lóa của Nick đang nhìn mình.

"Ai là vợ chồng?" Nick hỏi.

"Chà, bạn tao là chồng, và bạncủa mày là vợ của bạn tao." Neil trả lời

"...vậy mày có hứng thú với việc lấy bạn của vợ của bạn mình về làm vợ không?" Nick trêu chọc rằng Neil đã bị hấp dẫn.

"Để tao suy nghĩ đã. Bạn...của vợ...của bạn tao?" Neil bắt đầu bối rối trong việc suỹ nghĩ mối quan hệ với Nick, người đang ngồi trước mặt anh và cười phá lên. Gương mặt Neil bất động, anh nhìn Nick.

"Có gì buồn cười sao thằng khốn? Đừng lại gần tao, mày không phải là bạn của tao. Tao chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có một người bạn như mày." Neil nói, nhận ra những gì Nick đang nói, dáng người nhỏ bé khẽ nhíu mày.

"Mày không cho tao lại gần. Vậy tại sao mày lại ngồi đây nói chuyện với tao?" Nick ngẩng cao đầu nói với Neil.

"Suỵt.. mày nói nhiều quá!" Neil nói trước khi im lặng.

….…..

"A...không phải mày ra ngoài nói chuyện với bạn sao?" It hỏi khi bước ra khỏi phòng tắm và thấy Day đang ngồi ở chân giường với vẻ mặt bất động.

"Mày có từng đưa ai lên phòng tao không?" Day khẽ hỏi. It dừng lại trước khi tránh nhìn Day, chậm rãi bước đến tủ quần áo.

“Không." It lặng lẽ nói, tim cậu đập thình thịch khi nghĩ đến việc Day sẽ biết chuyện gì đã xảy ra. Cậu thắc mắc tại sao Day lại hỏi như vậy?

Đột nhiên... It sững người khi Day đứng sau lưng cậu, một tay nhẹ nhàng ôm lấy gáy It, tay kia đẩy cửa tủ không cho nó mở ra. It vẫn còn đang quấn khăn quanh eo.

"Tao sẽ cho mày một cơ hội khác để trả lời. Mày đã... đưa... ai đến đây chưa?" Day hỏi với giọng bình tĩnh.

"Ư..ư." Itp nuốt nước bọt.

"Bạn mày đã tới???"Day lặp lại.

"Phải...nó là..." It lắp bắp.

"Ai?" Day hỏi.

"À.. Nick!" It nói một cách trân thành vì cậu nghi ngờ ràng Day đã biết, nếu không anh đã không hỏi như vậy.

"Mày dám mang đàn ông khác vào phòng của tao à?" Day hỏi khiến It rùng mình vì lạnh.

"Ừm... Cậu ấy là bạn tao. Hơn nữa, cậu ấy chỉ ngồi ở phòng khách, không có vào phòng ngủ." It trả lời.

"Vậy tại sao mày không nghĩ sẽ nói với tao?" Day nói.

"À...tao thấy mày bận với chuyện của em trai nên đã không nói cho mày biết. A...Day...tao lạnh...để tao mặc quần áo vào trước được không?" It nói, cảm thấy nhẹ nhõm vì Day đã không bạo lực, Day lại ngồi xuống chân giường.

"Còn định đứng đó quyến rũ tao đến bao giờ? Hay là không muốn mặc quần áo?" Day hỏi với giọng nghiêm nghị. It vội vàng mở tủ lấy mấy bộ quần áo rồi quay sang Day.

"Bạn của mày đang ở đây!" Day nói

"Bạn tao?" It ngơ ngác hỏi.

"Nick, bạn của mày đến gặp mày, cậu ta đang ngồi trong phòng khách." Day nói, sau đó đứng dậy và rời khỏi phòng.

//Đồ ngốc!! tao đã nói với mày rồi mà, Nick…// It lẩm bẩm trước khi rời khỏi phòng.

