Chương 4

Bạn tốt mới vừa về nước, ngày thứ hai chưa phải đi làm. Lão nam nhân muốn dẫn cậu đi ôn lại chốn cũ, thăm lại trường Đại học mới xây lại.



Bạn tốt cười nói: "Tha cho em đi, bây giờ em chỉ muốn ở nhà nằm thoải mái trên ghế salông cả ngày thôi."



Lão nam nhân nói: "Nên chăm đi dạo, đi một chút, thân thể sẽ khỏe hơn."



Bạn tốt vỗ vỗ bên eo lão nam nhân: "Anh gầy quá, so với em thì càng cần phải rèn luyện nhiều hơn."



Lão nam nhân nhếch miệng, không lên tiếng. Bên eo hắn có một khối thịt nhỏ, cách một lớp áo sơ mi mỏng manh vẫn cảm nhận được nhiệt độ từ lòng bàn tay của bạn tốt, nóng như bị lửa thiêu vậy.



Hắn không thể không nghĩ đến thời điểm tay bạn tốt vòng qua ngực mình sờ xuống xương sườn ngày hôm qua, da thịt dán chặt da thịt, đầu ngón tay hơi run rẩy cũng có thể khiến cả người run rẩy.



Nếu như bàn tay kia sờ lên da thịt của mình, nhất định thân thể sẽ run rẩy mà đỏ lên, sau đó ——



Mặt lão nam nhân bị thiêu đến hoảng loạn, hắn không dám nghĩ tiếp. Chỉ cảm thấy mình thật sự là loại người tuổi tác càng lớn, càng khát khao.



Lão nam nhân và bạn tốt đi bộ đến trường Đại học, hắn hận không thể gạt đi cái tư tưởng tội lỗi của chính mình. Hắn không dám nhìn vào mắt của bạn tốt, sợ bị bạn tốt phát hiện ra ý nghĩ không đứng đắn kia của mình, chỉ dám cúi đầu.



Nhưng cúi đầu xuống có thể nhìn thấy tay của bạn tốt, hắn lại bắt đầu thay lòng đổi dạ.

Thời điểm bọn họ đi tới cổng sân trường, bạn tốt dừng bước.



Lão nam nhân nhìn chằm chằm cổng trường Đại học, cửa sổ phòng bảo vệ bên cạnh có hai cái bóng người lờ mờ, bạn tốt cao hơn hắn gần một cái đầu.



Khi hắn mới dậy thì, trở thành một thanh niên trắng nõn nhỏ bé yếu đuối, bạn tốt của hắn đã trở thành một tráng niên chính trực.



Âu phục giày da, phong độ nhẹ nhàng. Giấu móng vuốt với răng nanh* vào trong l*иg ngực, biểu hiện ra tính tình trầm ổn đáng tin cậy.

*móng vuốt với răng nanh ở đây ý chỉ sự sắc nhọn trong tính cách hoặc hành động thì phải.

Vành tai lão nam nhân đỏ bừng, lúc này nóng lòng tìm một đề tài sẽ không làm hắn nghĩ bậy nghĩ bạ. Hắn nhanh chóng nói: "Từ sau khi tốt nghiệp đã sắp mười lăm năm."



Bạn tốt không lên tiếng. Dọc theo đường đi lời nói của cậu ta đều rất ít, thật giống như tâm tình không tốt.



Bạn tốt đứng cách lão nam nhân rất gần, lão nam nhân cảm giác mình có thể nghe được cả tiếng hô hấp của cậu. Lão nam nhân đang trầm mặc bất an, đột nhiên nghe được câu hỏi của bạn tốt: "Thời còn học Đại học, anh cũng có hội chứng thoả mãn ở đầṳ ѵú sao?"



Lão nam nhân không nghĩ tới cậu ta sẽ hỏi cái này, cả người chấn động, mặt nhanh chóng đỏ lên. Hắn lắp ba lắp bắp trả lời: "Có một chút, rất ít."



Bạn tốt há miệng, chỉ mấp máy không nói, sau khi lặp đi lặp lại mấy lần mới uyển chuyển mà hỏi: "Khi đó anh mời bác sĩ trị liệu?"



