Chương 4: Cưỡиɠ ɠiαи?

Edittor: Mei

"A..." Bị đẩy mạnh tới mức ngã gục trên mặt đất, Lâm Phỉ luống cuống, cô điên cuồng đánh đánh tới tấp vào người Trình Cương đang cưỡi trên mình.

"Buông ra, Trình Cương! Anh nếu dám làm gì tôi, tôi sẽ làm cho anh phải hối hận."

Giọng nói của Lâm Phỉ làm Trình Cương run run lên một chút, chỗ kia ngạnh lên làm hắn càng thêm gắng gượng. "Mẹ nó, âm thanh đủ mị hoặc. Bất quá để người khác nghe thấy thật không tốt, ngoan ngoãn im miệng, anh sẽ thương em thật tốt." Nói xong liền lấy tay bịp miệng Lâm Phỉ.

"Ô..." Miệng bị hắn che lại, Phỉ kêu không ra tiếng. Hắn lại thân hùm vai gấu, bất luận cô có giãy giụa thế nào cũng không xê dịch một chút.

Trình Cương tay từ làn váy lần đi vào, trên tay xúc cảm làm hắn yêu thích không buông tay. Cái váy ngăn cản tầm mắt hắn trở nên hết sức trướng mắt, hắn dơ tay dùng sức "Xoẹt..." một tiếng, đem váy xé thành hai mảnh.

Hai khối tròn trịa bị nịt ngực hồng nhạt bao lấy, bị ánh trăng xuyên thấu, nhìn đến Trình Cương đỏ mắt, dục tính nổi lên.

Váy bị xé, Lâm Phỉ trong lòng kinh sợ, cái đầu đang chôn ở ngực làm cô thấy buồn nôn.

Chẳng lẽ chính mình hôm nay phải bị,... Phải bị... Đôi mắt hoảng loạn nhìn bốn phía, cô hy vọng có thể có người đến giúp mình.

Đột nhiên, cô nhìn thấy phía trước , dưới ngọn đèn , có một người đứng ở đó, đứng yên, nhìn bọn họ.

"Ô...ô...ô......" phát không ra tiếng, Lâm Phỉ liều mạng giãy giụa, muốn gọi người kia cứu cô. Dần dần, cô phát hiện đối phương dường như thờ ơ, chỉ đứng yên nhìn 2 người, không có bất kì phản ứng gì.

Nội Tâm Lâm phỉ tuyệt vọng, nước mắt đầy mặt, cô hối hận. Nếu hôm nay không có tới đó, thì chính mình hôm nay không phải sẽ không... Sẽ không...

Mà trên đời này không có nếu. Cô tưởng tượng nếu như chính mình bị khinh bạc, thì sẽ chết cho xong chuyện, dần dần từ bỏ giãy giụa.

Tiếu Hàn buồn bực đứng yên, đôi tình nhân phía trước kia thật mẹ nó lớn mật, thật quang minh chính đại mà dã chiến. Con đường này là đường về kí túc xá, hai người kia cũng không biết đến khi nào thì làm xong.

Trình Cương một tay dứt ra nịt ngực phiền phức của cô, hắn thấy Lâm phỉ đã thôi không giãy giụa, vì thế buông tay che miệng cô ra, hai tay muốn đem nốt qυầи ɭóŧ cô mà cởi xuống.

"Cứu mạng... Cưỡиɠ ɠiαи... Cứu.." Miệng vừa được tự do, Lâm Phỉ lập tức điên cuồng gào thét.

Không kêu được mấy tiếng, lại bị Trình Cương lập tức bưng kín, ánh mắt hắn đáng sợ đến dọa người, nhìn cô đến run bần bật.

Mẹ nó, hắn còn tưởng nha đầu này thức thời, kêu lớn tiếng như vậy, không biết có ai nghe thấy không.

Đột nhiên bên tai vang lên một trận tiếng bước chân, trình cương thập phần sợ hãi, thật đúng là đem người dẫn đến đây rồi. Hắn buông Lâm Phỉ ra, nhanh chân chạy mất.

Lâm Phỉ thấy hắn chạy, lòng còn sợ hãi thở dốc. Cô từ trên mặt đất ngồi dạy, muốn che đậy chính mình một chút, lại phát hiện váy trên người đã bị xé đến rách mướp, căn bản không thể che đậy được thân thể. Nghe tiếng bước chân phía sau, cô đem phần lưng hướng người nọ, giống như giữ cho mình chút tôn nghiêm.

Tiếu Hàn nhìn bóng lưng gầy trước mắt, đem áo khoác trên người ném xuống đất. Thấy cô run rẩy duỗi tay kéo áo khoác, mặc vào, kéo khóa thật tốt, thân thể vẫn luôn run rẩy không ngừng, Tiếu Hàn biết cô đang khóc. Chính mình cũng không biết an ủi thế nào, đứng phía sau cô không nói chuyện, lẳng lặng nhìn cô.

"Bang ~"

Lâm Phỉ đứng lên, đột nhiên quăng cho Tiếu Hàn một cái tát. Tiếu Hàn đầu hướng sang một bên, tóc che lấy đôi mắt.

"Rất đẹp đúng không, vì cái gì giờ mới đến? Vì cái gì? Biết hay không, tôi thiếu chút nữa... Thiếu chút nữa..." Nghĩ đến hắn đứng ở kia nhifnchisnh mình cùng Trình Cương lâu như vậy, lai không có chạy tới cứu mình, Lâm Phỉ tức giận đến run người. Hắn cho rằng hắn ném cho mình một cái áo, chính mình liền cảm kích hắn sao! Càng nghĩ càng cảm thấy phẫn nộ, Lâm Phỉ lại dơ tay lên.

Bắt được tay Lâm Phỉ đang hạ xuống, Tiếu Hàn biểu tình u ám:"Thật may mắn cho cô tôi không đánh phụ nữ."

Nữ nhân này cho dù hiện tại có thập phần chật vật nhưng lại vẫn rất ngạo nghễ, chỉ là khuôn mặt đột nhên hoảng sợ vạn phần như thấy quỷ.

Hắn làm sao mà biết đây là cưỡиɠ ɠiαи mà không phải dã chiến. Không nghĩ lại để ý thấy cô. Tiếu Hàn ném tay cô ra, cũng không quay đầu lại, đi thẳng.

Lâm Phỉ khϊếp sợ nhìn bóng dáng đã đi xa, giọng nói này có hóa thành cho cô vẫn nhận ra được. Vô lực ngã ngồi trên mặt đất, nước mắt vừa ngừng rơi lại tràn ra không ngừng.

Ông trời thật thích trêu đùa! Chính mình buổi tối phải trải qua cái sự tình kia, lại làm cô gặp được người trong lòng, lại là cái tình huống này, nghĩ lại thật buồn thảm.

Từ trên mặt đất bò dậy, đi được một đoạn đường. May mắn cho cô hôm nay là cuối tuần, đa số hôm nay mọi người đều về nhà, không có ai thấy bộ dáng chật vật này của cô.

Nhưng mà cô không biết, có một người đã rời đi, nửa đường lại quay lại, chắc chắn là cô đã về ký túc xá mới rời đi.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~