Chương 9

Đương nhiên ta không gϊếŧ cả nhà Trấn quốc tướng quân rồi, dù sao hắn cũng làm việc theo lệnh vua.

Nhưng người của ta đã chết, nỗi hận này ta nuốt không trôi.

Ta đưa toàn bộ mười ba tên công tử bột nhà hắn nhét vào quân doanh ngoài thành Đông.

“Cha của các ngươi quá ngu xuẩn, con trai của hắn chắc cũng chẳng thông minh được, ta là ngươi tốt làm việc tốt, giúp hắn dạy con.”

Mười ba đứa con trai của hắn kêu cha gọi mẹ, chỉ mong được chết quách đi cho xong.

Trong triều đình có người tố cáo ta bắt nạt trẻ con, tấu chương dâng lên nhiều như tuyết mùa đông.

Nhưng Hoàng Đế đè nặng không đả động đến, cũng không gọi ta tiến cung để chất vấn.

Đêm đó, ta và Hiền Vương vừa đi ngủ thì nghe tiếng người lộn xộn bên ngoài. Thanh Hạc chạy đến báo cáo: “Tướng quân, cấm vệ quân bao vây Hiền Vương phủ rồi!”

Hiền Vương ngẩn ra, ta hôn mặt hắn, thản nhiên hỏi: "Vì lý do gì?"

Từ khi tứ hôn cho ta và Hiền Vương, Hoàng Đế muốn gϊếŧ ta, trong lòng ta và hắn đều rõ ràng.

Hắn chỉ chờ có lý do thôi.

Hiền Vương bắt đầu hôn ta, hung ác mà mãnh liệt như muốn bỏ quên hết mọi thứ xung quanh, ta cũng ôm hắn, giống như qua đêm nay là sinh ly tử biệt.

"Lý do là, Trấn quốc tướng quân đã chết, hung thủ là Tiểu Trịnh tướng quân. "

Thì ra việc Trấn quốc tướng quân đi Tây Bắc là lưỡi câu mà Hoàng Đế thả.

Chỉ là lưỡi câu này bị đệ đệ ta bẻ gãy quá sớm.

Cũng tốt, Trấn quốc tướng quân chết cũng coi như toàn vẹn.

"Ta hiểu rồi. Khiến những người vây quanh yên tĩnh chút, đưng ảnh hưởng chúng ta nghỉ ngơi, có chuyện gì để mai nói. "

Thanh Hạc xác nhận rồi đi.

Hiền Vương ôm thật chặt ta, hỏi ta: "Trịnh Thù, ta là ai?"

"Ngươi là Hiền Vương, " ta nắm vuốt mặt của hắn, nhướng mày nói, "Con trai ngoan của đương kim Đế vương. "

Ánh sáng trong mắt Hiền Vương bị chôn vùi, hắn cắn môi ta, nhấn mạnh: "Không, ta là Tiêu Du, phu quân của Trịnh tướng quân!"

Ta cười, dỗ dành hắn.

Đúng là đứa nhỏ ngốc, lúc này chọn phe làm gì, ở trong nhà chờ là tốt rồi.

Hiền Vương quấy ta đến nửa đêm, hừng đông ta đánh hắn ngất xỉu, để lại kiếm của ta cho hắn, cầm đao mang theo Thanh Hạc rời khỏi Hiền Vương phủ.

Chỉ là cấm vệ quân, chỉ là kinh thành, làm sao nhốt được Trịnh Thù ta?

"Tướng quân, " Thanh Hạc quay đầu nhìn thoáng qua kinh thành, "Ngài không nói lời tạm biệt với Vương gia sao?"

Ta chưa từng quay đầu: "Thù lớn chưa trả, sống chết trước mắt, hắn sẽ tự hiểu. "

Đúng vậy, Hoàng Đế có thù với ta.

Bốn năm trước, Hoàng Đế dẫn binh xuất chinh, vì sự bảo thủ của hắn, hao tổn ba ngàn người của ta!

Sáu năm trước, bởi vì sự nghi ngờ và dung túng của hắn, cha ta bị ám sát trên đường về kinh.

Lão tướng oai phong một thời mà lại chết trong tay vị quân vương mà người trung thành, đáng buồn làm sao?

Thế nhưng, vài chục năm trước, khi Thái Hậu muốn thay thế tên hoàng đế bất lực kia, chính phụ thân ta một mình đứng ra bảo vệ ngôi vua của hắn.

Thái Hậu thất bại, đến tận bây giờ vẫn coi ta là kẻ thù

Nhưng những ân tình nghĩa khí đó, Hoàng Đế đều không nhớ rõ.

Hắn không giảng đạo nghĩa thì đừng trách ta thất đức.

Một đường bị truy sát, cuối cùng ta và Thanh Hạc cũng tới được Tây Bắc, không cần nói những lời dư thừa, các huynh đệ cũng không cần ta kích động, trực tiếp giương lá cờ của họ Trịnh, đi theo ta.

Bọn họ đã phải chịu đủ bất công mà kết quả nhận lại là quân lương không tới đúng hạn.

Bọn họ chịu đủ cuộc sống trước sau là địch.

Chết sớm hay chết muộn đều là chết, chẳng bằng chết oanh oanh liệt liệt.

Đầu treo trên lưng quần hay ở trên cổ, về bản chất cũng không khác nhau cho lắm.

Ta hành quân cực nhanh, giẫm trên lãnh thổ Tây Bắc như giẫm trên đất bằng, không ai dám ngăn cản ta.