Lão nam nhân tất nhiên hiểu bạn tốt thật sự muốn hỏi là cái gì. Trong phút chốc hắn cực kì muốn vùi đầu mình vào trong đất, trong phút chốc khác lại muốn bịt miệng bạn tốt lại. Hắn chỉ muốn nhanh chóng đổi chủ đề, vì vậy nói dối: "Là tự tôi xoa bóp đầṳ ѵú, cậu đừng hỏi nữa."



Bạn tốt rõ ràng không tin, nhưng cũng không hỏi tiếp.



Lão nam nhân không yên lòng mang bạn tốt đi dạo quanh trường, chút hình ảnh hỗn loạn quá mức hoang đường thoáng hiện ra trong đầu hắn.



Đại học năm ba hắn bắt đầu xuất hiện nhưng biểu hiện của chứng thỏa mãn ở đầṳ ѵú, nhưng bệnh tình vẫn không tính là nghiêm trọng, một tháng xoa bóp đầṳ ѵú một lần cũng đủ khiến cho tâm tình hắn ổn định.



Tính cách hắn hay thẹn thùng, không muốn mời bác sĩ trị liệu đến ấn ấn nắn nắn thân thể của mình. Chỉ có thể đợi đến lúc bạn cùng phòng ngủ hết, lặng lẽ cởϊ áσ, leo xuống giường, ngồi xổm trước giường của bạn tốt.



Hô hấp của bạn tốt đều đặn, ngủ rất say. Tai hắn đỏ bừng, nhẹ nhàng nắm chặt tay bạn tốt, kéo về phía mình, bất đắc dĩ mà dùng bàn tay của bạn tốt ma sát đầṳ ѵú của chính mình.



Mặt hắn đỏ hồng, cắn môi không dám phát ra âm thanh. Nhưng dù sao vẫn là nắm tay của người khác, không khống chế tốt cường độ. Có lúc dùng lực quá lớn, đầṳ ѵú đột nhiên bị ma sát mạnh mẽ, hắn không kịp phòng bị mà hừ nhẹ thành tiếng.



Hắn hoang mang nửa ngồi nửa quỳ, quay đầu phát hiện hai người bạn cùng phòng khác vẫn đang ngủ say, bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm, một lần nữa nửa quỳ nửa ngồi xuống.



Hắn nắm lấy tay bạn tốt, đặt lại lên đầṳ ѵú của chính mình vừa xoa vừa nắn. Có lúc nắn đến nỗi thân thể đều như nhũn ra, ngồi không yên, không thể làm gì khác mà hơi giang rộng chân ra ngồi xuống thấp hơn một chút, đầu để tại bạn tốt bên eo bên giường, ngửi được mùi hương như có như không trên người bạn tốt.



Hắn sám hối với tội lỗi của mình, rồi lại bí mật thỏa mãn.



Năm đó mỗi tháng một buổi tối hoang da^ʍ, chính là những ngày damdang ô uế duy nhất trong cuộc đời lão nam nhân. Lão nam nhân luôn nỗ lực lãng quên nó, bây giờ lại bị bạn tốt gợi lại kí ức, chỉ cảm thấy tâm tình khó chịu bốc lên từ bụng dưới, nghẹn lại ở trước ngực.



Hắn bất lực đạp cái bóng của mình một cái cho hả giận, cố gắng khai thông loại tắc nghẹn này. Sau đó lại nhớ tới việc mình tự tìm tới cầu xin bạn tốt xoa nắn đầṳ ѵú ngày hôm qua, cũng là không biết xấu hổ như ngày trước.



Bạn tốt đột nhiên ôm lấy vai lão nam nhân, lão nam nhân bất ngờ phát run.



Bạn tốt cười nói: "Anh phát ngốc cái gì vậy? Đừng dọa em."



Lão nam nhân nhìn chằm chằm bạn tốt một hồi lâu, từ mắt của cậu ấy nhìn xuống đôi môi, liên tục nhìn lướt qua nửa khuôn mặt kia nhiều lần, trong lòng cực kì tức giận. Hắn cũng không biết là tức giận vì cái gì, khẽ hừ một tiếng, quay đầu không lên tiếng.



