Chương 22

Trong khi đó...

Ngày hôm ấy Night được đưa đến bệnh viện vì cậu bé đã bất tỉnh trong bếp vào trước đó. Vì vậy Day phải gọi người bạn của mình là Fu đến gặp Night. Do em trai bị ốm nên Day phải đi lấy quần áo và các vật dụng khác cho em trai và ở lại qua đêm trong bệnh viện.

"Chờ tao một chút, tao đi lấy ít đồ ở nhà và tao sẽ quay lại ngay." Day nói với Fu với vẻ mặt nghiêm túc.

"Ừm, đừng lo lắng, mày không cần phải lái xe quá nhanh đâu." Fu nói với bạn mình vì anh biết Day quan tâm đến em trai mình nhiều như thế nào.

Day gật đầu trước khi bước đến xoa đầu cậu em trai đang ngủ say trên giường trong phòng hồi sức đặc biệt. Day khẽ thở dài rồi ra về. Day nhìn đồng hồ và nhận ra đã hơn 11 giờ. Tngười đàn ông mạnh mẽ rút điện thoại ra và bấm số khi đi bộ ra bãi đậu xe.

Reng... Reng... Reng...

Điện thoại đổ chuông rất lâu nhưng không có người bắt máy. Đôi lông mày đen nhíu lại đầy nghi ngờ trước khi gọi lại lần nữa, nhưng kết quả vẫn như cũ. Đầu dây bên kia không ai nhấc máy.

"It, mày muốn thử thách sự kiên nhẫn của tao phải không?" Day nghiến răng nói.

Sự thất vọng nhanh chóng hình thành vì anh đã quá mệt mỏi khi đưa Night đến bệnh viện và lo lắng cho em ấy. Day lái xe về nhà anh, quay số điện thoại của It trong suốt quãng đường. Như thường lệ, bên kia không bắt máy.

Về đến nhà, dáng người cao lớn hít một hơi thật sâu để kìm nén cảm xúc. Anh nhanh chóng thu dọn những thứ cần thiết vào trong túi và gọi cho bạn mình.

[Có chuyện gì thế Day?] Fu trả lời điện thoại.

"Tao có thể sẽ quay lại đó hơi muộn. Tao muốn nhờ mày để mắt đến Night giúp tao." Day nói.

[Được rồi, đừng lo.] Fu đã trả lời trước khi Day cúp máy. Bóng người cường tráng không ngần ngại bước vào căn hộ của mình. Day vừa đi vừa nắm chặt điện thoại cho đến khi đến phòng ngủ, nhưng khi anh mở cửa thì không thấy It đâu cả.

Day cảm thấy anh ấy có thể ném chiếc điện thoại vào tường trong cơ tức giận tức giận. Dáng người mạnh mẽ ngồi trong phòng tối, với hàng tá cảm xúc. Anh định ngồi đợi một lúc. Nếu It không quay lại, Day sẽ quay lại chăm sóc em trai mình trước. Tiếng mở cửa phòng ngủ vang lên. Day nhìn thấy bóng dáng gầy gò trong bóng tối, nhưng It dường như không biết rằng Day đang quan sát từ chiếc ghế dài. Bàn tay gầy giơ lên định bật đèn và giật mình quay lại thì thấy Day đang ngồi dậy nhìn mình bằng ánh mắt giận dữ. Chân của It không thể di chuyển khi Day tiến về phía cậu. It gần như suýt ngã nhưng đã kịp đứng dậy khi Day tát mạnh vào mặt cậu và đẩy cậu vào bức tường đối diện phòng.

"Tao đã nói gì với mày? Mày muốn bị thương, phải không It?" Day hét lên.

"Tao đã làm cái quái gì hả?!" It đáp lại và ôm lấy má đã bị tát.

"Ối!!" Thân hình gầy gò lại hét lên khi Day túm tóc cậu, buộc It phải nhìn lên anh.

