Chương 7

Mật thám của Hoàng Đế ở Hiền Vương phủ, mấy ngày nay ta và Hiền Vương sống cùng nhau như thế nào, hắn không tra xét cũng biết rõ.

Thật sự hắn nghĩ ta say mê Hiền Vương đến choáng váng sao?

Chỉ cần mỹ nhân không cần binh quyền?

Ta dựa vào ghế, vuốt bàn tay non nớt của Hiền Vương: "Cha ngài làm việc không đạo đức. Tiểu Du Nhi đừng học hắn. "

Hiền Vương cúi mặt, lông mi thả xuống bóng mờ trên mặt.

Tiệc sinh nhật làm rất long trọng.

Hoàng Đế mời toàn bộ quan văn võ trong triều, tổ chức yến tiệc ở Thiên điện, từ đầu đến cuối có sáu mươi bàn.

"Cha ngài thật nhanh nhẹ, sáng mới phát thiệp mà tối đã chuẩn bị được sáu mươi bàn tiệc" ta nhìn một đống đầu người, nói với Hiền Vương.

Hiền Vương không nói chuyện, cầm tay ta dưới bàn.

Hoàng Đế kêu ta đi mời rượu.

Những người này cũng xứng để ta mời?

Ta nũng nịu nhìn Hiền Vương, hắn thấy ta nhìn, đáy mắt xẹt qua ý cười.

Sau khi nhìn nhau tình chàng ý thϊếp, hắn giúp ta chỉnh lại bộ diêu trên đỉnh đầu.

Không tiếng động mà nói cho mọi người, ta là Hiền Vương phi, không phải Trịnh tướng quân.

Diễn xuất của ta, giống như sét đánh, đánh đến mấy trăm người, xung quanh vang lên những tiếng kinh hô kỳ dị. Ta còn nghe thấy tiếng chén rượu rơi xuống đất.

Lại có người đến mời rượu, Hiền Vương đều cản lại, ta cắn hạt dưa, ung dung ngồi nhìn.

"Ngươi chính là Trịnh Thù?" Một cô nương ngang ngược, ngồi ngay cạnh ta.

"Ai cũng nói Trịnh tướng quân dụng binh như thần, võ công cái thế. Nhưng ta nhìn ngươi chỉ là một cô nương bình thường, chẳng qua có chút xinh đẹp mà thôi. "

Ta nhướn mày, hỏi nàng: "Tiểu thư là ai?"

"Trình Duyệt!" Trình Duyệt nhìn ta chằm chằm, cắn răng nói, "Điện hạ cưới ngươi là bị ép buộc. Hắn đã quá mệt mỏi rồi, nếu ngươi bắt nạt hắn, ta nhất định sẽ báo thù cho hắn!"

Hóa ra là tiểu thanh mai của Hiền Vương.

Ta cười: "Làm sao đây, tối hôm qua vừa bắt nạt hắn. "

Nàng nghe thấy thế, mặt đỏ bừng, tức giận gạt chén trà xuống váy ta.

Ta không vấn đề gì cả, người xung quanh lại kêu lên kinh ngạc.

"Ta không cố ý. " Trình Duyệt giả mù sa mưa khóc, "Ta chỉ là muốn dâng trà cho Hiền Vương mà thôi. "

Nàng nói, vẫn không quên quăng ánh mắt khıêυ khí©h tới ta.

Hiền Vương đỡ ta, hỏi ta có bị bỏng không, ta nói không sao: "Ngài ở đây, ta đi thay váy."

"Ta đi cùng nàng. "

"Không sao cả!"

Có lẽ là thấy ta và Hiền Vương thân mật, Trình Duyệt tức giận đến dậm chân.

Ta đi theo một vị ma ma già dẫn đường, đi Thiên điện thay váy.

"Vương phi uống trà, váy áo đang đưa tới. " Ma ma già buông chén trà rồi đóng cửa đi ra.

Ta nhìn lướt qua ly trà, dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.

Một khắc đồng hồ sau, cửa bị đẩy ra, có người đi vào, bước chân rất nhẹ.

Đối phương đứng trước mặt ta, gọi nhỏ: "Tỷ tỷ?"

Ta không đáp lại.

Hắn mạnh mẽ ôm ta, khi hắn sắp hôn, ta bóp lấy cổ hắn.

"Hóa ra là Thụy Vương. " ta nhìn chằm chằm vào đôi mắt hoảng sợ đến sung huyết của hắn "Lại nhớ tỷ tỷ sao?"

Thụy Vương lắc đầu, cổ họng ục ục phát ra tiếng cầu xin tha thứ.

Lại qua một khắc đồng hồ, có hai người đi vào.

Bọn họ rón rén nhìn trái nhìn phải, khi ta gọi bọn họ, bọn họ sợ tới mức ngồi bệt xuống đất.

Trình Duyệt nhìn thấy Thụy Vương nằm rạp dưới đất như bùn nhão, che miệng kêu lên.

Ta hỏi nàng, có phải nàng hợp mưu với Thụy Vương không.

"Không phải ta, ta mang thị vệ đến để đánh ngươi. "

Thị vệ đi cùng nàng đã sợ tới run chân, mặt như tro tàn.

"Ta không biết Thụy Vương, Thụy Vương ở trong này. " Trình Duyệt khóc giải thích.

Hoàng Đế mang người chạy đến, Thục Phi nhìn thấy con trai mình đang sống dở chết dở, tròn mắt chất vấn ta, Hoàng Đế lại bắt nàng ngậm miệng.

Hiền Vương đẩy mọi người ra, kéo ta ra sau lưng để bảo vệ ta.

Cuối cùng, Trình Duyệt bị kết tội quấy rối. Hoàng Đế phạt nàng cạo đầu xuất gia.

Về phần Thụy Vương, Hoàng Đế không hỏi đến một chữ, không hỏi tại sao hắn ở trong này, cũng không hỏi tại sao hắn nằm thành bùn nhão dưới đất.