Chương 44

“Tư Tư, tớ được thông báo là phải tạm thời tăng ca, nên không thể đến đó lúc bảy giờ được. Dự kiến

tám giờ mới xong. Cậu có thể hủy hay hoãn cuộc hẹn hôm nay không? Tớ xin lỗi, lúc sau gặp mặt tớ mời cậu bù được không?”

Lạc Tư Tư dựa vào bàn ăn trong phòng bao, mở to mắt nhìn tin nhắn WeChat mới nhất trên màn hình điện thoại, mặt mày mê muội: “Cái quái gì thế! Rõ ràng đã hẹn trước rồi mà, sao lại tự nhiên tăng ca chứ? Tên sếp này cũng quá biếи ŧɦái quá đi!”

Cô ấy cau mày, tức giận trừng mắt, ngón tay gõ bùm bùm trên màn hình vài chữ rồi nhấn gửi.

Đã gửi tin.

“Không được! Không được! Không được! Tất cả bọn tớ đều đã đến! Hơn nữa hiện tại không phải là giờ làm việc, bây giờ cậu đến đây ngay cho tớ! Nhanhhhhhhh! [Sự phẫn nộ]”

Điện thoại đặt trên bàn xoay bằng kính im lặng vài giây, rất nhanh sau đó lại vang lên “ting ting” vài tiếng, một tin nhắn trả lời nhảy ra.

“Trời giáng xuống nhiệm vụ lớn, nhận nhiệm vụ trong lúc lâm nguy, không thể trốn tránh! Tư Tư bệ hạ tha tội, nô tì thật sự không làm được! T﹏T”

Lạc Tư Tư quả thật tức điên, cô ấy giận đến mức ném chiếc điện thoại lên bàn, hầm hừ dậm chân.

Cánh cửa phòng bao bị gõ hai lần, người phục vụ đẩy vào, đặt những đĩa thức ăn ngon lên bàn.

Tống Đề và Cảnh Chỉ Huyên đang trò chuyện với nhau, thấy các món ăn gần như đã được dọn lên hết, Tông Đề không nhịn được hỏi: “Này, Đại Loa, khi nào thì bạn của em đến?”

“Không biết!” Lạc Tư Tư vốn đang bực bội, nghe thấy vậy thì hung ác trừng mắt nhìn anh ấy, giọng nói không được tốt cho lắm.

Tống Đề bị nghẹn một hơi, có chút không giải thích được, cầm lấy một hạt đậu phộng ném qua: “Em ăn phải thuốc súng à!”

Cảnh Chỉ Huyên cười tủm tỉm nhấp một ngụm trà: “Hôm nay chúng ta gặp ai thế?”

“Bạn của con bé.” Tống Đề tùy ý nhìn Lạc Tư Tư: “Con bé bảo bạn nó là nhà thiết kế trang sức, vẽ rất giỏi, rất yêu thích thiết kế, muốn giới thiệu cô ấy với Tư Nguyên, xem liệu Tư Nguyên có dùng được không”.

Anh ấy dừng lại, hơi đến gần Cảnh Chỉ Huyên, ghé vào tai cô ta thì thầm: “Nhưng chúng ta có thể xem xét một chút. Em nghĩ xem, một đứa nhóc xấu xa như thế không quen biết bạn xấu đã là hay lắm rồi, huống hồ gì có thể quen biết với một nhà thiết kế lợi hại chứ!”

“Này!”

Giọng của Tống Đề tuy không lớn nhưng sớm đã bị Lạc Tư Tư nghe thấy hết rõ ràng.

Cô ấy nhất thời không vui, cầm lấy một chiếc đũa, đứng dậy đánh tới.

“Anh mới là bạn xấu! Em quen bạn xấu nhất chính là anh đó! Cái miệng anh không thể mọc ngà voi được mà!”

“Ây da! Đau! Lạc Tư Tư, em đúng là người phụ nữ đanh đá mà!”