"Tao đã gọi mày bao nhiêu lần rồi hả? Chẳng phải tao đã nói với mày rồi sao? Đi đâu thì nói cho tao biết!! Ra ngoài uống rượu đúng không?!" Day hét vào mặt It vì người cậu sặc mùi rượu.

"Mày đang nói cái quái gì vậy?! Điện thoại của tao không đổ chuông, mày có gọi cho tao không đấy?" It hét lên, và Day nghiến răng.

"Nhấc điện toại lên xem nào, xem tao đã gọi bao nhiêu cuộc." Day nói trước khi dùng tay không kéo tóc It để đút vào túi quần, sau đó rút điện thoại ra trước khi nở một nụ cười ranh mãnh.

"Hãy tự nhìn đi, mày có thấy tao đã cố gọi cho mày bao nhiêu lần không?" Day đưa điện thoại cho It. Mắt cậu mở to vì có 23 cuộc gọi nhỡ trên điện thoại, cộng với màn hình hiển thị nó ở chế độ im lặng.

“Chết tiệt, thằng bạn khốn Nick! Vẫn luôn trêu chọc tao.” It lầm bầm vì biết mình không bật lại tiếng điện thoại.

"Cái gì? Mày định bịa ra một cái cớ sao?!" Day lại hét lên.

"Đau quá, mày buông tao ra trước được không??" It cố hỏi một cách tử tế.

"Nói cho tao biết!!!" Day lại hét lên nhưng không buông tóc It ra.

"Tao đã tắt tiếng điện thoại khi đang ở trong lớp và quên bật lại âm lượng... tao không biết là mày đã gọi." It nói dối vì cậu không muốn lôi Nick vào chuyện này.

"Vậy mày đã đi đâu?! Tao đã nói rồi phải không? Tao đã bảo mày nhanh đi ăn và quay lại mà." Day nói.

"Tao đi gặp mấy người bạn, bọn họ có vài chuyện muốn nói, sau đó tao trở về phòng. Tao không muốn ở một mình, tao chán lắm. Với lại, tao đã về trước nửa đêm." It nói, cố đẩy tay Day ra.

Day hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén cảm xúc nhưng anh phải nghĩ đến Night trước đã. Day ném It lên sofa.

"Tao sẽ quay lại, tao sẽ giải quyết chuyện này với mày sau." Day chỉ thẳng vào mặt It với đôi mắt nghiêm khắc.

"Mày đi đâu thế?" It tò mò hỏi.

"Em trai tao đang ở trong bệnh viện, tao phải nhanh chóng đến gặp em ấy. Còn mày, tao biết ngày mai mày không phải đi học, không được ra ngoài nữa ra ngoài nữa!" Day nắm lấy tay cậu sau đó rời khỏi phòng.

"Gì thế? …đến làm tổn thương mình xong biến mất ...Chết tiệt, đau quá. Anh ta có bao giờ nghĩ rằng mình cũng bị thương không?" It đưa tay xoa má bị Day đánh.

"Kẻ ích kỷ. Anh ta không quan tâm đến trái tim của bất kỳ ai khác." It nói lại trước khi nằm xuống sofa với một cảm giác lạ lẫm trong lòng. Bóng dáng gầy gò nằm xuống, suy nghĩ một hồi. Sau đó, cậu đứng dậy, đi tắm và đi ngủ. Cậu cảm thấy chiếc giường trống trải hơn trước, khi cậu phải ngủ một mình như thế này.

……….

"Có chuyện gì với mày vậy?" Fu hỏi khi thấy bạn mình đang ngồi đó, cau mày sau khi quay lại với những vật dụng cá nhân.

"Không có gì, tao chỉ đang bực bội thôi." Day nói khi nhìn em trai nằm trên giường.

"Lại có chuyện gì nữa thế?" Fu hỏi, nhưng Day vẫn im lặng trong khi đứng dậy đắp chăn cho em trai mình.

"Day, mày có chuyện gì giấu tao sao?" Fu hỏi.