Bạn tốt sững sờ, vui vẻ: "Giận em hả."



Lão nam nhân buồn bực nói: "Đúng."



Bạn tốt nói: "Tức giận cái gì? Để em dỗ anh."



Lão nam nhân trái lại có chút ngượng ngùng: "Không cần."



Bạn tốt cười nói: "Vì sao đã qua nhiều năm như vậy, anh vẫn giống y như một đứa trẻ nhỏ thế."



Lão nam nhân rốt cuộc cũng nở nụ cười: "Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, dĩ nhiên cũng chưa đến phiên cậu cười nhạo tôi trẻ con."



Họ đang ở trường Đại học, lão nam nhân khó tránh khỏi bị nhắc lại rất nhiều chuyện cũ.



Năm đó bạn tốt được giảm bớt mấy năm đi học, được nhảy cấp, tuổi còn trẻ mà đã thi đậu trường Trung học Phổ thông lớn nhất toàn quốc, thiếu niên khí phách, phô ra hết sự nhạy bén, hoàn toàn xứng đáng là nhân vật nổi tiếng.



Nhưng dù sao cậu ta cũng chỉ là đứa nhỏ không chịu lớn, có thể xử lý tốt việc học và sinh hoạt của sinh viên là sung sướиɠ lắm rồi, không ngờ sống trong ký túc xá, lại trải qua sinh hoạt rối như tơ vò đến vậy.



Lúc đầu mấy bạn cùng phòng khác đều có ít nhiều ý kiến đối với bạn tốt, chỉ có lão nam nhân là người hiền lành nhất ký túc xá, hắn ăn nói nhỏ nhẹ hay cười, chỉ cần một tháng là hắn có thể ổn định sinh hoạt trong kí túc xá.



Bạn tốt cảm thấy tính cách của lão nam nhân rất tốt, nên trong lòng rất thích hắn. Sân trường có hoạt động của học sinh nào cũng đều kéo lão nam nhân tham gia, đến lúc trở về ký túc xá cũng thích túm lão nam nhân lại nói chuyện.



Cậu ta cười hì hì nói với lão nam nhân, tuổi của mình nhỏ hơn tất cả mọi người, hồi cấp ba rất hay bị các bạn học nữ chê ấu trĩ, nhìn không lọt mắt. Cậu ta thầm nghĩ lên Đại học nhất định sẽ phải tìm một em gái lớp dưới để cùng nói chuyện yêu đương.



Lão nam nhân nở nụ cười: "Như vậy là có ý gì, cậu còn là trẻ vị thành niên đấy."



Bạn tốt bĩu môi: "Vị thành niên thì không thể yêu đương hả? Vị bạn học này, anh cũng quá cổ hủ rồi đó."

Nhưng bạn tốt vẫn không thể thành công trong việc đàm luận quá lâu về vấn đề yêu sớm của trẻ vị thành niên.



Cậu rất vui vẻ độc thân trong năm hai Đại học, trải qua cả sinh nhật vị thành niên.



Trưởng thành theo tuổi tác, tầm mắt mở rộng, hình như bạn tốt cũng trưởng thành rất nhanh.



Lão nam nhân được chứng kiến một màn lột xác của bạn tốt, hắn thường xuyên nhìn bạn tốt mà sững sờ, cảm thấy có chút xa lạ, nhưng lại rất vui mừng.



Trong cuộc sống bạn tốt rốt cuộc cũng không cần lão nam nhân hỗ trợ, trái lại cậu vẫn luôn luôn trông nom hắn. Bạn tốt vẫn cứ lôi kéo lão nam nhân tán gẫu, ăn nói lại càng ngày càng thành thục, cũng sẽ không đề cập lại loại nỗi lòng đau khổ như "Tìm một em gái xinh xắn để nói chuyện yêu đương" nữa.



Lần cuối cùng bạn tốt nháo loạn như một đứa nhỏ, là vào học kì II của năm thứ hai Đại học.



Lần đó, sau khi gặp bạn tốt, lão nam nhân có đưa một bạn nữ mà hắn có quan hệ tốt về nhà. Bạn nữ kia mới vừa cãi nhau với người nhà xong, đã uống nhiều rượu rồi, giữa đường tâm tình sụp đổ, ôm lão nam nhân khóc.