Hai người bọn họ một người đánh một người tránh, khiến cho trong phòng bao nhỏ bé huyên náo một hồi.

Cảnh Chỉ Huyên ở một bên không nhịn được cười ra tiếng, đành phải khuyên can: “Được rồi, hai người đừng quậy nữa, Tư Nguyên vẫn chưa tới, còn muốn ăn cơm nữa không hả?”

Lạc Tư Tư buông đũa xuống, cầm lấy điện thoại trên bàn: “Chị Chỉ Huyên, hai người đợi anh trai em trước, em ra ngoài gọi điện thoại!” Nói xong cô ấy đảo mắt nhìn Tống Đề, rồi đẩy cửa đi ra ngoài.



Trong phòng vệ sinh, Lạc Tư Tư bấm số điện thoại của Tang Noãn.

Trong điện thoại bíp bíp vài tiếng ngắn ngủi, đợi một lúc lâu, cuối cùng đầu dây bên kia đã bắt máy.

Khi cuộc gọi được kết nối, Lạc Tư Tư thở phào nhẹ nhõm, không đợi Tang Noãn nói gì, cô ấy đã lập tức hét lên với đầu dây bên kia:

“Tang Noãn! Đã bảy giờ rưỡi rồi, tớ cho cậu thời hạn nửa tiếng phải lập tức xuất hiện trước mặt tớ! Bằng không chúng ta tuyệt giao!”

….

Tám giờ tối, rốt cuộc Tang Noãn cũng lo liệu xong xuôi mọi việc.

Toàn bộ tòa nhà B không còn ai, bên trong và bên ngoài bộ phận thiết kế đều trống rỗng. Tang Noãn khoác vội balo bước nhanh ra khỏi văn phòng.

Tiếng bước chân vang vọng trên hành lang vắng vẻ, tạo nên âm thanh trong trẻo, trầm ấm.

“Tang Noãn!”

Tiếng giận dữ của Lạc Tư Tư như sấm chớp từ chiếc điện thoại vang lên.

“Đã tám giờ rồi, sao cậu còn chưa tới? Anh trai tớ đi gặp khách hàng cũng đã đến rồi! Cậu thật sự muốn cho tớ leo cây đúng không?!”

Tang Noãn choáng váng vì đau dây thần kinh não, cô đưa điện thoại ra xa hơn một chút: “Tớ vừa tan ca, bây giờ vội vã chạy tới đó … Tớ sẽ đến ngay!”

Đang nói chuyện thì cô vừa rẽ vào lối vào thang máy, trong điện thoại truyền đến tín hiệu ngắt quãng, cô bấm nút thang máy đi xuống tầng dưới, nói với đầu dây bên kia: “Tư Tư, tín hiệu bên tớ không tốt lắm, tớ cúp trước đây, gửi tin nhắn cho cậu sau nhé.”

Điện thoại cắt đứt.

Sau khi nhận được điện thoại di động, Tang Noãn kiên nhẫn chờ thang máy.

Chữ số thang máy leo lên từng chút một, nhưng sự chờ đợi quá lâu khiến Tang Noãn lúc này cảm thấy vô cùng lo lắng. Cô chăm chú nhìn chữ số thang máy, nhưng nó nhảy đến tầng 11 thì dừng lại vài giây. Sau đó, cô cảm thấy ánh đèn xung quanh mình vụt tắt, trước mắt cô đột nhiên chìm vào bóng tối.

?!!

Trái tim của Tang Noãn chợt run lên. Nhanh chóng phản ứng với những gì đã xảy ra.

Đùa nhau à…

Lại có thể cúp điện đúng lúc này!

Ngập ngừng vài giây, Tang Noãn nhanh chóng lấy điện thoại di động ra để bật đèn pin, lần mò tìm công tắc trên tường, ấn thử hai lần.

Không phản hồi.

