Chương 5: Gậy thịt lớn

Edittor: Mei

Về phòng, cọ rửa thân thể, trên người đầy vết bầm, trước ngực còn có dấu hôn, Lâm Phỉ tức giận đến phát run, cầm bông tắm dùng sức kì mạnh. Đến khi làn da bị cọ đến ửng đỏ phát đau mới dừng lại.

Lau khô tóc, trong đầu cô đều là hình ảnh Tiếu Hàn. Lớn lên thật đẹp, so với giọng nói của hắn càng làm người khác khó quên. Nhưng sau việc hôm nay, chính mình cùng hắn đại khái không có hy vọng. Còn chưa có bắt đầu đã bị bóp chết từ trong trứng.

Khẽ thở dài một tiếng, cô mở khóa điện thoại, bấm một dãy số.

"Uy, 110 sao..."

Từ cục cảnh sát lấy lời khai xong đi ra, chân trời đã có điểm sáng,. Cô không quên cái bộ mặt phẫn nộ của Trình Cương lúc bị bắt đến.

Cô đã nói qua, nếu hắn dám chạm vào cô, cô sẽ làm cho hắn phải hối hận.

Ở trường, ánh mắt mọi người nhìn cô có đồng tình cũng có xem trò ác ý, cô đều không để ý.

Nửa đêm xe cảnh sát vào trường học, chuyện này khẳng định mọi người đều biết. Cô lại không phải loại người da mặt mỏng , có thể đem Trình Cương ngồi trong đồn cảnh sát mấy ngày, cô cũng không để bụng người khác nhìn cô thế nào. Nếu hắn được thả ra, cô cũng có rất nhiều biện pháp bắt hắn phải đi vào.

Về đến cửa ký túc xá, một đạo thân ảnh nhào tới.

"Lâm Phỉ, cậu đi đâu, cậu làm tớ sợ muốn chết. Sáng sớm về trường học liền nghe người khác nói cậu xảy ra chuyện." Thẩm Lỵ ôm Lâm Phỉ, nước mắt đầy mặt.

"Không có việc gì, đi đến cục cảnh sát." Vỗ vỗ bả vai Thẩm Lỵ cho cô yên tâm, Lâm Phỉ ôm chặt cô ấy. Có cậu quan tâm tớ, thật là tốt.

Sự việc bất tri bất giác đã qua một tuần, những lời nghị luận xung quanh cũng dần lắng xuống. Trừ bỏ cái khối thịt heo xuất hiện trước mắt này, thì Lâm Phỉ cảm thấy hết thảy vẫn là không tồi.

"Bạn học có thể nói chuyện một chút không?"

"Không thể!"

Nhìn cái thái độ của đối phương, rõ ràng là không có ý tốt. Lâm Phỉ cũng không biết chính mình ở nơi nào đắc tội qua người này. Trước mặt là "ngọn núi" bất động, cô cùng Thẩm Lỵ bị chặn đường đi, cuối cùng chỉ có thể cùng cô ta mắt to trừng mắt nhỏ.

"Nghe nói cô đem vị hôn thê của tôi vào đồn cảnh sát?"

Hoá ra đây là vì Trình Cương tới a! Lâm Phỉ là cười chế nhạo nhìn cô ta, không nói gì, trong lòng chỉ có một câu: Hai người thật xứng.

Thấy Lâm Phỉ không nói chuyện, Thẩm Tiểu Tiểu cảm thấy cô không đem chính mình để vào mắt, tức giận hướng cô ta nhào tới.

"Lâm Phỉ chạy mau!" Thẩm Lỵ ngăn Thẩm Tiểu Tiểu lại, Lâm Phỉ nhanh chân liền chạy. Cô ta lớn như vậy, chính mình ở lại còn không bị đánh chết!

Quay đầu lại nhìn thoáng qua, Thẩm Lỵ đã bị đánh ngã trên mặt đất, Lâm Phỉ sợ tới mức chân chạy càng nhanh.

"Đừng chạy, Lâm Phỉ, cô tiện nhân này, đứng lại cho tôii!!" Thẩm Tiểu Tiểu hôm nay tới đây liền nghĩ kỹ rồi, đem Lâm Phỉ đánh đến vào bệnh viện, sau đó chính mình đi cục cảnh sát gặp Trình Cương.

Ngẫm lại , nghĩ như thế nào thân ái nhà cô, cũng không có khả năng là sẽ cưỡиɠ ɠiαи người khác, nhất định là Lâm Phỉ lẳиɠ ɭơ này câu dẫn hắn. Chính mìnhsẽ đấnh hỏng cái mặt cô ta, xem cô ta sau này như thế nào câu dẫn người.

Bị đuổi đến không còn sức để chạy nữa, Lâm Phỉ thấy phía trước có cái WC nam, nghĩ thầm Thẩm Tiểu Tiểu nhất định không dám tiến vào. Cô "Vèo" một cái, chạy vào WC nam.

"Bạn học giúp một chút, đừng nói với ai tôi trốn ở đây." Cũng không chú ý ai đứng bên trong, Lâm Phỉ liền trốn vào.

Tiếu Hàn thấy một nữ sinh chạy vào thiếu chút nữa nướ© ŧıểυ mất khống chế.

"Lâm Phỉ ra đây cho ta..." Thẩm Tiểu Tiểu chạy theo vào WC nam , thấy Tiếu Hàn ở bên trong, lời nói tức khắc nghẹn trong cổ họng, ngơ ngác nhìn hắn.

Sườn mặt hoàn mỹ, dáng người cao thẳng, ngay cả trong WC động tác cũng đẹp như vậy!

Nghe đồn nam thần hàng to xài tốt, không biết có thật hay không. Thẩm Tiểu Tiểu lặng lẽ duỗi dài cổ, nghĩ trộm liếc mắt nhìn một cái.

Phát hiệnđộng tác đối phương, Tiếu Hàn sắc mặt khẽ biến, không khỏi tức giận. "Còn không lăn ra ngoài."

"Vâng Vâng vâng!" Thẩm Tiểu Tiểu tức khắc sợ tới mức chạy trối chết.

Tiếu Hàn thấy cô ta đã chạy ra, quay đầu lại nhìn người đang trốn bên cạnh hắn, vẻ mặt ngu ngốc đang nhìn nơi nào đó của hắn.

Hai má trắng nõn ửng hồng, ánh mắt mị thái mười phần, cái miệng nhỏ hồng nhuận bất quá cách hắn nửa thước, hơi hơi giương. Hắn biểu tình âm trầm.

"Xem đủ rồi sao?"

"Chưa đủ!"

Hậu tri hậu giác phản ứng lại, chính mình vừa nói cái gì đó, Lâm Phỉ sợ ngây người! Cô như thế nào có thể đứng trước mặt nam thần, bày ra cái bộ dạng sắc nữ!

Cô vừa rồi không phải cố ý nhìn trộm gậy lớn của nam thần, chỉ là nghe thấy giọng nói quen thuộc cô mới xoay người lại. Ai biết gậy thịt lớn liền đập vào mắt a.

Nhìn gậy lớn trước mắt này gân xanh che kín, còn có điểm nhảy dựng lên, dươиɠ ѵậŧ càng biến lớn, Lâm Phỉ nói không suy nghĩ: "Thật xấu." :)))

Tiếu Hàn kéo kéo khóe miệng, dươиɠ ѵậŧ run lên, kéo quần chạy lấy người. Thật xấu? Ngày sau vẫn là bị loại ý xấu này làm cho tức chết!

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~