Chương 2: Tạp mao? Nam thần?

Edittor: Mei

Trên đường đi thật vất vả, may mắn gặp được bạn đồng hành, Lâm Phỉ lôi kéo vali đi theo phía sau người nọ.

"Bạn học, bạn không sao chứ?" Thẩm Lỵ lo lắng nhìn Lâm Phỉ. Vừa rồi lúc bạn học này kéo mình hỏi đường, nước mắt vẫn luôn rơi, làm cô trong lòng có chút sợ hãi.

"Không có việc gì, tớ chỉ là muốn đi WC." Lâm Phỉ có thể nói chính mình vừa rồi kéo khóa quần lên quá gấp, kéo vào cả lông mao, đi đường nơi riêng tư nóng lên đau rát sao~? Đương nhiên không thể, cô còn muốn mặt mũi.

Khuôn mặt nhỏ nhăn đến đáng thương chỉ nghĩ tìm WC giải quyết thật nhanh cái vấn đề này.

"Sao không nói sớm, đi theo tớ!"

Thẩm Lỵ mang cô tha mấy vòng, Lâm Phỉ vừa thấy WC chạy nhanh vào.

Nhìn Lâm Phỉ tư thế quái dị chạy vào WC, Thẩm Lỵ nội tâm cảm thán, chính mình từ trước tới nay dì cả đến đều không đau. Đau thành như vậy, thật là đáng sợ.

Lâm Phỉ kéo áo thun lên, quả nhiên thất khóa kéo nghiến vào vải dệt hồng nhạt, cô kéo khóa kéo xuống, cởi ra qυầи иᏂỏ, thấy nơi riêng tư có chút sưng đỏ, mấy sợi lông mao còn lừng lẫy hi sinh. Cô xoa xoa nơi đau đớn, tới khi dễ chịu mới mặc quần thật chỉnh tề ra ngoài.

"Đi thôi."

Ba ngày sau.

"Lâm Phỉ nhanh lên, chúng ta bị muộn buổi họp rồi."

"Biết rồi." Bước đi nhanh như chạy, Lâm Phỉ chậm rãi đuổi theo Thẩm Lỵ. Các cô cũng thật có duyên, thế nhưng lại cùng phòng kí túc xá, lại cùng lớp.

Hưởng thụ gió thổi ven đường, cảm nhận theo gió mà lắc lư. Trên đường một bóng dáng mảnh khảnh đuổi theo người phía trước, tóc đuôi ngựa vung vẩy theo biên độ đẹp mắt, làm người đi qua không khỏi nhìn lại vài lần.

Rốt cuộc 10 giờ đến nơi cũng đúng giờ đại hội, Lâm Phỉ tay vịn vào cửa hổn hển thở dốc. Đôi mắt to ngập nước, cái mũi nhỏ tinh xảo, đôi môi hồng nhuận, gương mặt trắng nõn vì vừa rồi chạy bộ mà có chút ửng hồng. Cô duỗi tay xoa mặt, nhìn Thẩm Lỵ cười cười, "Còn tốt, không đến trễ."

Khuôn mặt trước mắt đột nhiên trở nên mị hoặc, Thẩm Lỵ có chút choáng váng, không khỏi mở miệng: "Lâm Phỉ, cậu thật đẹp."

"Haha, cậu cũng đẹp!" Bị khen xinh đẹp từ nhỏ tới lớn, Lâm Phỉ đã thành quen, lôi kéo Lỵ Lỵ ngồi hàng sau cùng.

"Ngạch..." Chính mình trông như nào, Thẩm Lỵ vẫn có thể tự mình hiểu lấy. Nhìn Lâm Phỉ lôi kéo chính mình tìm chỗ ngồi, cô thật muốn nói nhìn bộ dáng Lâm Phỉ vừa rồi thở dốc, thật muốn kéo vào trong ngực hung hăng xoa bóp một phen, thực sự quá mê người!

"Các bạn đồng học, hoan nghênh đã đến với trường đại học của chúng ta..."

Trên sân khấu, hiệu trưởng đầu hói nói những lời lẽ chính đáng, tình cảm mênh mông mãnh liệt, Lâm Phỉ nghe đến lờ đờ buồn ngủ. Thời điểm buồn ngủ muốn chết liền bị một đạo âm thanh kí©h thí©ɧ, cả người da gà nổi lên. cô xoa xoa đôi mắt, nhìn về phía phát ra âm thanh.

Bởi vì khoảng cách thật sự quá xa, Lâm Phỉ không thấy rõ người trên đài trông như thế nào, chỉ biết hắn mặc sơ mi trắng, quần đen đơn giản, dáng người cao gầy. Giọng nói rất có từ tính, thập phần dễ nghe, làm tim cô có chút đập nhanh.

"Thẩm Lỵ, trên sân khấu là ai?" Kích động bắt lấy cánh tay Thẩm Lỵ, Lâm Phỉ có chút không kiềm chế được.

"Hội trưởng Hội học sinh Tiếu Hàn của trường chúng ta, học khoa y học. Mau buông tay mình ra." Tay Lỵ Lỵ bị cô nắm đến đau, cũng không biết nha đầu này đột nhiên kích động cái gì, tay lại nắm chặt như thế.

Buông tay ra, Lâm Phỉ trong lòng yên lặng nhớ cái tên Tiếu Hàn. Cô chính là mười phần thanh thuần, 19 năm qua là lần đầu tiên nghe thanh âm làm mình động tâm, tâm tình thật khó yên.

Cô từ ghế đứng lên, thực muốn nhìn rõ người kia trông thế nào, lại chỉ có thể thấy một thân ảnh mơ hồ. Lâm phỉ như bị đoạt mất đồ ăn, cả người ngồi im trên ghế.

"Hắc hắc, xem ra nữ thần cũng là phàm phu tục tử a!" Vừa rồi nhìn bộ dáng ngủ gật của Lâm Phỉ, cô còn tưởng rằng Lâm Phỉ là ngoại lệ, là kỳ tích, đối với Tiếu Hàn không có hứng thú đâu.

"Phàm phu tục tử cái rắm, đây là nam thần đầu tiên của tớ!"

Lỵ Lỵ tỏ vẻ hiểu rõ gật đầu, chỉ chỉ một bên. Lâm Phỉ nháy mắt há hốc mồm. "Như thế nào mọi người đều cùng một bộ dạng hoài xuân."

"Đều là tình địch của cậu."

"Ha!" Nhìn thoáng qua bốn phía, phát hiện các nữ sinh nhìn lên đài đều thực kích động.

"Như thế nào mà người yêu thầm nam thần nhiều như vậy a."

"Đâu chỉ như vậy, đây chỉ là ngành y học, toàn trường cũng không biết có bao nhiêu đâu. Em gái nhỏ, đường bắt chồng còn dài, ta tin tưởng ngươi có thể." Lỵ Lỵ lời nói thấm thía vỗ vỗ bả vai Lâm Phỉ.

Nghe xong lời này, Lâm phỉ nếu như vừa rồi cảm thấy bị đoạt mất đồ ăn, hiện tại liền giống như bị xử tử. Cô vô lực mở miệng: "Nam thần có ý, nhưng ta không thể dâʍ ɭσạи, ta chỉ có thể nhìn là tốt rồi."~~~

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~