Chương 1: Thay quần bị nhìn thấy

Edittor: Mei

Tháng chín, ngày khai giảng~

Lâm Phỉ chính là ngàn dặm xa xôi chạy tới đây học đại học, phất phất tay tạm biệt lão ba, kéo hành lí vào ngôi trường mới.

"Học muội, tân sinh viên sao? Có hứng thú với Manga anime* không? Có muốn gia nhập clb Manga anime của chúng tôi."

(*manga anime: manga: truyện tranh, anime: phim hoạt hình Nhật Bản)

Thảnh thơi thưởng thức tham quan khuôn viên trường, đồng thời tìm khoa điều dưỡng, đột nhiên ở đâu nhảy tới bóng người làm Lâm Phỉ hoảng sợ. Chốc lát, bên người không biết vì sao bị vây quanh bởi một đám người.

"Học muội, đến đây! Học Taekwondo có thể phòng kể xấu." Trình Cương lưng hùm vai gấu, chính là đem đẩy người của clb Manga anime ra sau người, răng vàng đối diện với Lâm Phỉ cười đến sáng lạn.

"Cô gái nhỏ học Taekwondo cái gì, tới clb thư pháp của chúng ta luyện khí chất!"

"Tôi...cái này..."

Đám người trước mắt đột nhiên im lặng, Lâm phỉ có chút ngượng ngùng:"Mọi người, thật ngại quá, xin hỏi khoa điều dưỡng ở chỗ nào?"

Nữ sinh trước mắt có khuôn mặt cười, ở mùa hè nóng bức giống như gió xuân quất vào mặt. Nhóm người thế nhưng một lời đồng thanh, duỗi thay chỉ hướng bên phải: "Bên đó."

"Cảm ơn!" Lâm Phỉ hỏi xong, vội vàng kéo vali hành lý chạy lấy người. Cô cảm giác nhóm người này có điểm thật đáng sợ, ánh mắt giống như là muốn nuốt sống sống chính mình.

"Này, cô gái nhỏ lớn lên thật đẹp. Nhìn dáng người kia, cặp chân kia, quặp lấy eo, khẳng định sảng khoái." Trình Cương nhìn bóng dáng thiếu nữ phía trước dần dần đi xa, vẻ mặt đáng khinh sờ sờ cằm.

Tháng chín thời tiết vẫn còn quá nóng, cô gái một thân áo chữ T, váy ngắn xếp ly màu trắng, làn váy theo thân thể đong đưa, biên độ làm xuân tâm nhộn nhạo. Một đôi chân dài tinh tế, dưới anh nắng chiếu xuống thật sự trắng đến phát sáng. Không khỏi làm lung lay tầm mắt đám người.

"Trình Cương thật đáng khinh, vừa rồi còn không biết xấu hổ nói muốn dạy người ta phòng kẻ xấu, người nên phòng nhất chính là cậu đi."

"Như thế nào, không được?" Trừng mắt nhìn người của Manga anime một cái, Trình Cương liếc mắt khinh thường, gầy đến giống con khỉ khô.

"Cậu..." Lâm Kiệt bị Trình Cương vẻ mặt dữ tợn trừng mắt, sợ tới mức lí nhí trong miệng nói không nên lời, mặt nghẹn đến đỏ bừng.

"Nhìn bộ dạng mày kìa, tao nói cho mày biết, em gái này tao nhắm rồi." Nhìn cảnh cáo đám người, đầu óc Trình Cương đều là nhớ cặp đùi kia trắng bóng.

"Đừng quên, cô ấy học khoa điều dưỡng, Tiếu Hàn chính là học đa khoa. Nữ sinh ở cái trường này, đều là thích Tiếu Hàn. Cậu sao? Vẫn là phao nướ© ŧıểυ soi lại chính mình cho kỹ đi!" Khó chịu nhìn Trình Cương kiêu ngạo, Lục Lâm hắt cho hắn một bát nước lạnh. Sợ bị đánh, nhanh chân liền chạy.

"Phi~ Thật con mẹ nó đen đủi." Lâm Kiệt nói làm Trình Cương đen mặt, hắn cũng không đuổi theo, chỉ là ánh mắt tối sầm.

Lâm Phỉ theo hướng bọn họ chỉ mà đi, nhưng mãi cũng chưa tìm được khoa điều dưỡng, nhưng chính là càng đi càng vắng, bốn phía đều là cây cối hoa cỏ, không một bóng người.

Cô có chút sợ hãi, lôi kéo valy hành lý chạy trở về. Đột nhiên không biết chân dẫm phải cái gì, cả người lao về phía trước, ngã sấp mặt.

"Roẹt ~" Cô nghe thấy một tiếng âm thanh xé rách, thầm kêu không tốt. Đứng lên nhìn váy chính mình không biết mắc phải cái gì rồi, rách lên một đoạn, còn lại đoạn vải nhỏ kiên cường chống đỡ trên eo, không có rơi xuống.

Khóc không ra nước mắt nhìn nhìn bốn phía, còn may là không có ai. Cô bây giờ cùng không có mặc gì giống nhau, thân dưới gần như lõα ɭồ.

Lôi kéo vali, che đậy chân, tìm nơi hẻo lánh không ai thấy được, Lâm Phỉ mở vali lấy ra một chiếc quần, váy rách thành như thế, không thay thì còn mặt mũi nào gặp người.

Tiếu Hàn nằm ở trên cây, bị một đạo âm thanh đánh thức, cầm xuống quyển sách che trên mặt, hắn cúi xuống nhìn qua.

Dưới tàng cây, không biết từ khi nào có một cô gái, dưới thân chỉ có một mảnh váy đã rách, mặc như không mặc, mông chổng cao lên, mở vali như tìm kiếm cái gì.

Tiếu Hàn nhìn cái mông mượt mà trước mắt nhướn mày, nhìn xuống dưới, đôi chân cũng thật dài, không tồi. Đây là phương thức câu dẫn mới? Nữ sinh bây giờ quả thực càng ngày càng lớn mật, bất qúa chính là không có hứng thú. Giơ tay, cầm sách ném xuống, nhún người nhảy xuống.

Lâm Phỉ, quần mặc được một nửa, quyển sách từ đâu đập xuống, sợ tới mức cô ngẩng đầu lên nhìn trên cây.

Trên cây không biết có một nam sinh nằm từ bao giờ, bộ dáng mình không có mặc quần, thân dưới lõα ɭồ, khẳng định bị nhìn thấy hết. Cô hoảng loạn kéo khóa quần, đóng lại vali hành lí, lôi kéo chạy trốn. Chỉ mong hắn không thấy rõ cô trông như thế nào, thật là quá mất mặt!

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~