Chương 8: Bữa tiệc sinh nhật

Tan học, Băng đến nhà thăm Yến

-Bạn bị sốt sao?

-Ừ, nhưng ngày mai là mình có thể đi học được rồi. À, hôm kia là sinh nhật mình đấy mình sẽ tổ chức tại nhà, bạn tất nhiên phải đến rồi đó

-ừ, mình biết rồi

-bạn ở lại ăn cơm với mình nhé, ở nhà một mình chán chết đi được.

-ừ

-à, bạn lại ngăn kéo lấy dùm mình dây su cột tóc nhé, thả tóc làm mình nóng quá. Yến nói

Băng kéo ra lấy sợi dây su thì thấy trong ngăn kéo có một cuốn nhật kí, Băng lấy ra định mở xem thử thì Yến không biết đã tới đây lúc nào giật lại cuốn nhật kí:”trong này không có gì đáng để xem đâu, bạn đừng để ý”.

Băng hơi khó hiểu nếu không có gì sao lại không muốn cho nó xem, nhưng chắc trong đó có gì riêng tư của Yến nên nó cũng ngại hỏi, nó cười và nói:”trong này chắc là có người mà bạn thầm thương trộm nhớ à”.

Nghe Băng đùa vậy Yến chỉ cười và nói:”bạn đừng có suy diễn lung tung, chúng ta bám nhau mãi sao mình có người thương được”.

Ngày sinh nhật của Yến cũng tới và tất nhiên là nó mời tất cả mọi người trong lớp kể cả Mạc Thanh nhưng chỉ riêng Khang là không có vì không biết mấy hôm nay cậu ta làm gì mà không thấy đi học.

Trong ngày sinh nhật, theo lời Yến nên Thiên Băng đến nhà Yến rất sớm, Yến dắt Băng lên phòng cho Băng xem một bộ váy màu trắng tuyệt đẹp

-bạn thấy thế nào?

Băng gật đầu

-ừ, rất đẹp, bạn mặc vào chắc là đẹp lắm

Yến lắc đầu

-không phải là mình mặc mà cái váy này là giành cho bạn đó

Băng ngạc nhiên

-sao lại là mình, bạn muốn mình lộng lẫy hơn bạn sao.

-đương nhiên là mình sẽ lộng lẫy hơn bạn rồi.

Yến lại tủ lấy ra một cái váy khác màu đỏ cực kì lộng lẫy Băng phải “woa” một tiếng quả thật là bộ váy đỏ đó rất rất đẹp

Yến cười

-đó thấy chưa? Bạn sẽ không bao giờ hơn mình được kể cả lúc bạn mặc bộ váy trắng kia

….…………..

Mọi người đã đông đủ và bữa tiệc bắt đầu tại sân sau nhà Yến rất rộng rãi có cả hồ bơi và mọi thứ, một cái bánh gato 5 tầng rất đẹp được đặt ở trên đầu bàn tiệc, bong bóng đủ màu sắc, món ăn do đầu bếp nổi tiếng nấu nên không thể chê vào đâu được. Nhân vật chính bước ra mọi người cũng phải ồ lên vì trông Yến trong chiếc váy đỏ thật lung linh, thật xinh đẹp mọi người cũng phải ồ lên

Nhưng dù có lung linh thế nào cũng không thể bằng Thiên Băng được, một bộ váy trắng tinh khôi, mái tóc suôn dài bồng bềnh như một áng mây, đôi môi cong cong màu đỏ hồng, một làn da trắng như tuyết và vẫn đặc biệt và nổi bật nhất đó chính là đôi mắt tựa như ngọc phát sáng trong bóng đêm trông Băng như tiên giáng trần vậy làm tất cả mọi người phải lóa mắt phải chú ý đến nó, nhưng Lưu Diệp thì cực kì ghen tị với bộ váy Băng đang mặc nhìn qua là biết rất cao cấp rồi nhưng nó thắc mắc là không biết Băng lấy đâu ra tiền để mua cái váy đó, ngay cả Mạc Thanh cũng phải sửng sốt trước vẻ đẹp của Băng nhưng Mạc Thanh không phục đối với nó Băng chỉ là một con hồ ly đội lốt thiên thần thôi.

Mặc dù là Thiên Băng rất đẹp nhưng dù sao nhân vật chính của buổi tiệc vẫn là Phi Yến nên mọi người cũng bớt để ý đến Băng trong bộ váy trắng tuyệt đẹp kia mà quan tâm đến Yến hơn, Yến cũng nhận ra điều này nhưng nó vẫn vui vẻ dù sao Băng cũng là bạn thân của nó nên nó cũng không để ý mấy chuyện nhỏ này. Vã lại bộ váy mà Băng đang mặc cũng chẳng phải là do nó mua mà nó chỉ đang làm theo yêu cầu của một người thôi, mặc dù yêu cầu của người đó làm nó cảm thấy buồn nhưng không sao chỉ cần người đó vui thì sao cũng được

Mọi người vào tiệc, Yến bắt đầu cắt bánh kem nổ pháo rất náo nhiệt và vui vẻ. Bữa tiệc diễn ra suôn sẽ và Yến hôm nay thật sự rất vui

