Chương 45

“Bùm” một tiếng, nước trong bể bơi bắn tung tóe.

Mạc Tư Nguyên từ trong bể bơi bước lên bờ, thuận tay lấy khăn mặt lau tóc, từng giọt nước chảy dọc theo da thịt.

Ngay sau đó trong bể bơi lại có thêm một tiếng ồn ào truyền đến, Tống Đề từ một làn đường khác leo lên bờ, ngay cả nước cũng không thèm lau, anh ấy thở hổn hển rồi ngã quỵ sang một bên.

Mạc Tư Nguyên cười cười, rút khăn sạch ném lên mặt anh ấy, giễu cợt nói: “Ván thứ ba, cám ơn nhé. Nhớ kỹ cậu nợ tôi ba bữa cơm đấy.”

“Hừ!” Tống Đề tức giận kéo khăn trên mặt xuống: “Cậu thật quá đáng, biết rõ gần đây tôi gặp chuyện thê thảm còn đối xử với tôi như vậy, có còn là anh em không hả?”

“Trên chiến trường không có anh em.” Mạc Tư Nguyên đắc ý cười: “Biết làm sao được, chấp nhận sự thật đi.”

Tống Đề bất lực lau mái tóc ướt sũng, nghiến răng nghiến lợi: “Tôi thật sự là thua cậu. Nhưng nói cho cậu biết nhé, tôi nghèo lắm! Không cho cậu chọn món đắt tiền đâu đấy!”

“Tư Tư và những người khác đâu?” Mạc Tư Nguyên lau sạch những giọt nước, mặc vào áo choàng tắm màu trắng.

“Ở bên khu đồ ăn Tây.” Tống Đề hiểu ý đứng lên: “Đi, tìm bọn họ!



Câu lạc bộ suối nước nóng này là câu lạc bộ yên tĩnh nhất ở thành phố Lịch Xuyên, nằm ở ngoại ô phía nam của thành phố Lịch Xuyên, do hẻo lánh nên không có nhiều người qua lại. Hội quán tuy nhỏ nhưng có đầy đủ các thứ, tích hợp suối nước nóng bơi lội, khách sạn, đồ ăn Trung Hoa, đồ ăn phương Tây,… Quả thực là một nơi tốt đẹp thích hợp cho một kỳ nghỉ yên bình.

Vừa bước vào khu ẩm thực phương Tây đã thấy Lạc Tư Tư và Cảnh Chỉ Huyên, cả hai đều mặc áo choàng tắm, đang ngồi ăn tráng miệng bên cửa sổ.

Ngẩng đầu lên nhìn thấy Tống Đề và Mạc Tư Nguyên đang từ từ tiến lại gần, Cảnh Chỉ Huyên giơ tay ra hiệu với hai người, mỉm cười: “Thế nào? Kết quả cuộc tranh tài của hai anh sao rồi?”

“Cần gì phải hỏi?” Lạc Tư Tư múc một miếng lớn bánh Tiramisu, nhìn Tống Đề: “Nhất định là anh của em thắng rồi! Chứ kiểu người vận động như anh ấy, mới leo một lầu đã thở hổn hển cả nửa ngày, còn bơi hả? Bơi chó thì còn tạm được!”

Tống Đề vỗ vỗ sau đầu của cô ấy: “Cho dù ăn cũng không ngăn nổi cái miệng của em!”

Cảnh Chỉ Huyên cười trộm, chủ động dịch sang một bên, gọi Mạc Tư Nguyên: “Tư Nguyên, đến đây ngồi đi.”

Mạc Tư Nguyên đáp lại một tiếng, bước tới nhưng không ngồi ở bên cạnh mà chủ động giữ khoảng cách với cô ta.

Cảnh Chỉ Huyên không quan tâm, cố gắng khơi mào một chủ đề, nói: “Tư Nguyên, cuối tuần này anh đến công ty nhận chức đúng không?”

“Dự định ban đầu là như thế. Chỉ là hiện tại thông tin [Diệu] vẫn chưa được tổng hợp đầy đủ, hơn nữa tôi nghe nói công ty muốn đẩy nhanh tiến độ của bộ sưu tập mới, vì vậy dựa vào tình hình hiện tại, tôi có thể phải hoãn lại.”

“Như vậy …” Cảnh Chỉ Huyên khẽ giật mình.

Vẻ mặt cô ta có một chút thất vọng, ngược lại quay sang đề nghị: “Nhưng mà bộ phận dự án của công ty độc lập với từng tổ. Mặc dù trong quý tới công ty muốn ra mắt [OCEAN], thật ra đối với [Diệu] cũng không ảnh hưởng gì quá lớn. Trên thực tế sau khi nhậm chức anh có thể tổng hợp thông tin [Diệu] trong công ty, hơn nữa ở công ty anh muốn thu thập thông tin hay dữ liệu cũng có thể thuận tiện và trực quan hơn.”

Mạc Tư Nguyên nhấp nhẹ một ngụm cà phê, không trả lời ngay.

