Lão nam nhân đứng ở ban công để gió rét thổi nửa ngày mới kiềm chế được sức nóng còn đang lẩn trốn trong thân thể, mà trong đầu vẫn cứ không ngừng nghĩ bậy nghĩ bạ. Hắn không dám nhìn thẳng vào mắt của bạn tốt, xấu hổ trốn gần phòng ngủ, không yên lòng soạn giáo án một lúc, sau đó lên giường đi ngủ.
Khi sắp chìm vào giấc ngủ, cửa phòng lại bị gõ vang, bạn tốt đứng ở ngoài cửa: "Điều hòa phòng ngủ của em hỏng rồi."
Lão nam nhân nghe tiếng là của bạn tốt, đầu vang lên 'oanh' một tiếng, ý nghĩ lung ta lung tung ban nãy chưa kịp lắng xuống, lại bị làm cho nổi lềnh bềnh lên, hắn nhẹ nhàng "Ồ" một tiếng: "Sao lại thế được nhở."
Bạn tốt bất đắc dĩ nhún nhún vai: "Không biết nữa, buổi sáng vẫn còn chạy rất tốt."
Lão nam nhân nói: "Đúng vậy mà nhỉ, buổi sáng vẫn còn chạy rất tốt."
Bạn tốt cười nói: "Cũng đã trễ thế này rồi, đáng nhẽ em nên nhịn một chút, không nên tới quấy rầy giáo sư anh. Nhưng khí trời lạnh giá như vậy, thân bạc mệnh neo đơn như em dựa cả vào cái máy điều hòa..."
Suy tư của lão nam nhân loạn tung lên, chưa suy nghĩ kĩ đã nói: "Đừng lo, vào đây ngủ chung đi."
Bạn tốt liếc lão nam nhân một cái: "Được đó."
Mãi đến tận khi bạn tốt ôm gối đi vào gian phòng, lão nam nhân mới ý thức được mình vừa nói cái gì. Hắn có chút bối rối, nhanh chóng bào chữa: "Cậu dùng giường của tôi đi, tôi ra phòng khách ngủ cũng được."
Bạn tốt nói: "Không cần phiền toái như vậy."
Lão nam nhân há miệng như còn muốn nói gì đó, bạn tốt lại cười nói: "Lẽ nào anh có ý đồ xấu với em sao." Vì vậy lão nam nhân an tĩnh lại, bạn bè với nhau, cùng nằm chung một phòng vốn là hành vi vô cùng bình thường, chính mình lại trốn tránh nó, chả khác gì đang thừa nhận có ý đồ xấu với bạn tốt. Lão nam nhân cầm gối của bạn tốt đặt lên một bên khác của giường, giường của hắn là giường đôi, dư chỗ cho hai người ngủ cùng nhau.
Lão nam nhân nằm chếch xuống phía bên mình hay nằm trước, sau khi tắt đèn bạn tốt cũng nằm xuống. Lão nam nhân chỉ cảm thấy giường chìm xuống, cả người nhất thời cứng ngắc như một anh lính gác, hắn quay người đi, đưa lưng về phía bạn tốt.
Trong bóng tối thính giác của con người hình như nhạy cảm hơn rất nhiều, lão nam nhân có thể nghe rõ ràng tiếng bạn tốt chỉnh lại chăn. Chân bạn tốt không cẩn thận cọ trúng bắp chân của lão nam nhân, lão nam nhân đột nhiên co người lại mấy phần, phía sau truyền đến tiềng cười khe khẽ của bạn tốt.
Lão nam nhân có chút ảo não: "Không cho cười."
Bạn tốt nói: "Sao em dám."
Lão nam nhân: "Tôi nghe được đó."
Bạn tốt: "Em thấy anh khá căng thẳng."
Lão nam nhân nằm trên giường, chỉ chốc lát sau cũng có chút buồn ngủ, thân thể và tinh thần không tự chủ thả lỏng ra. Hắn rất mất hứng nói: "Đã từ rất lâu rồi tôi không ngủ cùng giường với người khác."
Bạn tốt hỏi: "Rất lâu sao?"
Lão nam nhân dùng giọng mũi "Ừ" một tiếng.
Một lúc sau, hắn nói: "Tôi buồn ngủ rồi."
Bạn tốt vừa cười, vừa duỗi cánh tay ấm vô cùng từ trong chăn ra, vỗ vỗ phía sau lưng lão nam nhân: "Được rồi, ngủ đi."
