Màu sắc chiến lược. Tóm ngay trước khi kẻ đó gác máy. Lucie chờ khoảng hơn mười lăm phút, rồi bấm lại số điện thoại kia bằng chiếc điện thoại vừa sạc được tí chút của Wlad Szpilman. Với đôi chút may mắn, người đối thoại đằng kia sẽ nhận ra số điện thoại của ông ta sẽ không ngắt máy. Đúng hơn là không ngắt máy ngay lập tức.
Cô đi đi lại lại, đầy lo âu, trước cửa nhà của anh chàng người Bỉ. Mặc dù anh ta khá dễ tính và thông cảm với cô, Lucie vẫn không muốn Luc nghe được nội dung chuộc trò chuyện, nếu cuộc trò chuyện đó có xảy ra.
Người đầu kia nhấc máy sau hai hồi chuông.
- Wlad đấy à? Giọng nói đặc sệt âm sắc Quebec hỏi .
- Wlad chết rồi. Tôi là lucie Henebelle, trung úy cảnh sát tư pháp. Thuộc lực lượng cảnh sát pháp.
Cô tuôn ra một tràng. Đây chính là thời khắc quyết định. Một khoảng im lặng tưởng chừng như bất tận, nhưng người kia không ngắt máy.
- Chết thế nào?
Lucie siết chặt nắm tay, con cá đã cắn câu. Bây h chỉ còn việc kéo dây câu thật nhẹ nhàng, không làm con cá giật mình hoảng sợ.
- Tôi sẽ trả lời ông sau. Nhưng trước hết cho tôi biết ông là ai.
- Chết thế nào?
- Một tai nạn ngớ ngẩn. Ông ấy bị ngã từ trên thang xuống và bị vỡ sọ.
Nhiều giây đồng hồ trôi qua. Cả đống câu hỏi như muốn thiêu đốt đôi môi Lucie, nhưng cô sợ người kia cắt đứt cuộc trò chuyện. Chính người đó là người phá vỡ khoảng cách im lặng băng giá trước.
- Cô gọi để làm gì?
Lucie quết định chơi bài ngửa. Cô cảm thấy rằng người kia, vốn đang căng thẳng, sẽ đánh hơi thấy ngay nếu cô nói dối.
- Sau khi gọi cho ông vào hôm thứ hai, Wlad Szpilman lập tức leo lên gác để lấy một cuộn phim. Một cuộn phim không có tên sản suất năm 1955 tại Canada, và bây h tôi đang giữ nó. Tôi muốn tìm hiểu tại sao.
Rõ ràng cô đã tóm được ông ta. Cô nghe thấy hơi thở của ông ta trở nên nặng nề hơn, sau mỗi giây trôi qua
- Cô không phải cảnh sát, cô nói dối.
- Hãy gọi cho cấp trên của tôi. Cảnh sát tự pháp thành phố Lille, bảo họ bảo rằng...
- Nói cho tôi biết về vụ đó.
Lucie cố suy nghĩ thật nhanh. Ông đang nói về vụ gì vậy?
- Tôi rất tiếc, tôi...
- Cô không phải là cảnh sát.
- Có đấy, tôi là cảnh sát! Trung úy cảnh sát ở Lille, mẹ kiếp!
- Nếu đúng là thế , hãy nói cho tôi biết về năm cái xác được phát hiện gần khu nhà máy. Việc điều tra tiến hành đến đâu rồi?
Hãy cho tôi biết các chi tiết về mặt chuyên môn.
Lucie chợt hiểu ra: mấy cái xác ở đường ống. Vậy chính là vụ đó đã dẫn đến cuộc điện thoại mà Wlad Szpilman gọi đi.
Người ta đã nói về vụ đó trên bản tin truyền hình.
- Tôi rất tiếc. Chúng tôi hoạt động theo vùng, và tôi làm việc ở miền Bắc. Chúng tôi không phụ trách vụ án đó. Phải gặp....
- Tôi không quan tâm. Cô hãnh tiếp cận những người phụ trách vụ án đó. Nếu thực sự là cảnh sát, cô sẽ lấy được thông tin. Và, nói để cô biết trong trường hợp cô muốn xác định danh tính của tôi, điện thoại của tôi được đăng kí qua một cái tên và một địa chỉ giả mạo. Cô buộc tôi phải hủy nó.
Ông ta sắp gác máy. Lucie cố vớt vát, được ăn cả ngã về không.
- Cô có môi liên hệ giữa vụ án đó với cuộc phim sao?
- Chờ đã! Tôi làm thế nào để gọi lại cho ông được?
- Vừa rồi, số điện thoại của cô đã hiển thị trên điện thoại của tôi. Chính tôi sẽ gọi lại cho cô....( Ông ta im lặng một lát ). Tôi sẽ gọi cho cô vào 20h, giờ Pháp. Hãy tìm hiểu thông tin đi, hoặc cô sẽ không bao h nghe nhắc đến tôi nữa.
Chấm dứt. Một tiếng bíp vang lên. Lucie vẫn đứng há hốc miệng. Đây chắc chắn là cuộc điện thoại hàm súc và khiến cô bối rối nhất cuộc đời mình.
Sau khi cảm ơn Luc vì đã cho mượn chiếc điện thoại, cô ngồi thụt sâu vào ghế xe, hai tay ôm trán. Cô nghĩ đến giọng nói cách xa giọng nói của cô hơn sáu ngàn km. Rõ ràng người đối thoại với cô rất sợ bị nhận ra, ông ta lẩn trốn đằng sau những số điện thoại lấy cắp được và rút ngắn mọi hình thức trao đổi. Tại sao ông lại phải lẩn trốn? Và lần trốn khỏi ai? Ông ta đã liên hệ với Wlad Szpilman bằng cách nào? Nhưng câu nói khiến cô băng khoăn nhất là tìm ra mối liên hệ vô hình có thể tồn tại giữa cuộn phim không tên kia và những cái xác vừa được khai quật tại vùng Thượng Normandie.
Cuộn phim quỷ quái đó có thể là cái cây che giấu cả một khu rừng.
Phấn kích, Lucie biết rằng từ giờ trở đi cô không còn lựa chọn nào khác nữa. Lương tâm cấm cô bỏ cuộc, cấm cô nhả miếng mồi. Trong công việc của mình, cô vẫn luôn đi đến cùng theo cách này, nhanh chóng và ngẫu hứng. Cũng chính sự nhiệt thành này đã thôi thúc cô trở thành cảnh sát. Thậm chí đôi khi còn vượt quá giới hạn.
Từ lúc này trở đi, thời gian trở nên rất gấp gáp. Cô chỉ có từ h đến 20h để tìm ra đầu mối hữu ích ở Paris và moi được thông tin theo yêu cầu của người kia.