“Em cũng tin chuyện cậu ấy nói à!”

Bên kia Tống Đề và Lạc Tư Tư suýt chút nữa đã cãi nhau, Tống Đề tranh thủ thời gian quay đầu lại, trừng mắt nhìn Cảnh Chỉ Huyên: “Làm gì có chuyện cậu ấy vì [Diệu] mà chưa đi nhậm chức? Cậu ấy đang suy nghĩ làm cách nào để cải tạo mạnh mẽ bộ phận thiết kế thì có, trong lòng đang suy nghĩ tính toán đấy.”

“Tống Đề.” Mạc Tư Nguyên liếc mắt nhìn anh ấy.

Cảnh Chỉ Huyên giật mình: “Tư Nguyên, anh thực sự định sa thải và cải tổ bộ phận thiết kế sao?”

“Đúng vậy.” Mạc Tư Nguyên bình tĩnh trả lời: “Nhưng em có thể yên tâm, vì hầu hết thành viên bộ phận thiết kế là trường hợp đặc biệt, nên tôi sẽ không sa thải nhân sự với số lượng lớn. Tôi chỉ nghĩ vì công ty hiện đang xúc tiến mạnh mẽ thương hiệu ở thị trường nội địa cấp thấp, mà hầu hết các nhà thiết kế trong công ty đã quen với thiết kế theo yêu cầu cao cấp, vậy tại sao không triển khai hệ thống dự án trong bộ phận thiết kế, sau đó thuê hoặc đào tạo một nhóm các nhà thiết kế trong nước phù hợp với các khái niệm thị trường.”

Cảnh Chỉ Huyên suy nghĩ: “Ý của anh là chia bộ phận thiết kế thành các nhóm khác nhau như bộ phận dự án, sau đó phân bổ và phối hợp với bộ phận dự án theo các hạng mục khác nhau, để tối đa hóa sở trường của những người khác nhau?”

“Đúng vậy.” Mạc Tư Nguyên gật đầu: “Đây là ý tưởng của tôi. Nếu bây giờ công ty đã không còn khăng khăng với các tác phẩm theo phong cách trưng bày tùy chỉnh cao cấp, cũng nên nắm bắt xu hướng hiện tại theo nhu cầu thị hiếu của những khách hàng trong thị trường, những yếu tố này được sử dụng để đa dạng hóa phong cách thiết kế. Đây không phải là điều mà chúng ta có thể làm một mình hoặc thay đổi khái niệm tổng thể của một bộ phận nhất định. Vì vậy, tôi nghĩ chỉ cần giữ lại những lợi thế hiện có của công ty, trên cơ sở này bồi dưỡng thêm một nhóm của các nhà thiết kế mới.”

“Hai người thấy thế nào?” Dứt lời, anh ra hiệu cho Cảnh Chỉ Huyên và Tống Đề.

Tống Đề dùng đầu ngón tay tùy ý chỉ chỉ trên bàn rồi giơ hai tay lên: “Tôi không có ý kiến. Gần đây bộ phận thiết kế có rất nhiều vấn đề, nhưng chỉ cần có liên quan đến doanh số bán hàng thì bộ phận marketing của chúng tôi là người đầu tiên xui xẻo. Tôi chắc chắn đồng ý.”

Mạc Tư Nguyên lại nhìn Cảnh Chỉ Huyên.

Cảnh Chí Huyên nhất thời không trả lời, ngơ ngác nhìn hoa văn củ ấu trên khăn trải bàn.

Các nhà thiết kế mới …

Trong lòng lặng lẽ lật đi lật lại những lời này, một hình bóng bất chợt hiện ra trong đầu Cảnh Chỉ Huyên.



“Đó là vì tỷ lệ.’’

“Tôi thấy trong bản thảo thiết kế đầu của con cá heo lớn hơn, còn sóng ở đuôi và phần dưới thì lại quá nhỏ. Theo tỷ lệ này nó sẽ mang lại cho toàn bộ tác phẩm cảm giác không có trọng lượng, vì vậy thoạt nhìn nó có vẻ lạ. Tôi thấy bản thảo được vẽ như một mặt dây chuyền, tôi nghĩ nó không phải là một tác phẩm trưng bày, vì vậy …”



Tang Noãn …

Cô ta nhớ kỹ cô gái này.

Ngay từ đầu cuộc phỏng vấn đã dùng một đống phác thảo đặc sắc không giống như những người khác để thu hút sự chú ý của mọi người, không tính là một phương pháp tinh vi, nhưng quả thực làm như vậy có thể khiến người ta không thể không tò mò, cầm lòng không được mà bước đến suy đoán. Những tác phẩm này khi hoàn thành sẽ như thế nào? Thành phẩm sau khi xuất xưởng trông ra làm sao?

Cô ta đã xem bản thảo của cô, không nói được là có chỗ nào đặc biệt, cũng như không thể chứng minh được tài năng của cô như thế nào. Nhưng đúng thật là giống như cô nói, tác phẩm không có gì đặc sắc, nhưng bởi tổng thể được căn chỉnh cho đúng, nên thành ra trở nên khác biệt so với các tác phẩm cùng trình độ.