Sau lưng truyền đến nhiệt độ từ bàn tay cậu, lão nam nhân lầm bầm vài câu, duỗi thẳng chân, ngẩng đầu lên ngủ thϊếp đi.
Giấc ngủ này đặc biệt sâu hơn những giấc ngủ khác.
Sáng sớm ngày hôm sau, lão nam nhân vừa mở mắt, còn chưa kịp tỉnh táo lại, quay đầu liền nhìn thấy khuôn mặt bạn tốt ngay bên cạnh. Lão nam nhân kinh sợ, sửng sốt một hồi, mới dần dần nhớ ra tối hôm qua vì máy điều hòa trong phòng bạn tốt bị hỏng, nên cậu đến ngủ chung với mình.
Tối qua đầu óc lão nam nhân rối như tơ vò, mơ mơ hồ hồ liền ngủ mất, bây giờ hồi tưởng lại không khỏi cảm thấy khá là đáng tiếc, nhất thời thay lòng đổi dạ.
Nhưng rất nhanh hắn liền thanh tỉnh bản thân lại, bạn tốt đồng ý ngủ chung với hắn là coi mình như bạn bè, trong lòng mình lại toàn có những ý nghĩ dơ bẩn, làm sao xứng đáng với cậu. Nhưng nhìn vào đường viền mắt vừa sâu vừa đẹp đẽ của bạn tốt, hắn liền không kìm được mà nghĩ lại thời đại học chính mình thừa dịp lúc bạn tốt ngủ làm 'những-chuyện-kia'. Lão nam nhân không nhịn được mà đỏ mặt, l*иg ngực cũng có chút phập phồng.
Bạn tốt tỉnh dậy, giọng ngái ngủ nói: "Hả? Anh dậy rồi à."
Lão nam nhân nói: "Ừm, tôi đi làm bữa sáng."
Bạn tốt: "Không cần phức tạp quá, bữa tối hôm qua hâm lại là được rồi."
Lão nam nhân nói: "Như vậy sao được, không còn tươi nữa."
Bạn tốt giống như còn chưa tỉnh ngủ, nghe vậy híp mắt nhíu nhíu mày, cánh tay duỗi từ chăn ra ngăn cản lão nam nhân đang định đứng dậy lại, kéo hắn vào lòng mình: "Đừng làm bữa sáng, nằm thêm chút nữa đi."
Trong phòng rất ấm nhờ có máy điều hòa mở liên tục, bởi vậy cho dù là mùa đông, hai người đi ngủ cũng chỉ mặc áo ba lỗ. Thân thể lão nam nhân bị cánh tay bạn tốt kéo lại liền cứng đơ cả người, giống như cả người đều mất đi trực giác, chỉ còn dư lại nơi da thịt mình và bạn tốt dán vào nhau đang truyền đến cuồn cuộn hơi ấm.
Lão nam nhân giống như không nỡ buông bỏ không khí ám muội ngắn ngủi này, nhưng không hiểu sao lại thốt lên: "Hôm nay tâm tình tôi không tốt lắm, cậu có thể giúp tôi xoa bóp ngực ngay bây giờ được không?."
Bạn tốt như không nghe rõ, nói: "Cái gì?"
Lão nam nhân nói: "Cậu có thể giúp tôi xoa bóp ngực ngay bây giờ được không?"
Bạn tốt hoàn toàn tỉnh ngủ rồi.
Lão nam nhân nhìn ánh mắt bạn tốt đang chuyển từ nghi hoặc đến tỉnh táo rồi lại thâm sâu, lúc này mới đột nhiên thấy xấu hổ, đỏ mặt, quay lưng về phía bạn tốt: "Thật ra cũng không nghiêm trọng đến như vậy, chúng ta vẫn làm vào buổi tối đi."
Bạn tốt cũng cười nói: "Không sao, còn sớm mà." Tay thuận theo phần eo lão nam nhân một đường trượt vào trong quần áo. Lão nam nhân không hề phòng bị, chỉ cảm thấy eo nhỏ bị đầu ngón tay kia trêu chọc đến như có dòng điện xẹt qua, lưng cong thành hình vòng cung, rên lên một tiếng, phía sau lưng không tự chủ dán lên ngực bạn tốt.
---Vì một số lý do (thật ra là tự dưng thấy ngược mồm :))) nên tôi sẽ đổi cách xưng hô của nhân vật:Bạn tốt sẽ xưng là: em - anh (vì nhỏ tuổi hơn)Lão nam nhân sẽ xưng là: tôi - cậu