Chương 7

Trong lớp học, sinh viên đã ngồi gần hết. Tôi tìm một chỗ ngồi ở cuối cùng, đưa tay chạm vào chiếc bình thủy tinh trong suốt ở bên hông.

Trước khi đến tôi đã cân nhắc tình trạng tinh thần vẫn còn sợ hãi của Bạch Oánh, cộng thêm sợ cô ấy bị kích động chạy loạn, tôi đã nhờ hiệu trưởng lấy một chiếc bình phong hồn để nhốt cô ấy vào trong.

Tôi và cô ấy đã hứa với nhau, chỉ cần phát hiện ra bất kỳ ai khiến cô ấy cảm thấy không thoải mái, cô ấy sẽ gõ nhẹ vào thân bình để nhắc tôi—-

Nếu không phải chết do tự tử, thì oán niệm tiềm thức của cô ấy sẽ có cảm ứng với hung thủ, đây là manh mối duy nhất mà tôi có thể lợi dụng trước mắt.

Lúc này, Bạch Oánh ngồi xổm ở một chỗ trong góc bình không nhúc nhích, rất yên tĩnh.

Xem ra những người ngồi trong lớp học hiện tại, không có liên quan gì đến cái chết của cô ấy.

Nhưng yên tĩnh này chỉ kéo dài được một lúc.

Vài phút sau, một người đàn ông trung niên bước vào lớp học, theo sau là một cô gái chạy vào thở hổn hển suýt nữa đến trễ.

Bạch Oánh trong bình phong hồn giống như có phản ứng, bỗng nhiên bắt đầu chạy lung tung khắp nơi, tay không ngừng đập vào thân bình.

Tôi lập tức tinh thần căng thẳng, quay sang nhìn người đàn ông đó.

Hắn tên là Đỗ Chấn Hoa, là trưởng khoa hóa học của Đại học Lăng Nghi, cũng là giáo viên của Bạch Oánh.

Từ khi hắn bước vào lớp học, Bạch Oánh đã luôn bồn chồn lo lắng, mà khi hắn vừa giảng bài vừa đi tới bên tôi, Bạch Oánh lo lắng đột nhiên lên đến đỉnh điểm.

Cô ấy bắt đầu điên cuồng mà đập đầu vào thân bình, bình phong hồn phát ra tiếng ong ong chấn động, giống như từ trong miệng Bạch Oánh phát ra tiếng kêu ai oán.

Tôi giữ chặt thân bình, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đầy thịt dữ tợn của Đỗ Chấn Hoa.

Liên tưởng đến lời Bạch Oánh nói trước đây là sau khi ngủ dậy sẽ bị thương, một từ lập tức xuất hiện trong đầu tôi ——

Xâm phạm.

Nếu suy đoán của tôi là đúng, thì cái chết của Bạch Oánh, Đỗ Chấn Hoa tuyệt đối không thể thoát khỏi liên quan.

Để ngăn chặn tinh thần của Bạch Oánh hoàn toàn suy sụp, tôi dùng một mảnh vải đen che kín bình phong hồn.

Tầm nhìn nhìn ra bên ngoài bị ngăn cách, cô ấy nhanh chóng bình tĩnh lại.

Sau khi trấn an Bạch Oánh xong, tôi theo dõi Đỗ Chấn Hoa cả ngày, nhưng không phát hiện ra bất kỳ điều bất thường nào ở hắn.

Dù là lên lớp trước mặt mọi người, hay tôi giả làm học sinh đến văn phòng để hỏi han vấn đề, hắn đều thể hiện rất bình thường.