Chương 7: Càng rẻ tiền càng bắt mắt

Tại nhà Khang,

-Ồ, Tiểu Thanh đó hả? Cháu tới tìm Khang sao?. Mẹ Khang hỏi

Mạc Thanh cười nhẹ rồi giọng nói thân thiết một cách giả tạo cất lên

-không ạ, cháu tới chơi với bác thôi chắc bác ở nhà một mình buồn lắm nhỉ?

-Ôi hôm nay còn có bác trai ở nhà sao ạ? vậy chắc là cháu lo xa rồi. Mạc Thanh nói như ngạc nhiên lắm nhưng thật ra nó cố lựa ngày cả bame Khang đều ở nhà để thực hiện một âm mưu.

-Ừ, hôm nay là chủ nhật mà. Mẹ Khang vừa nói vừa nhìn ba Khang, lúc này ba Khang vẫn chăm chú đọc báo.

Mạc Thanh vội che miệng cười

-À cháu quên mất. Vậy bạn Khang chắc cũng ở nhà chứ ạ?.

-Khang đi đâu rồi ấy? vì nó cũng lớn rồi nên bác cũng không quản chặt làm gì. Mẹ Khang trả lời

Mạc Thanh vội nói

-Ồ vậy ạ, chắc là lại đến chỗ làm thêm phụ con nhỏ kia rồi

Mẹ Khang ngạc nhiên, còn ba Khang nghe vậy thì vội đặt tờ báo xuống lòng cũng ngạc nhiên không kém

-cháu nói gì vậy, làm thêm phụ ai cơ?

Mạc Thanh tỏ ra ngạc nhiên, mở to mắt nhìn hai người

-Ủa vậy là hai bác chưa biết gì sao ạ? thì cái con nhỏ mà Khang đang quen đó ngày nào Khang cũng tới chỗ con nhỏ đó làm mà con nhỏ đó đâu phải cao quý gì đâu chỉ là con gái bà giúp việc nghèo nàn. Mà cũng chính vì nó mà Khang phớt lờ cháu bỏ qua mọi lời khuyên can để đến với nó.

-ôi trời! Có chuyện vậy sao? Thằng Khang này càng ngày càng quá rồi. Mẹ Khang là người thông minh nên dễ dàng nhận ra mục đích Mạc Thanh đến đây chắc chắn không phải thăm bà rồi “con bé này đúng là cũng không vừa” bà nghĩ thầm. Nhưng bà không thể tỏ ra tức giận vì chuyện của Khang được chuyện đâu còn có đó, bà nghĩ con trai bà không thể nào suy nghĩ nông cạn đi yêu một đứa không môn đăng hộ đối như vậy được chắc cũng chỉ là đùa giỡn qua đường thôi.

Bà vội nói với Mạc Thanh:

-Cháu đừng lo nghĩ quá nhé! Thằng Khang còn trẻ người non dạ vài bữa nữa nó lại chán con bé gì đó thôi, cháu cũng biết rồi đấy những đồ càng rẽ tiền thì càng bắt mắt nhưng xài được bao lâu. Bác tin Khang không phải là đứa suy nghĩ nông cạn mà cháu lại xinh đẹp thông minh tiểu thư quyền quý thế này sao có thể thua một đứa thấp hèn vậy được.

-Dạ vâng, cháu biết rồi ạ!. Nghe những lời này Mạc Thanh cũng cảm thấy mát lòng phần nào, còn ba Khang thì vẫn không hoàn toàn tin vào lời Ngọc nói, ông chỉ im lặng và sẽ cho người đi điều tra.

Tại cửa hàng của chú Xuân,

-bạn muốn ăn gì? Băng hỏi

-cho mình một hamburger nhé! Cậu học sinh đó trả lời

Băng cười nhẹ

-ừ, bạn chờ chút nhé!

Lát sau Băng đem đồ ăn ra đặt lên bàn cho cậu học sinh đó, cậu ta lấy bánh nhưng vô tình chạm phải tay Băng và theo phép lịch sự cậu ta xin lỗi và hai người cười rất thân thiết.