Vẻ mặt cô suy sụp, cô suy nghĩ vài giây rồi bước nhanh vào cầu thang.

Bởi vì cúp điện nên bầu không khí của toàn bộ tòa nhà càng trở nên trống trải và yên tĩnh hơn, hành lang một mảng đen kịt khiến người ta kinh hồn táng đảm.

Tang Noãn cầm điện thoại di động, men theo ánh sáng yếu ớt từ đèn pin điện thoại từng bước đi xuống, tiếng bước chân nơi cầu thang trống trải không ngừng vọng lại, trong bóng tối yên tĩnh vang lên đặc biệt lớn.

Hành lang có một cơn gió nhẹ thổi qua, phảng phất như có một tiếng rêи ɾỉ yếu ớt.

Tinh.

Đúng lúc này điện thoại di động trong tay cô đột nhiên vang lên.

Tang Noãn giật mình, suýt nữa quăng luôn cái điện thoại. Cô vội vàng bắt máy, nhìn thấy tên Lạc Tư Tư trên màn hình, cô kìm nén nhịp tim đập nhanh, lập tức nhấc máy: “Alo, Tư Tư, cậu suýt nữa làm tớ sợ chết khϊếp!”

“Tang Noãn! Sao cậu vẫn chưa đến!” Tiếng giận dữ của Lạc Tư Tư lập tức truyền đến.

“Không phải, cậu nghe tớ nói, ở đây mất điện, bây giờ tớ đang đi cầu thang bộ…”

“Tớ không quan tâm cậu cúp điện, cúp nước, hay tim ngừng đập! Nói chung là hiện tại cậu đã trễ mười phút, trong vòng năm phút nữa tớ phải gặp được cậu, nếu không thì cậu cứ chờ mà xem! ”

“…” Tang Noãn cảm thấy vô cùng sầu não.

Đi một lúc lâu trong cầu thang, cô không biết mình đã đi đến tầng nào, theo bản năng muốn nhìn xuống tầng đó. Nhưng mà cô quên rằng điện thoại di động đang được giữ bên tai, và nguồn sáng duy nhất trước mắt cô đã bị mất. Dưới chân cô là một vùng tăm tối, cô không phát hiện phía dưới còn có hai bậc thang nên nhấc chân lên và bước hụt vào khoảng không.

“A a a a a a!! ”

Lạc Tư Tư chỉ nghe thấy một tiếng hét dữ dội chói tai từ đầu dây bên kia phát ra, làm chấn động lỗ tai cô ấy đến đau đớn, cô ấy vừa muốn mở miệng tức giận mắng thì nghe thấy “loảng xoảng”, một tiếng vang thật lớn.

“A Noãn?!”

Tút tút …



Lạc Tư Tư hốt hoảng chạy đến bệnh viện.

Cô ấy không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe thấy tiếng hét thất thanh của Tang Noãn trong điện thoại, sau đó là một tiếng động lớn, tín hiệu điện thoại bị ngắt. Cô ấy gọi lại cho A Noãn, nhưng thế nào cũng không liên lạc được nữa.

Khi cô ấy đang lo lắng không biết A Noãn có bị tai nạn hay không, vội vã không nhịn được muốn chạy đến công ty của cô, thì nhận được cuộc gọi từ bệnh viện thành phố nói Tang Noãn đang ở bệnh viện cần được chăm sóc.

Lạc Tư Tư choáng váng tại chỗ, không nói hai lời, lập tức vơ lấy chìa khóa xe, chạy đến bệnh viện.

“A Noãn!”

Vừa bước vào phòng cấp cứu, Lạc Tư Tư đã nhìn thấy Tang Noãn đang đi về phía này với một chiếc nạng gỗ nhỏ, một chân mang giày, chân còn lại quấn băng vải.

Trong tay cô còn cầm các hóa đơn đóng tiền viện phí, có vẻ như đang muốn đến quầy thu ngân để thanh toán. Nhìn thấy Lạc Tư Tư, ánh mắt cô sáng lên: “Tư Tư.”