Lão nam nhân đứng ở đường bộ an ủi bạn nữ kia nửa ngày, rốt cuộc bạn nữ cũng ngừng khóc. Cô phát hiện mình vẫn đang ôm lão nam nhân, nhanh chóng buông tay ra, mắt đỏ lên, có chút ngượng ngùng nói cảm ơn.



Lão nam nhân cười nói không có gì, ai mà chả có lúc thương tâm.



Có một chiếc xe lái tới, lão nam nhân quay đầu, liền nhìn thấy bạn tốt đang đứng ở ven đường bên kia.



Không biết bạn tốt đã đứng đó bao lâu, đứng bên cạnh đèn đường, trầm mặc nhìn chằm chằm lão nam nhân, hình như tâm tình không tốt lắm.



Lão nam nhân rất kinh ngạc, bỏ bạn nữ đứng tại chỗ đó, tự mình chạy đến chỗ bạn tốt: "Sao cậu lại tới đây?"



Bạn tốt nói: "Em quấy rầy anh rồi, lẽ ra không nên tới."



Lão nam nhân nói: "Cậu biết ý tôi không phải như vậy mà, tôi chỉ muốn hỏi sao cậu biết tôi ở đây thôi."



Bạn tốt không lên tiếng.



Lão nam nhân không hiểu sao bạn tốt lại khó ở như vậy, về đến ký túc xá cũng dỗ cậu rất lâu, kết quả vẫn không biết mình đã nói sai câu gì, càng dỗ bạn tốt càng tức giận. Cuối cùng bạn tốt nghiêm mặt, im ỉm một ngày, không thèm để ý tới hắn.



Mãi đến tận vài ngày sau, lão nam nhân mới nghe được từ miệng người khác nói, bạn tốt thích bạn nữ kia.



Lão nam nhân bỗng nhiên tỉnh ngộ.



Lúc đó hắn không biết bạn tốt có tình cảm như vậy, chỉ là có chút hối hận, cảm thấy mình đã làm bạn tốt hiểu lầm, làm tổn thương trái tim bạn tốt.



Đương nhiên cũng thấy có chút khó chịu. Hắn chỉ cảm thấy bạn tốt nhỏ tuổi cùng phòng này đã lớn rồi, có tâm tư như vậy mà cũng không chịu nói cho hắn biết.



Mười năm năm trôi qua, lão nam nhân nghĩ tới những thứ chuyện cũ này vẫn cứ có chút ủ rũ. Hắn và bạn tốt đi dạo quanh trường Đại học, ký ức lung ta lung tung đều ùa về, không tự chủ được mà có chút hứng thú.



Bạn tốt thường nghe lời đoán ý, không nói nhiều lời, giúp lão nam nhân chỉnh lại áo gió.



Buổi tối sau khi về đến nhà, lão nam nhân tắm xong, đi tới phòng khách nhờ bạn tốt giúp xoa đầṳ ѵú.



Bạn tốt mặc một bộ quần áo ở nhà màu trắng, ngồi trên ghế salong, cầm sổ ghi chép công việc. Nghe vậy liếc lão nam nhân một cái, cười nói: "Em tưởng hôm nay em chọc anh giận dỗi, anh sẽ không đến tìm em nữa."



Lão nam nhân nhỏ giọng nói một câu "Không đâu", kéo kéo cánh tay bạn tốt, định kéo cậu ta với chính mình về lại phòng ngủ.



Bạn tốt thuận lực cánh tay, nắm chặt tay lão nam nhân, kéo hắn ngồi ở xuống ghế sa lon, cậu nghiêng đầu nhìn ánh mắt lão nam nhân cười nói: "Hôm nay làm ở phòng khách đi."



Mặt lão nam nhân nóng lên: "Như vậy sao được."



Bạn tốt nói: "Hôm qua em quỳ trên sàn, chân rất đau, đầu gối cũng đau, chỉ trong phòng khách mới có đệm."