Yến bận mời rượu mọi người còn Băng thì vốn không thích tiệc tùng nên đứng ở hồ bơi một lát mặc dù không biết bơi nhưng Băng vẫn thích ngắm, Nó đi vài vòng quanh hồ và nó nhận thấy hồ bơi nhà Yến sâu hơn bình thường thì phải, nó mãi mê để ý hồ nước mà chạm vào Lâm lúc nào không biết và một lần nữa nó lại chạm vào bờ vai đó, nó lùi về sau hai bước, hai người nhìn nhau hai ánh mắt vô hồn không cảm xúc nhìn nhau, nó đang định thì bất chợt Lâm lên tiếng:

-không biết bơi thì đừng lại gần hồ bơi, nếu giả sử lúc nãy trượt chân ngã xuống thì thật mất mặt.

Nó khó chịu khi ai đó dạy đời nó, nó nghĩ là Lâm đang dạy đời nó nên nó đáp lại bằng một giong bất cần

-tôi không biết những lời này là có ý nhắc nhở hay là gì nhưng dù là gì đi nữa thì cũng không liên quan đến bạn.

Ở phía kia Yến thấy và nghe hết cuộc nói chuyện của họ và Mạc Thanh cũng vậy miệng Mạc Thanh lại nở nụ cười bán nguyệt “không biết bơi sao?” và nó chợt nãy ra một ý tuyệt vời.

Mạc Thanh đợi Lâm đi khỏi rồi mới từ từ bước đến chỗ Thiên Băng, bước đến thật gần thật gần, Băng thấy Mạc Thanh đang đi tới chỗ mình thì biết là có chuyện không tốt đẹp gì nên Băng cũng vội bước qua cô ta càng nhanh càng tốt.

Khi đi ngang qua nhau bổng Mạc Thanh hất nhẹ vai Băng một cái thật nhanh thật nhẹ vậy là chỉ trong nháy mắt Băng thấy mình đang rơi xuống hồ nước. Tiếng Băng rơi xuống nước làm mọi người phải chú ý, Yến vội chạy qua chỗ hồ bơi, Yến thấy Mạc Thanh và nét mặt của cô ta là đoán ra ngay Mạc Thanhđã làm gì Thiên Băng, Yến quát

-bạn làm gì vậy? Băng không biết bơi.

Mạc Thanh nhếch môi

-tất nhiên là tao biết điều đó.

Thiên Băng trong giây phút đó nó chỉ ước giá như nó biết bơi nhưng đó là điều không thể, nó giơ tay lên mặt nước mong là sẽ có người kéo nó lên và đúng như vậy có người đã nắm lấy tay nó, nó đang cảm thấy có hi vọng thì hi vọng đột nhiên tan biến vì người nắm tay nó lại là Mạc Thanh, Mạc Thanh nắm lấy tay nó rồi lại hất xuống tiếp làm nó càng chìm sâu hơn dưới nước, và như vậy nó cứ chìm sâu rồi chìm sâu xuống, nó mất dần lý trí và ngất đi.

Trước khi ngất hình như nó nghe thấy tiếng ai đó đang nhảy xuống nước và một bàn tay vươn ra nắm lấy tay nó nhưng nó không còn đủ sức để nhìn rõ khuôn mặt của người đó nữa, nó đã ngất đi và không biết chuyện gì đã xảy ra sau đó.

Lâm ôm lấy Nhi đưa lên bờ và bế nó lên tay rồi nhìn mọi người bằng ánh mắt đe dọa, và mọi người càng sửng sốt hơn Lâm buông những lời này ra:

-bắt đầu từ giờ ai động đến Hàn Thiên Băng cũng coi như động đến Hoàng Lâm này, và….. Lâm nói đến đây thì liếc mắt nhìn Mạc Thanh:”và đặc biệt là cô đó”.

Sự đe dọa này đúng là làm mọi người phải hoảng sợ cả Mạc Thanh cũng vậy, cô ta không nói được lời nào và chính nó cũng không thể tin được Lâm lại hành động như vậy. Còn Yến thì ngay từ đầu đã biết Lâm sẽ bảo vệ Băng nên nó cũng không có gì ngạc nhiên lắm nhưng sâu trong lòng nó rất buồn vì cách cư xử của Lâm đối với Thiên Băng thật sự rất khác khi Lâm đối xử với nó.

Lâm bỏ qua mọi sự ngỡ ngàng ngạc nhiên của mọi người, bế Băng trên tay và đi ra khỏi bữa tiệc. Đợi khi Lâm đi khỏi mọi người mới bắt đầu bàn tán: trời ơi mình không ngờ luôn đó, ừ đúng rồi, sao có thể như vậy được chứ, nghe nói con Nhi đang quen với Khang mà sao có thể chứ …….. bla bla. Người này nói một chút rồi người kia nói bàn tán xôn xao cả lên. Lưu Diệp thì ngây người ra. Còn Phi Yến thì lặng lẽ rơi từng giọt nước mắt rồi chạy vô nhà, Mạc Thanh khi lấy lại bình tĩnh nhìn thấy Yến đang khóc thì không khỏi thắc mắc, tại sao Yến lại khóc trong khi bạn thân được cứu? Thật là khó hiểu.