Lạc Tư Tư lập tức đỡ lấy cô: “A Noãn, cậu sao rồi? Bị thương chỗ nào vậy? Cậu có biết suýt nữa cậu hù chết tớ không hả? Tớ gọi cho cậu không được, còn tưởng rằng cậu xảy ra chuyện gì nghiêm trọng rồi!”

“Tớ không sao, đừng lo lắng.” Tang Noãn cười xin lỗi, từ trong túi lấy ra một chiếc điện thoại di động bị vỡ màn hình: “Tớ xuống cầu thang tối quá không nhìn thấy đường, không cẩn thận bị thương đến chân. Điện thoại bị rơi hỏng rồi, hì hì.”

“Sao cậu bất cẩn thế!” Vẻ mặt Lạc Tư Tư quan tâm đến nơi đến chốn: “Bị cúp điện như thế sao cậu không đi chậm lại? Cậu có biết tối thui như thế mà đi xuống cầu thang nguy hiểm thế nào không hả? Cậu vội như vậy làm gì? Phía sau cũng có phải là bị chó dí đâu!”

Uầy……

Trong mắt Tang Noãn có chút nghẹn ngào.

Cô nở một nụ cười vô vị, nói: “Ờ thì, thôi được rồi! Tớ biết rồi, cậu yên tâm, tớ nhất định ghi nhớ!”

Tang Noãn nhớ đến cuộc hẹn bị mình phá hoại, thận trọng hỏi: “Nhưng Tư Tư, các bạn của cậu …”

“À, tớ thấy cũng đã muộn, cho nên không cho bọn họ đi theo. Lúc này dám chừng bọn họ cũng đã giải tán rồi.”

“Vậy à …” Tang Noãn khẽ giật mình, trong lòng hiện lên một tia hối hận.

Lạc Tư Tư nhìn ra được, bèn cẩn thận vỗ vỗ vai cô an ủi nói: “Ây da! Noãn à, cậu đừng quá thất vọng, yên tâm đi! Lần này sẽ không được thì còn lần sau! Dù sao cũng đều là bạn của tớ mà, cậu có thể gặp họ bất cứ lúc nào. Quan trọng nhất là cậu không có chuyện gì! Yên tâm nha, chờ vết thương cậu lành, tớ sẽ giúp cậu hẹn lại với họ, ok?”

Mặc dù nói thế nhưng mới hẹn lần đầu mà đã cho người ta leo cây, chắc hẳn ấn tượng của họ về cô không được tốt rồi.

Tang Noãn cố gắng kìm nén sự thất vọng trong lòng, cười với cô ấy: “Cảm ơn cậu, Tư Tư.”

“Yên tâm, yên tâm nào!” Lạc Tư Tư cười haha

, vỗ về cánh tay cô.

Bởi vì Tang Noãn té ngã từ trên cao nên lúc đến bệnh viện thì cô được đưa thẳng đến phòng cấp cứu, chưa kịp đăng ký và đóng viện phí. Lạc Tư Tư ném hết áo khoác và túi xách cho Tang Noãn, sau đó đến quầy thu ngân để thanh toán viện phí.

Một lúc sau, điện thoại trong túi đột nhiên vang lên.

Tang Noãn nghe thấy, lôi điện thoại ra khỏi balo mini của Lạc Tư Tư, lật lại, chỉ thấy một từ đơn giản đang nhảy trên màn hình.

Anh trai.

Cô hơi giật mình.

Tang Noãn nhìn về hướng quầy thu ngân, có chút do dự.

Mắt thấy chỗ quầy thu ngân xếp hàng hơi bị nhiều người, cô nhìn chằm chằm vào màn hình và suy nghĩ nhanh, sau một lúc dừng lại, cô chọn nhấn nút trả lời, đưa điện thoại lên tai.

Cuộc gọi được kết nối.