"It, có chuyện gì vậy?" Nick lập tức chạy đến chỗ It ngay khi nhìn thấy cậu, xoay trái xoay phải đang như muốn thăm dò.

"Ối...nhẹ thôi đồ ngốc...Chết tiệt...đau quá." It bảo bạn mình dừng lại.

"Ồ.. mày có bị sao không? Lần cuối tao gặp mày, không có vết hôn nào ở đây cả." Nick hét lên, luồn một ngón tay vào sau tay bạn mình.

"Cái quái gì vậy Nick, này đang nói về cái gì vậy?" It nói khi thấy Day và Neil nhìn nhau.

"Chà, tao biết anh ta đã chế nhạo tao vào đêm qua, tao đã nghe thấy giọng nói của anh ta." Nick nói thẳng thắn và không biết xấu hổ.

//Mẹ kiếp...tại sao mày lại phải nói thế?// It huých bạn mình ý bảo ngừng nói.

"Không biết, để xem còn có dấu vết nào khác không." Nick không dừng lại khi giả vờ muốn vén gấu áo của It.

"Này..Này!" It hét lên khi Nick cố cởϊ áσ cậu.

Đột nhiên cơ thể của It di chuyển về phía Day, vì Day đứng dậy và đẩy cánh tay của Nick ra.

"Đủ rồi. Dù sao thì, hãy quay trở lại nơi mà mày đã đến đây." Day nói khi đuổi Nick.

"Tao không về, tao đến để mời bạn tao ăn trưa!" Nick nói khiến Day quay lại nhìn Neil đang ngồi nhìn anh.

"Neil, mày là bạn của tao đúng không?" Day hỏi.

"Ừm...thì sao?" Neil hỏi.

"Vậy thì giúp tao với!... tao không muốn gϊếŧ người này đâu." Day nghiêm nghị nói, nhưng Nick dường như không bận tâm đến lời nói của Day.

"It, tao không nghĩ mày muốn ở bên Day... đó sẽ là một ngày không tốt lành. Nếu anh ta vô tình đánh gục mày và gϊếŧ mày, mày sẽ làm gì? Cuộc sống này rất đáng sống đấy!" Nick đùa khiến It mặt tái mét, thân hình nhỏ bé lo lắng cho tính mạng bạn mình.

"Câm miệng đi thằng khốn." Neil đứng dậy, vòng tay ôm lấy Nick. Nick lập tức quay sang nhìn Neil.

"Mày chắc chắn sẽ là bạn của tao... đi, đi. It tao sẽ đến gặp mày sau nhé." Nick quay sang Neil trước khi ngay lập tức quay lại và nói lời tạm biệt với bạn mình.

Neil bối rối khi nghĩ rằng Nick sẽ giận mình.

"Tao để cậu ta cho mày đấy, Neil!" Day nói khiến Neil căng thẳng.

"Sh*t...mày lúc nào cũng ném thứ gì đó vào tao!" Neil ẩm bẩm trước khi lôi Nick ra khỏi phòng.

"Này, Day...đau quá!" It nói khi Day vô tình bóp mạnh cánh tay cậu, ánh mắt sắc lẹm quay sang nhìn vậu, anh tức giận bỏ tay xuống và ngồi xuống ghế.

"Bạn của mày... Nó thật đáng gϊếŧ!" Day lẩm bẩm.

"Ừm..Day...bạn của mày sẽ không làm bất cứ điều gì với Nick, phải không?" It lo lắng hỏi về bạn mình khiến Day mỉm cười mỉa mai.

"Mày nghĩ bạn của tao sẽ làm gì với bạn của này? Mày không thấy rằng bạn của mày nhìn chằm chằm Neil sao? Hãy nhìn vào đôi mắt chói lọi đó đi." Day nói.

It không nói nên lời nhớ lại khi Nick nói rằng Nick thích Neil.

Reng...reng...reng

Điện thoại của Day đổ chuông, anh đứng dậy nhấc máy trước khi nhìn thấy số và bấm trả lời. It nhìn nó tò mò.