"Tại sao mày nghĩ rằng tao đang che dấu một cái gì đó?" Day hỏi, quay mặt về phía bạn mình.

"Tao không biết, mày thường xuyên đi đâu đó? Mày nói rằng mày có công việc kinh doanh. Đó là lý do tại sao tao muốn biết công việc kinh doanh của mày là gì." Fu nói. Day nhìn bạn mình, không tỏ vẻ nghi ngờ.

"Tao đang chăm sóc công việc kinh doanh của em trai tao." Day nói.

"Ồ ... ờ. tao nghĩ mày đang dấu vợ mình ở đâu đó và mày sẽ không nói với bạn bè của mình." Fu nói một cách thờ ơ, khiến Day hơi bối rối về It. Chỉ có Neil biết. Day không muốn ai khác biết. Fu thông cảm và mềm mỏng hơn một chút, không giống như Day và Neil.

"Vớ vẩn. Tao lấy vợ thế nào được đây? Tao chỉ cần em trai tao tìm được hành phúc chân chính, còn tao có thể không yêu ai cũng được." Day nói, bước ra ban công và hút thuốc với Fu.

"Nhưng tao nghĩ mày nên tìm ai đó. Trái tim mày quá lạnh, hãy tìm một người để sưởi ấm nó một chút đi." Fu nói. Day nhả khói thuốc.

"Ai mà chịu được khi ở lâu với một người như tao chứ? Bản tính tao chỉ biết làm khổ người khác. Khi không chịu được nữa thì họ bỏ mặc tao thôi. tao sống chỉ để lo cho em trai thôi. Đối với tao thế là đủ rồi.” Day nói, nghĩ về khuôn mặt của kẻ vừa mới nổi cơn thịnh nộ.

"Tao không muốn ai phải thay đổi bản tính của mày, chỉ cần điều chỉnh từng chút một là được. Bớt nóng nảy đi. Cho dù không thể cố gắng hết sức, thì ít nhất cũng có thể thử, phải không?" Fu nói với bạn mình. Day không nói gì chỉ suy nghĩ một lúc. Anh mong được nghe điều đó vì Fu không nói nhiều, và loại chủ đề này tùy thuộc vào mỗi người. Không ai có thể dạy bất cứ ai khác.

"Mày về nhà ngủ trước đi, tao sẽ chăm sóc em ấy tối nay." Day nói với bạn mình.

"Được, sáng mai tao sẽ quay lại. Nếu cần gì có thể gọi cho tao." Fu nói. Day gật đầu trước khi Fu bước tới thu dọn đồ đạc và rời khỏi phòng, để Day một mình chăm sóc em trai.

…………

Sáng hôm sau.

It thức dậy vào buổi sáng. Cậu đi tắm, mặc quần áo và gọi đồ ăn được giao đến, như Day đã nói. Bóng người gầy gò muốn gọi điện hỏi thăm em trai Day, nhưng lại không muốn nghe thấy tiếng gào thét của Day lần nữa.

Reng... Reng... Reng...

Điện thoại của It reo khi cậu đang ngồi trên ghế sofa, xem TV.

[Mày chết ở trong căn hộ rồi đúng không?] Giọng Nick vang lên khi It trả lời điện thoại.

"Nick, mày là đồ khốn! Mày tắt tiếng điện thoại của tao hả?!" It hỏi bạn mình.

[Hahaha, mày không biết sao? Mày còn khỏe không đấy?] Nick hỏi qua tiếng gầm của It.

"Hỏi làm gì? Nếu anh ta gϊếŧ tao, mày sẽ nói với ba mẹ tao chứ? Mày có biết anh ta đã gọi cho tao 23 lần không?" It nói.

[Cái gì? Tên khốn đó đã cố gắng gọi nhiều như vậy à.] Nick nói với một tiếng cười khúc khích.