Ở phòng khách xoa đầṳ ѵú thực sự chả ra gì, lão nam nhân kiên quyết không đồng ý. Hắn do dự phút chốc, cẩn thận hỏi: "Bằng không cậu ngồi ở trên giường đi?"



Bạn tốt hỏi ngược lại: "Anh thì sao?"



Lão nam nhân cũng không dám nhìn bạn tốt: "Tôi ngồi phía trước cậu, đưa lưng về phía cậu. Cậu dịch chân ra một chút, tôi có thể ngồi vào trong lòng cậu. Tay cậu có thể vòng qua nửa người trên của tôi, chạm tới đầṳ ѵú."



Bạn tốt nửa ngày không phát ra tiếng.



Làm người khác đứng ngồi không yên trong trầm mặc, nét bối rối hiện rõ trên mặt. Lão nam nhân đang muốn giải thích gì đó, lại nghe được một tiếng cười ngắn ngủi của bạn tốt, trầm giọng nói: "Làm vậy đi."



Áo của lão nam nhân bị kéo lên một chút, lộ ra một đoạn eo hông trắng nõn. Tay bạn tốt từ phía vạt áo chui vào, sờ về phía hai viên đầṳ ѵú đang run run đứng thẳng. Tầm mắt vạn tốt bị quần áo che mất, không thể mò phát trúng luôn, chỉ có thể mò một đường từ dưới lên trên, lưu luyến mà chạm vào đầṳ ѵú. Ngón tay ở trên da lơ đãng xẹt qua, làm lão hô hấp của nam nhân không đều đặn.



Hình như lão nam nhân đã bị bạn tốt ôm vào trong l*иg ngực. Hắn vốn tưởng sẽ cố gắng giữ khoảng cách thích hợp với bạn tốt, nhưng bạn tốt chỉ cần sờ hai viên đầṳ ѵú của hắn một cái, cả người lão nam nhân liền run bần bật, thân thể mềm nhũn. Vậy khỏi nói khi bạn tốt tùy ý xoa xoa đầṳ ѵú lão nam nhân, hắn chỉ có thể dựa lên người bạn tốt nhẹ nhàng thở dốc.



Cái tư thế này quá mức xấu hổ, lão nam nhân vừa mở mắt liền nhìn thấy áo sơ mi trước ngực mình nhô lên hình dáng của bàn tay, theo động tác của bạn tốt mà chập trùng lên xuống, hắn chỉ có thể đỏ bừng mặt, nhắm mắt lại.



Da dẻ hắn vốn trắng, mặt đỏ lên lại càng rõ ràng hơn, bạn tốt rất thích thú ngắm nhìn vành tai đỏ chót của hắn, cúi đầu hỏi: "Sao lại đỏ mặt?"



Sau lưng lão nam nhân dán chặt vào trước ngực của bạn tốt, nhiệt độ cơ thể của bạn tốt từ phía sau lưng truyền đến, thời điểm bạn tốt cúi đầu hô hấp phả vào sau cổ hắn. Cả người lão nam nhân đều nóng hầm hập, lúc này thậm chí có thể cảm nhận được khoang ngực của bạn tốt rung động khi cậu ta nói chuyện.



Lão nam nhân nỗ lực điều chỉnh hô hấp: "Nóng... nóng quá."



Bạn tốt hỏi: "Quả thật nhiệt đồ trong phòng có hơi cao, có muốn cởϊ áσ ra hay không?"



Lão nam nhân giật mình: "Không cần... Không cần."



Hắn dựa vào l*иg ngực bạn tốt, bị bạn tốt ôm lấy đùa bỡn đầṳ ѵú, phía dưới đã hơi ngẩng đầu từ sớm. Ỷ vào thân thể của mình ngăn cản tầm mắt của bạn tốt, hắn mới sa vào hạng sắc dục này, lòng mang tội ác nhưng cũng ham muốn hưởng thụ chút lạc thú này trong nháy mắt.



Hắn không đành lòng rứt ra, lại cực kì sợ bị bạn tốt phát hiện, thân thể căn bản không dám di chuyển, khỏi nói đến động tác lớn như cởϊ áσ.