"Có chuyện gì vậy Beam?" Day nói khi anh trả lời khiến It tò mò.

"Vậy...anh xin lỗi vì đã đi lâu như vậy, hiện tại anh không được khỏe!" Day nhẹ nhàng nói và It cau mày.

"Hả...cho anh hai Day, đợi Night xuất viện trước rồi anh sẽ về." Day nói trước khi nhìn It và nhận ra rằng cậu đang ngồi lắng nghe cẩn thận những gì Day nói chuyện điện thoại. Day khẽ mỉm cười.

"Beam đừng cúp máy... em có nhớ anh không?" Day nói khiến It chết lặng khi nghe thấy nó.

"Em có muốn một cái gì đó đặc biệt không? Anh sẽ mua về cho em." Day hỏi

It không biết đầu dây bên kia là ai, là nam hay nữ và cậu cũng không biết phải nói gì, chỉ nghe thấy giọng của Day, nhưng Day có vẻ quan tâm đến một người tên Beam. Cậu biết rằng giọng điệu của cuộc trò chuyện khác với giọng điệu mà Day thường sử dụng khi nói chuyện với cậu. It choáng váng khi nghĩ về điều đó.

"Được rồi, chỉ vậy thôi, đi làm đi, hai ngày nữa gặp lại và anh nhớ em." Day nói trước khi cúp máy và quay sang nhìn It.

"Mày đang làm gì thế?" Day khẽ hỏi

“Tao đói, tao đang đợi để hỏi xem mày có muốn ăn không” IT khẽ nói, giọng điệu của Day lúc nãy khác hẳn với bây giờ

"Mày muốn ăn gì?" Day hỏi.

"Bất cứ gì cũng được." It đáp.

"Mày muốn ra ngoài hay muốn ăn trong phòng?" Day hỏi khiến It im lặng khi cậu suy nghĩ.

"Tao hỏi mày muốn ăn ở đâu? Tại sao không trả lời tao?" Day nói với giọng nghiêm nghị. It lập tức ngẩng đầu lên nhìn anh.

"Làm sao, mày làm ầm ĩ như vậy làm gì! Mày không thể nói chuyện tử tế với tao sao? Tao luôn cố gắng tuân theo mệnh lệnh của mày, chỉ cần nói chuyện tử tế với tao thôi, mày nói chuyện tử tế thì sẽ chết à?" It cứ nghĩ về Day trên điện thoại lúc nãy, vì vậy cậu muốn biết Day đang nghĩ gì. Day chỉ nhếch mép cười.

"Tao sẽ nói chuyện tử tế với những người tao muốn nói chuyện, vì vậy mày không cần phải quá khắt khe, điều đó thật khó chịu." Day nói.

"Nếu tao phiền phức, tại sao mày không để tao đi? Tao biết mày đã để em trai mình và Gear ở cùng nhau, mặc dù mày không muốn nhưng mày nên đến gặp em trai mình trong bệnh viện, mày sẽ không để em trai của mày đến gần Gear như vậy." It nói. Day nghiến răng và nhanh chóng véo cằm It để khiến cậu nhìn mình.

“Hừ...” It nói sau đó không muốn nhấc tay lên, nhưng Day đã dùng sức bóp cằm cậu hết sức có thể. It yên lặng để Day không bóp cằm cậu như vậy nữa.

"Cái gì? Tao cho phép em trai mình cùng Gear rời đi, nhưng không có nghĩa là tao sẽ thả mày, tao đã nói với mày rồi, nếu như mày muốn rời khỏi tao thì chỉ có linh hồn của mày mới có thể rời đi!!" Day hét lên thành tiếng. It đập vào bàn tay đang nắm lấy cằm cậu của Day, cậu cảm thấy cằm và ngực đau nhói, It cảm thấy kiệt sức và yếu ớt.