Khang quan sát bọn họ nãy giờ, tự nhiên cảm thấy hơi điên điên

Đến lúc tính tiền, Băng cầm hóa đơn ra

-Đưa đây mình đem cho. Khang vừa nói vừa giật lấy tờ hóa đơn, Băng nhìn Khang khó hiểu nhưng thôi kệ nó đi làm việc khác.

Tính tiền xong, Khang lại chỗ Băng

-này, sao bạn dễ dãi vậy để cho người khác tùy tiện nắm tay như thế.

-gì cơ? Bạn nói gì mình vẫn chưa hiểu lắm?

Khang hơi nhíu mầy nhưng chẳng biết nói gì bây giờ

Băng khó hiểu nhìn Khang nhưng sau đó lại cười và nói

-mình hiểu rồi, bạn đang ghen.

Khang vội xua tay

-ghen gì chứ, nhìn mặt mình giống ghen lắm hả?

-ừ rất giống. Bạn soi gương thử đi

Ở phía kia, một người đang lặng lẽ quan sát từng hành động của cô gái kia và Khang, người đó cứ quan sát rồi lại ghi vào giấy thứ gì đó.

Mấy ngày sau,

-thưa chủ tịch, tôi đã theo dõi cậu chủ mấy hôm nay và đúng là cậu chủ đang qua lại với một cô gái đúng như lời tiểu thư Mạc Thanh nói, cô gái đó là con gái của người giúp việc và làm thêm tại một cửa hàng bán đồ ăn nhanh, ngày nào cậu chủ cũng tới đó và ông chủ của cửa hàng đó là thư kí Xuân lúc trước từng làm ở đây.

Nghe những lời này làm ba Khang suýt ngã quỵ

-thật là to gan! Sao nó có thể qua lại với một con bé như vậy được.

Người kia vội lên tiếng

-chủ tịch bớt giận, chỉ cần ngài khuyên bảo cậu chủ một chút với lại những loại con gái bám theo cậu chủ thì đều là vì tiền thôi với những loại người như vậy chủ tịch không cần lo ngại.

Ba Khang gật đầu

-thôi được rồi, cậu ra ngoài đi

-dạ, tôi xin phép

Ông không thể tin được lời Mạc Thanh nói lại là sự thật, ngay bây giờ ông rất muốn chạy về nhà dạy dỗ cho thằng con trai một bài học

….……..

Bước chân chậm rãi vào nhà, bước vô nhà đã thấy ba mẹ đang ngồi đó không khí chợt trùng xuống rất nặng nề

-con về rồi sao, ngồi xuống đây, ba mẹ có chuyện muốn nói. Mẹ Khang nói còn ba Khang vẫn dửng dưng đọc báo, ông đang cố kìm nén

Khang ngồi xuống và linh tính có chuyện không lành

-dạo này con đi đâu vậy, đã gặp gỡ những ai?

Khang hơi khó hiểu

-có chuyện gì không mẹ, sao mẹ lại hỏi vậy?

Vẫn là chất giọng ôn hòa đó, mẹ Khang nói tiếp

-ta nghe nói con đang quen một con bé học chung lớp, có đúng không?

Khang biết bà đang nói đến ai, Khang vội phản bác

-không ạ, bọn con chỉ là bạn

-con lớn rồi nên chúng ta không quản việc con đi đâu với ai làm gì vì ba mẹ biết con là một đứa biết suy nghĩ nhưng mẹ thật thất vọng khi biết con lại đi quen một đứa tầm thường lại là con của người giúp việc hầu hạ nhà người khác như vậy. Mẹ biết con còn trẻ người non dạ nên khó tránh được những sai lầm vì vậy nên bây giờ con hối hận vẫn còn kịp đấy, con và con bé Thiên Băng gì đó nếu chưa có gì thì hãy chấm dứt luôn đi, đừng có để dây dưa.