Mà sự ổn định hình ảnh được xác định rõ ràng là điều ngay cả chính cô ta cũng không thể đạt được. Cô ta vẫn không hiểu rốt cuộc là khác biệt ở chỗ nào.

Cho đến ngày hôm đó, Tang Noãn đã nói hai từ này.

Tỷ lệ.

Hóa ra là sử dụng tỷ lệ …

Còn nhớ năm đó học thiết kế, giáo viên đã từng nhận xét về cô ta: Sử dụng màu sắc một cách đầy đủ, linh hoạt, phối màu phá cách và phong phú, đây là một lợi thế hiếm có của các nhà thiết kế đương đại. Chỉ là mặc dù cô ta có một sự nhạy cảm phi thường và thiên phú về màu sắc, nhưng đối với tỷ lệ thiết kế thì cô ta vẫn không nắm chắc được.

Mà cô gái kia, lại hoàn toàn khác với cô ta.

Nếu có thể giữ cô gái kia ở bên cạnh để sử dụng…

“Chỉ Huyên?” Mạc Tư Nguyên thấy cô ta thất thần hồi lâu, nhẹ giọng gọi một tiếng.

Cảnh Chỉ Huyên lập tức hoàn hồn lại.

“À … em cảm thấy … anh có thể thử xem. Một khi bộ phận thiết kế phát triển và trở nên đa dạng hơn, chắc chắn nó sẽ là lợi ích cho công ty.” Cô ta mỉm cười, dừng lại một chút rồi nói: “Có điều …Tư Nguyên, vừa rồi anh nói việc muốn bồi dưỡng nhà thiết kế mới, làm em nhớ ra bộ phận thiết kế gần đây có một thực tập sinh, phong cách vẽ táo bạo, tư duy đặc biệt, nói không chừng phù hợp với yêu cầu của anh đấy.”

“Vậy ư?”

Cô ta vừa dứt lời, còn chưa đợi Mạc Tư Nguyên phản ứng thì Tống Đề có chút kinh ngạc: “Sao trước giờ anh chưa nghe em nói ở bộ phận thiết kế có một nhân viên thực tập như vậy? Là người nào thế.”

“Em chỉ mới phát hiện ra cô ấy gần đây.” Cảnh Chỉ Huyên cười: “Tư Nguyên, nếu anh tiện thì để ngày nào đó em mời cô ấy ra ngoài cho anh gặp mặt, thế nào?”

Mạc Tư Nguyên gật đầu, “Ừm.”

“Chị Chỉ Huyên, chị cũng muốn giới thiệu nhà thiết kế cho anh trai em hả?” Lạc Tư Tư vốn đang tập trung vào ăn uống, nghe thấy cuộc nói chuyện lập tức lo lắng tiến lên: “Là người như thế nào? Nam hay nữ? Mấy tuổi? Lợi hại lắm sao? Làm cấp dưới của chị được bao nhiêu lâu rồi? Có chuyên nghiệp không? ”

Trong ấn tượng của cô ấy, Cảnh Chỉ Huyên luôn là một người phụ nữ độc lập và có năng lực, vì vậy những người dưới quyền cô ta cũng phải rất lợi hại.

Nếu người đó thực sự tốt, chẳng phải A Noãn sẽ không thể so sánh được sao?

Cảnh Chỉ Huyên nhìn thấu suy nghĩ của Lạc Tư Tư, cô ta búng lên trán Lạc Tư Tư một cái “cốc”: “Em là một tên gián điệp nhỏ bé, chị sẽ không tiết lộ cho em biết đâu.”

Lạc Tư Tư không vui: “Xùy! Nếu không nói thì đừng nói, dù sao bạn của em cũng rất giỏi! Cho dù thực tập sinh của chị có lợi hại đi chăng nữa, bạn của em nhất định có thể giỏi hơn người đó. Không tin chúng ta so thử xem!”

“Phải không?” Cảnh Chỉ Huyên chớp chớp mắt trêu chọc: “Vậy được rồi, cứ chọn một ngày rồi hẹn bạn của em và thực tập sinh của chị đi, vừa vặn còn có thể cùng nhau so sánh một lần, thế nào?”

“So thì so!” Lạc Tư Tư lập tức không cam lòng tỏ ra yếu kém mà ưỡn ngực.

Hừ! Muốn cô ấy thua hả, không dễ đâu. Hơn nữa, cô ấy có thể tin tưởng 100% rằng với năng lực của A Noãn, nhất định, nhất định sẽ không thua!

“Nhưng mà chị Chỉ Huyên, em phải cảnh báo trước cho chị là bạn em rất giỏi đó nha! Chị phải cẩn thận. Nếu thua rồi đừng để thực tập sinh của chị khóc đấy!”

Cảnh Chỉ Huyên càng cười nhiều hơn, gật đầu: “Được!”