"Dậy đi! tao đưa mày đi ăn." Day nói với giọng run run. It cố hít một hơi thật sâu để kìm nén cảm xúc

"Không, nhất định là khó khăn cho mày. Tao sẽ gọi điện thoại cho mẹ, nhờ mẹ giúp mình chuẩn bị một chút." It nói rồi lặng lẽ đứng dậy đi về phía nhà bếp, mặc dù đôi chân của cậu cũng không khỏe lắm. Cậu cảm thấy như cả trái tim mình muốn khóc, nhưng cậu không thể vì cậu cảm thấy uể oải hơn bao giờ hết.

Đột nhiên...cánh tay mạnh mẽ của Day kéo cậu về phía mình, It không nói gì.

“Nhưng chúng ta phải ra ngoài ăn, đợi tao thay quần áo.” Day nghiêm nghị nói rồi buông tay cậu đi về phía phòng ngủ. It nhìn vào lưng Day với vẻ bối rối.

…………

"Chúng ta sẽ ăn gì đây?" Nick hỏi, sau khi cậu ép Neil đi bộ cùng cậu đến một cửa hàng bách hóa cao cấp ở giữa thị trấn.

"Đừng ôm tao đồ khốn, biến đi!" Neil đẩy đầu Nick ra. Nick cau mày nhưng không quan tâm sau đó lại quay lại ôm cánh tay Neil.

"Mày không cần phải hành động như thể anh ghét tao." Nick nói.

"Ồ, nhưng tao ghét mày!" Neil nói.

"Hãy nói chuyện vui vẻ đi, nếu như mày ghét tao thì có lẽ đã không đi theo tao rồi." Nick tinh nghịch nói.

"Đồ khốn...mày nghĩ tao theo mày à?...tao không muốn mày gây sự với mày tao nên tao mới đồng ý đi với mày." Neil tức giận nói.

“Ăn thôi nào...” Nick nói trước khi kéo tay Neil về phía một nhà hàng Nhật Bản.

Nhân viên cửa hàng hơi ngạc nhiên khi thấy tình trạng của Neil nhưng cũng nở một nụ cười nhẹ chào đón anh. Dù có dấu vết của chấn thương nhưng Neil trông vẫn điển trai và thu hút sự chú ý. Họ chọn một cái bàn để ngồi và gọi đồ ăn. Nick ngồi và nhìn chằm chằm vào Neil, cho đến khi Neil cảm thấy khó chịu.

"Mày đang nhìn cái quái gì thế, thằng lùn?" Neil hỏi ngay.

"Tên tao là Nick và tao không thấp. Này, để tao hỏi mày một câu nhé, mày đã đánh nhau với một con chó à? Tại sao mày lại như thế này?" Nick hỏi và đưa tay chọc vào vết bầm tím trên cánh tay của Neil.

"Đồ khốn... Đau quá... mày không chọc vào được!" Neil nói với giọng nghiêm nghị nhưng Nick đang cười với cả hai tay chống cằm khi cậu nhìn anh chờ đợi câu trả lời. Neil thở dài.

"Đó là Day, mày có hài lòng không?" Neil trả lời.

"Đúng vậy, mặc dù Day cũng có vết thương. Nhưng xem ra mày có vẻ yếu so với hắn." Nick nói với một nụ cười nhưng không nghĩ đến việc hỏi tại sao.

"Mày bị thiểu năng trí tuệ à?" Neil hỏi nhưng Nick chưa kịp trả lời thì món ăn họ gọi đã được phục vụ.

"Đây...ăn...tao mời mời!" Nick nói khiến Neil lập tức nhìn cậu.

"Ồ tại sao mày lại mời tao ăn? Mày là người đã kéo tao đến đấy?" Neil hỏi.

“Này, này mày đã lên xe của tao và mày vẫn sẽ trả tiền thức ăn cho tao chứ” Nick nói, luồn tay vào tóc một cách bực bội

"Càng nói chuyện với mày, tao càng đau đầu! Tao sẽ trả giá cho điều đó." Neil nói. Nick mỉm cười và nhấc điện thoại lên và bấm gọi. Neil đang ăn, hoàn toàn phớt lờ Nick.