"Mày vẫn cười hả. Khi quay lại phòng, tao đã thấy anh ta ngồi đó đợi với ánh đènđã tắt. Khi quay lại và nhìn thấy anh ta, hồn tao gần như lìa khỏi xác đấy." It nói với bạn mình.

[Mày có bị làm sao không?] Nick hỏi.

"Hử? Tao bị tát. Tao thấy may mắn là miệng mình không bị vỡ đấy." It nói.

[Ối... Tàn bạo quá vậy!! Vậy là có chuyện nuốt chửng sao?] Nick hỏi khiến It đứng hình khi nghe điều đó.

"Mày lấy từ vựng đó ở đâu vậy, Nick? Chết tiệt. Suỵt, suỵt, thật tệ. mày đang hỏi những câu hỏi biếи ŧɦái đấy." It trả lời bạn mình. Ít nhất cuộc gọi của Nick có thể khiến It quên đi một chút.

[It... tao vẫn chưa học được từ đó có nghĩa là gì, nhưng tao biết mày đang nói rằng tao đã hỏi một câu hỏi biếи ŧɦái. Điều đó có nghĩa là tâm trí của. mày cũng đang nghĩ về những điều đó.] Nick trả lời.

“Mày không đồng ý à? Anh ta đã làm mày bao nhiêu lần?" Nick hỏi.

"Suỵt, anh ta không làm gì cả!! Anh ta phải đi gặp em trai mình trong bệnh viện. Anh ta quay lại chỉ để tát tao, rồi bỏ đi." It nói.

[Hả? Vậy mày có buồn không. Thật là xấu hổ.] Nick nói đùa.

"Nick, thằng khốn, mày chỉ biết nghĩ đến mấy trò trụy lạc." It hét lên.

Đột nhiên…Tiếng mở cửa làm It giật mình. Cậu quay lại nhìn và thấy bóng dáng mạnh mẽ bước vào nhìn chằm chằm vào cậu.

"Nick, tạm thời thế thôi. Anh ta về rồi." It vội thì thầm với bạn mình rồi cúp máy.

“Vào phòng ngủ.” Day nói khẽ. Đôi mắt của It mở to khi nghe thấy điều này.

"Ừm, bây giờ mày định làm gì?" It lắp bắp hỏi.

"Mày làm cái quái gì vậy hả?! Mày tưởng tao luôn có hứng với mày sao? Tao nói, vào phòng ngủ đi." Day trầm giọng nói, khiến It chạy vào phòng ngủ.

"Nếu tao ra ngoài mà vẫn thấy mày vẫn đứng đó, tao sẽ đánh mày đấy It." Day nói với giọng trầm. It ngay lập tức đi ngủ trước khi Day biến mất vào phòng tắm.

//Mẹ kiếp... anh ta lúc nào cũng hứng tình. Anh ta bảo mình vào phòng ngủ và nghĩ về việc làm gì đó như thế.// It nói nhỏ với chính mình vì cậu sợ Day sẽ nghe thấy.

It đang ngồi dựa lưng vào đầu giường khi cậu bấm điều khiển TV để xem phim. Một lúc sau, Day ra khỏi phòng tắm để mặc quần áo. It quan sát trước khi quay mặt đi khi Day khỏa thân đứng trước mặt cậu để mặc quần áo vào. Sau khi mặc vào, thân hình cường tráng nằm xuống giường. It cứng đờ vì không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

"Bật Discovery Channel lên." Day nói thẳng thừng. It lập tức đổi kênh.

//Tính cách như vậy mà cũng xem phim tài liệu sao?// It thầm chế giễu.

"Tại sao mày lại ngồi xuống?" Day trầm giọng nói. Sau đó It nằm theo yêu cầu của Dayn nhưng cậu vẫn nằm ngửa vì không thể nào nhìn vào mặt của anh ta. Cánh tay mạnh mẽ kéo thân hình gầy guộc vào lòng, khiến mông It dính chặt vào l*иg ngực cường tráng của Day. Thân hình mảnh khảnh thừa nhận bản thân thích được ôm từ phía sau vì nó ấm áp, nhưng lại không nghĩ được gì nhiều vì bàn tay mạnh mẽ của Day đang di chuyển tới nắm lấy cằm cậu. Day còn nằm phía sau cậu.