Bên kia không nói trước.

“Alo …” Tang Noãn ngập ngừng mở miệng, thận trọng nói: “Xin chào, tôi là bạn của Tư Tư, Tư Tư cô ấy…”

“Tớ về rồi!” Bên cạnh đột ngột vang lên một câu, là tiếng cười thường ngày của Lạc Tư Tư.

Tang Noãn giật mình, phản xạ có điều kiện lấy điện thoại xuống đưa cho Lạc Tư Tư: “Điện thoại của anh trai cậu.”

Lạc Tư Tư liếc nhìn màn hình, tiếp nhận: “Alo, anh!”

“Tư Tư.”

Đầu bên kia truyền đến âm thanh mát lạnh của Mạc Tư Nguyên.

Bởi vì xung quanh có chút ồn ào, Tăng Noãn Noãn chỉ có thể nghe thấy tiếng Lạc Tư Tư loáng thoáng đáp lại: “Dạ…anh yên tâm, mọi chuyện đã giải quyết xong … Không sao, cậu ấy chỉ bị thương ở chân thôi … Các anh giải tán rồi hả? Dạ, dạ……”

Tang Noãn lặng lẽ chờ đợi.

Bên kia điện thoại, Mạc Tư Nguyên đang lái xe, trên đường dừng lại ở một ngọn đèn đỏ.

Nghe thấy tiếng người qua lại ồn ào, anh điều chỉnh tai nghe để giảm tiếng ồn trong điện thoại: “Vậy em ở bên đó hả? Có cần anh qua không?”

“A …” Lạc Tư Tư suy nghĩ một chút, để điện thoại xuống, hướng về Tang Noãn: “A Noãn, anh của tớ nói đến đón chúng ta, cậu có muốn…”

Tang Noãn xua tay ngay lập tức, “A không cần, không cần, không cần! Đừng làm phiền.”

“Thật không?” Lạc Tư Tư nhướng mày tinh nghịch: “Anh trai tớ là một anh chàng đẹp trai đấy nhé! Nếu không gặp anh ấy, e rằng sau này cậu sẽ hối hận!”

Tang Noãn gật đầu: “Thực sự là không cần thiết. Đã muộn như vậy rồi, vẫn là sớm về nghỉ ngơi thì hơn!”

“Được thôi.” Lạc Tư Tư bĩu môi, đưa điện thoại bên tai: “Alo, anh à! Bạn của em nói không cần làm phiền anh, anh mau trở về đi! Hôm khác gặp nha!”

“Vậy được rồi.” Mạc Tư Nguyên nói: “Các em cũng nên về sớm nhé, đừng ham chơi, chú ý an toàn.”

“Dạ!”

Điện thoại cúp máy.

Lạc Tư Tư cất điện thoại, vươn vai ôm lấy cổ Tang Noãn.

“Hừ, hộ vệ đều bị cậu đuổi đi mất rồi, vậy nên chỉ có thể để cho một tên sát nhân mới qua đường như tớ hộ tống cậu về thôi! Tớ nói trước nhá, sát thủ như tớ không phải để trưng cho đẹp! Sống chết phú quý do trời, tớ không chịu trách nhiệm cho bất kỳ tai nạn nào đâu nhá! ”

Tang Noãn nở nụ cười, “Yên tâm đi! Tớ đã mua bảo hiểm rất lớn. Cho dù cậu đuổi tớ đi, tớ cũng không sợ!”

Hai người cười đùa rồi tự vào nhau, khập khiễng đi ra ngoài.



Trên đường Nghê Thiên, đèn xanh bật sáng.

Mạc Tư Nguyên tháo tai nghe ra, ánh mắt lướt qua cửa sổ ô tô, nhìn bảng hiệu Bệnh viện Thành Phố lớn treo xa xa, lập tức thu hồi ánh mắt. Anh bật xi nhan bên phải, bẻ lái, điều khiển xe đi hướng ngược lại.