Khang chợt nhìn thẳng vào mẹ nói một cách nghiêm túc

-con không biết vì sao ba mẹ biết chuyện này, nhưng con nghĩ là con đã thích Thiên Băng rồi và thật là khó để con ngừng thích bạn ấy

-láo xược. Ba Khang vì không thể kiên nhẫn được nữa nên đã vung tay tát Khang một cái, ông nói:

-ta thật sự không biết con đang nghĩ gì nhưng dù có nghĩ gì đi nữa con cũng phải nghĩ đến sĩ diện của gia đình này, ta không cho phép con và con bé đó qua lại với nhau nữa, nếu con còn cứng đầu thì ta nghĩ con bé đó phải rời khỏi đây và đi đến một nơi thật xa.

-con sẽ ngăn cản, con không cho phép ai đυ.ng đến cô gái đó và không ngoại trừ ba

Ba Khang giận đến run người, một tay ôm ngực trái, một tay chỉ vào Khang

-cút đi, tao không có đứa con như mày.

Mẹ Khang vội đỡ lấy ông

-ông bớt giận đi, có gì từ từ nói dù sao nó cũng là con chúng ta sao có thể đuổi nó đi. Nói xong bà nhìn sang Khang: “con mau xin lỗi ba đi Khang”

-bà im đi, tất cả là tại bà quá nuông chiều nó nên nó mới không coi ai ra gì như vậy. Ba Khang quát

Ba Khang vì giận quá mà ngất đi. Và từ đó Khang bị cấm túc không được bước chân ra khỏi phòng.

Sáng nay, Băng không thấy Khang đi học và mấy ngày sau cũng thế nó có linh cảm không lành và không biết chyện gì đã xảy ra với Khang, nhưng cảm xúc bây giờ là nó đang nhớ Khang sao?.

Còn Khang thì bị cấm túc trong phòng cho dù mẹ có khuyên giải nói thế nào thì Khang cũng không chịu ăn uống gì. Khang thật sự rất muốn thoát ra khỏi đây và đến gặp Băng nhưng vô ích ngoài cửa có biết bao nhiêu người đang canh chừng Khang muốn thoát ra là điều không thể nào.

Từng ngày cứ trôi qua và tin tức về Khang như vô vọng, hôm nay là đến phiên Băng trực nhật và cứ mỗi lần đến lượt nó trực thì lớp học lại rất dơ bẩn, Yến thấy vậy nên cũng ra phụ một tay và hôm nay thậm chí là dơ bẩn hơn mọi ngày, nhưng Yến lại bị ốm nên phải nghỉ học và thế là không có ai giúp nó, nó phải tự làm một mình,

Khi đang quét lớp thì Mạc Thanh cố tình gạt chân Băng trong lúc Băng không để ý và kết quả là nó mất thăng bằng và trong giây phút nó sắp ngã dập mặt thì thay vì ngã xuống đất nó đã nó ngã vào bờ vai rất nhẹ nhàng rất bình yên bờ vai đó là Lâm, nó vội đi ra khỏi Lâm rồi miệng nói:”xin lỗi”, một câu xin lỗi trống không, lạnh lùng từ Băng, Lâm trả lời:”không có gì”.

Mạc Thanh nhếch môi:”tiếc thật, xém nữa thì có cảnh hay để xem”. Băng không quan tâm đến cô ta và tiếp tục quét lớp như bình thường. Nhưng Mạc Thanh vẫn không can tâm, nó nói:

-mấy hôm nay, lớp trưởng Khang đi vắng cứ tưởng sẽ không còn ai bảo vệ nhưng không phải rồi hình như vẫn còn một người. Nhưng chắc chắn lần sau sẽ không may mắn như vậy đâu. Ngọc nhấn mạnh câu “còn một người” và liếc nhìn sang Lâm. Còn Băng vẫn dửng dưng làm việc của mình, không để tâm và cũng không nghe cô ta nói gì.