"Vừa rồi mày nói chuyện điện thoại với ai?" Day khẽ hỏi trước khi dùng bàn tay còn lại để nâng đầu lên.

"Day... thả tao ra trước." It nói khi cố nắm lấy bàn tay tay đang bóp lấy cằm cậu của Day. Day bỏ tay khỏi cằm và rúc vào sau tai It.

"Day...để tao đã nói chuyện với thằng Nick... Bọn tao đã nói chuyện về lớp học." It lại nói dối.

"Ối!" It hét lên khi Day cắn vào tai mềm của It. It không dám nhìn Day vì cậu cảm thấy một cơn chấn động kỳ lạ.

"Tao đau đấy, Day! Tại sao mày lại cắn tao?" It hỏi.

"Tao cắn cho mày đau, không phải để cho mày vui. Hay là, tao cắn mày thì mày vui?" Day hỏi khiến It đơ người không đáp.

"Mày có biết mày mắc nợ chưa trả không?" Day hỏi, vẫn rúc vào lưng It và sau tai cậu. Bóng dáng gầy gò ngạc nhiên khi Day không hề tỏ ra tức giận và nghĩ rằng mình đã giải tỏa được phần nào cơn giận.

"Tao... không có ý... tao chỉ quên bật âm thanh." It nói.

"Vậy ai bảo mày đi uống rượu mà không có sự cho phép của tao thế hả?" Day hỏi.

"Mày không phải ba tao, hơn nữa tao là người lớn, không phải trẻ con, uống chút rượu cũng không có gì sai." It nhỏ giọng phản bác.

"Mày không nhớ rằng tao còn hơn cả ba của mày sao?" Day nói, It không thể tranh luận với điều đó.

"Ưʍ...em trai mày sao rồi?" It lập tức hỏi khi nhớ ra.

"Em ấy không được khỏe. Bác sĩ bảo tao nên để em ấy ở lại bệnh viện lâu hơn chút." Day trả lời ngắn gọn.

"Vậy bây giờ ai đang chăm sóc em ấy thế?" It hỏi, tò mò tại sao Day lại ở cùng cậu lúc này.

"Tao có một người bạn đã đến giúp kiểm tra tình hình cho em ấy. Tao sẽ nằm nghỉ một lúc rồi sẽ quay lại bệnh viện." Day trả lời với giọng điệu bình thường.

"Em của mày có bị gì nặng không?" It nói.

"Ừm... tại sao mày lại muốn biết về em trai tao?" Day hỏi.

"Tao không thể hỏi sao? Nếu mày không muốn nói với tao, mày không cần phải nói." It hét lên.

"Mày đã bao giờ gặp ba mẹ của Gear chưa?" Day đột nhiên hỏi, và It cau mày.

"Rồi, tao đến nhà nó khá thường xuyên." It trả lời. Hai người đang nằm nói chuyện trên chiếc giường rộng.

“Còn mẹ của nó thế nào rồi?” Day hỏi, khiến It càng bối rối hơn.

"Tại sao mày hỏi về bác ấy?" It hỏi.

"Ba mẹ của Gear đến gặp tao ở nhà. Họ đi bộ để nói về thằng Gear! Tao chỉ muốn biết." Day trả lời.

"Và sau đó..." It nói.

"Bà ấy hỏi tao một số câu hỏi, và tao đã trả lời! Mày đang nghi ngờ điều gì vậy?" Day không thể không nói một cách cứng nhắc.

"Mẹ của Gear rất tốt bụng. Ngoài ra, bác ấy còn là một người điềm tĩnh. Mày còn muốn biết điều gì nữa không?" It đáp lại với giọng khó chịu. Day lại lẩm bẩm một mình.