Vì vậy bạn tốt cũng không nói gì, tiếp tục cúi đầu thưởng thức đầṳ ѵú lão nam nhân. Có lúc bàn tay lén lút mân mê thân thể hắn, nhưng vì những cái vuốt ve trước ngực, lão nam nhân cũng không phát hiện ra.



Lão nam nhân bị xoa đến mơ mơ màng màng, đại não phóng thích thứ hoóc-môn kia khiến cho hắn cực kỳ thoải mái. Hắn cảm thấy mình như đang tung bay ngoài khơi, tay nắm chặt ga trải giường ở dưới thân, nhưng vẫn chưa đủ, mũi chân hắn kìm không được ghì lên cẳng chân của bạn tốt, nhẹ nhàng làm phiền.



Hô hấp của bạn tốt bỗng nhiên gấp gáp hơn rất nhiều, lòng bàn tay đột nhiên không khống chế được cường độ, lão nam nhân bị nhéo một cái, giật mình hoàn hồn lại.

Lúc này lão nam nhân mới ý thức được mình vừa mới làm ra cái hành động như thế nào, vừa xấu hổ vừa thẹn thùng. Hắn cực kỳ ảo não đối với sự thỏa mãn của mình, đột nhiên kéo tay bạn tốt xuống, nhanh chóng đứng dậy.



Bạn tốt giật mình nhìn hắn.



Phía trên có hơi lạnh khiến lão nam nhân tỉnh táo không ít, hắn cúi đầu vội vã giải thích một câu "Đột nhiên nhớ ra chưa thu quần áo ngoài ban công", chật vật dùng vạt áo sơ mi che che giấu giấu vật đã trướng lớn phía dưới, chạy đi.



Bạn tốt ngồi ở trên giường, nhìn bóng lưng hốt hoảng của lão nam nhân, cười nhẹ một tiếng, hồi lâu sau, giơ tay lên dùng ngón cái vuốt ve lòng bàn tay của mình.

Đột nhiên một tiếng chuông điện thoại vang lên, bạn tốt quay đầu nhìn lại, là điện thoại di động lão nam nhân để quên trên giường. Trên màn hình điện thoại di động thình lình hiện ra tên người gọi đến "Bác sĩ trị liệu Tiểu Triệu".

Bạn tốt nhíu nhíu mày, định ngồi dậy gọi lão nam nhân nghe điện thoại, đột nhiên trong lòng nghĩ lại, ấn nút nghe: "Alo, xin chào."



Trong điện thoại truyền đến giọng nói đầy nhiệt tình của người trẻ tuổi: "Chu tiên sinh, tôi là Tiểu Triệu, tuần này tính tình của ngài thế nào ——" bạn tốt ngắt lời hắn: "Chu tiên sinh không có ở đây, tôi là bạn của anh ấy, có chuyện gì cứ nói với tôi là được rồi."



Người trẻ tuổi kia rõ ràng có chút bất ngờ: "À, chào ngài... Vậy làm phiền ngài giúp tôi hỏi thăm Chu tiên sinh, chủ nhật tuần này có cần tiếp tục trị liệu hay không."



Bạn tốt nói: "Chỉ hỏi mỗi ngày chủ nhật thôi sao?"



Người trẻ tuổi nở nụ cười: "Mỗi tuần chỉ cần trị liệu một lần thôi mà."



Bạn tốt nói cảm ơn sau đó cúp điện thoại, nhìn chăm chú màn hình điện thoại di động, suy nghĩ một chút, đứng dậy.



Cậu gọi tên lão nam nhân: "Hồi trước cậu nói gần đây bác sĩ trị liệu không đến được, cho nên mỗi ngày đều cần tôi giúp xoa bóp, đúng không?"



Tiếng lão nam nhân từ ban công truyền đến: "Đúng vậy, có chuyện gì sao?"



Bạn tốt nở nụ cười: "Chỉ xác nhận lại một chút, không có chuyện gì khác."

---

Tôi cập nhật chương mới rồi đây nha anynyan 💜 Nhờ có người thúc nên tôi mới chăm được chút đó :v Cảm ơn và tiếp tục ủng hộ tôi nha (´∀`)♡

Gắn mác đoản văn mà mấy chương gần cuối dài kinh, một trong những lý do tôi lười TvT