"It, hiện giờ tao đang ở cửa hàng Fuji ở Paragon. Cùng nhau đi ăn nào...a...cái gì...Day, tên khốn...chờ đã!" Đường dây bị cắt, Neil cười thầm.

"Mày chỉ đang gọi để gây rối với Day, phải không?" Neil hỏi khiến Nick nhún vai, giả vờ không biết rồi tiếp tục ăn, Neil chỉ lắc đầu với Nick.

"Đợi đã, một Day nào đó tao sẽ dìm mày của này xuống biển." Day bình tĩnh nói sau khi cúp máy với Nick khi đang lái xe.

“.…”It im lặng, cậu không biết tại sao bạn mình lại gọi, vì Day đã lấy điện thoại của cậu và luôn để bên mình.

"Mày muốn ăn gì?" Day hỏi.

"Sao cũng được!" It nói một cách bình tĩnh nhìn ra khỏi xe. Cậu cảm thấy cổ họng mình đau rát, cảm giác như sắp phát bệnh đến nơi. Cậu tựa vào thành ghế mệt mỏi. Day vội nhìn cậu.

"Đi ăn Uesugi, ăn gì đó nóng cho thông mũi." Day nói như thể anh biết mình sẽ làm It ngạc nhiên, nhưng cậu không nói gì. Chẳng mấy chốc anh đã đỗ xe.

"Mày muốn ăn kiểu buffet hay chúng ta gọi món cùng nhau?" Day hỏi It đang đi bên cạnh cậu.

“...”It im lặng.

"Đừng bướng bỉnh, trả lời tao." Day nói.

"Tao có thể ăn theo phong cách tự chọn trên băng chuyền." It vừa nói vừa bước vào trước cửa hàng.

Thân hình gầy gò của It không muốn đi xa vì mông vẫn còn đau. Vừa trả lời, cả hai bước vào nhà hàng và thông báo các nhân viên. Day ngồi ăn nhìn It mà cái dáng gầy gò đang dán mắt vào cuộn băng trước mặt

"Mày sẽ ăn gì?" Day khẽ hỏi.

"Tao muốn ăn Golden Mushroom, nhưng vẫn chưa có ở đây?" It khẽ nói vì nãy giờ cậu đều ngồi xem nhưng lần nào cũng bị người ngồi đầu hàng cắt ngang.

"Mày có thể gọi điện và đặt hàng tại đây." Day trả lời trước khi giơ tay ra bảo nhân viên mang Nấm vàng đến. It hơi mỉm cười khi có được thứ mình thích.

"Mày có bài kiểm tra nào vào thứ Hai này không?" Day hỏi.

"Tao cũng không biết, nhưng tại sao mày lại hỏi?" It trả lời.

"Hãy nhìn lại đi rồi nói cho tao biết!" Day cau mày nói.

"Tại sao mày lại yêu cầu tao kiểm tra nó?" It hỏi.

"Chỉ cần xem một chút, tại sao mày lại yêu cầu chứ?" Day trả lời, Sau đó It im lặng và không nói gì thêm.

….….

"A..tao gặp phải người xấu!" Một giọng đàn ông hét lên khi bước vào cửa hàng cùng một nhóm bạn. It nhìn lên và thấy Pete, người đã tách khỏi bạn bè của mình và liều lĩnh ngồi cạnh cậu. It nhanh chóng nhìn Day.

"It, mày thật là xấu tính! Hôm qua mày đã bỏ rơi tao.” Pete đến chào It

"Ừm...cũng không có vấn đề gì quá lớn đâu, đi ăn với bạn của mày đi." It cố gắng tìm cách đuổi Pete ra ngoài, đồng thời nhìn vẻ mặt của Day, cậu sợ rằng sẽ gây náo loạn trong nhà hàng.

"Mày có thể tự đi hay mày muốn tao đưa mày đi gặp mày của mày?" Day bình tĩnh nói.