Chương 6

Chết?

Đây là chính hắn nói, không trách ta được!

Thế là ta đè lên hắn, hai mắt nhìn nhau, ta cười lạnh: “ Tiểu Du Nhi, đây là ngài tự đưa mình tới cửa!”

Hiền Vương mím môi cười, ánh mắt không còn trong suốt mà bị bao phủ bởi một tầng sương mù mà ta không hiểu được, không khí kiều diễm dần dần tản ra trong phòng khiến hô hấp của ta dồn dập.

"Trịnh Thù, ta vẫn luôn ở cửa, chỉ là nàng không nhìn thấy ta. "

Nét mặt hắn đầy ủy khuất, đôi môi đỏ mọng, khuôn mặt nõn nà.

Lòng ra rung động, có gì đó sập xuống.

Lời thô tục bị bao phủ giữa môi và răng của hắn và ta.

Hắn bỗng cười một chút, thấp giọng nói: "Trịnh Thù, cũng có việc nàng không biết à?"

Sau đó hắn đè lên ta.

Hắn mang theo ta chìm nổi trong đám mây mềm mại. Không khí mịt mờ, thơm ngọt khiến cho người sống trong mùi máu tanh như ta, lần đầu tiên chóng mặt.

Thật sự chóng mặt, thấy sắc đẹp rồi mờ mắt chóng mặt.

Không biết qua bao lâu, khi ta bắt đầu muốn mắng hắn, hắn ngừng lại, thế là ta bắt đầu mắng cha hắn.

"Trịnh Thù, " mắt hắn đỏ, mềm mại cắn môi của ta, hơi thở nóng rực, nhìn ta triền miên, "Nàng phải chịu trách nhiệm với ta "

"Cái gì?"

Hắn lại hôn sâu hơn, ta tiếp tục bị sắc đẹp làm cho mờ mắt, nghe hắn lặp lại bên tai ta, hỏi ta: "Nàng nói sẽ vĩnh viễn không bỏ lại ta, mãi mãi thích ta, luôn ở bên ta dù sống hay chết.”

Thật phiền quá đi, ta bóp eo của hắn, thằng nhóc này dù gầy nhưng không yếu tý nào. Eo ra eo, mông ra mông!

"Lúc này còn nói nhảm gì nữa, tiếp tục đi!" Ta cắn bờ vai của hắn.

"Không!" Hắn cố chịu đựng, hừ một tiếng, "Nàng phải đồng ý với ta mới được. "

Bướng bình khiến nắm đấm của ta ngứa ngáy.

"Được, được rồi!"

"Được cái gì?"

"Ta!", Ta nghiến răng, lặp lại lời của hắn, "Không rời xa ngươi, thích ngươi, ngươi chết ta sẽ mang ngươi đi thiêu, treo hũ xương cốt của ngươi lên yên ngựa!"

Hắn cười, âm thanh khàn khàn quyến rũ.

Ta quá khó chịu, ta, Trịnh Thù, đã bao giờ bị người khác quản thúc như vậy, trên giường dưới giường đều không thể.

. . .

Nhưng sáng ngày thứ hai, mặc dù ta không chịu thừa nhận nhưng vẫn âm thầm hối hận.

Việc này quá mệt mỏi.

Mệt mỏi hơn nhiều so với khi ta múa đao lộng thương.

Hiền Vương giúp ta uống nước, lại kêu hắn cũng khát, ta oán hận nhìn chằm chằm vào hắn, muốn uống thì tự đi mà uống, hắn nhào lên, cướp lấy nước trong miệng ta.

Ta muốn đánh chết hắn.

Hắn lại dương dương đắc ý mà nói: "Trịnh Thù, ta khỏi bệnh rồi. "

Dường như để chứng minh lời ngụy biện của hắn tối qua đứng đắn đến mức nào, thông suốt một lần, bệnh tật đều tan biến!

"Còn muốn thông ở đâu không, đυ.c một cái lỗ trên đầu thông cho toàn diện?" Ta lại nằm xuống, buồn ngủ.

Ngón tay hắn vuốt khuôn mặt ta, thở dài: "Chỉ cần không phải lỗ trong tim, ở đâu đều được, ta đều nghe nàng.”

"Ngây thơ!" Ta lườm hắn một cái, cảnh cáo chỉ vào bàn tay đang trượt dưới chăn"Nếu còn cử động, chém!"

Hắn lại ủy khuất, dính vào bên người ta, ta thực sự buồn ngủ, lười để ý hắn.

Nhưng từ trước đến nay ta lúc nào cũng thận trọng, trong lúc ngủ mịt mờ dường như nghe được hắn và một người đàn ông khác nói chuyện, ta chỉ nghe được một chữ khá nhạy cảm: ". . . Gϊếŧ!"

"Gϊếŧ ai?" Ta không mở mắt, thuận miệng hỏi, hắn lập tức dính sát vào, "Gϊếŧ gà, đêm nay uống thuốc bổ và canh gà. "

"Thuốc bổ cho ai?"

"Ta, cơ thể ta yếu, cần thuốc bổ. "

Ta hài lòng ngủ tiếp.

Buổi tối đúng là uống canh gà, còn có thuốc Đông y. Thật khó uống, nhưng hắn ồn ào khiến ta đau đầu, vẫn phải uống hết một bát.

Đêm đến chúng ta lại . . .

Liên tiếp mấy ngày, ta đều không đi quân doanh, hắn đánh đàn ta uống rượu, hắn đánh cờ ta đánh cờ với hắn, hắn hầm gà ta uống canh.

Giống như cuộc sống của đôi vợ chồng tầm thường.

Cái gì cũng tốt nhưng hắn quá bám ta.

Hắn nấu mì, tay đầy bột mì, đột nhiên lại hứng thú bừng bừng chạy tới, duỗi đầu ở cửa thư phòng ngắm ta một chút.

"Lại thế nào nữa?" Ta quay bút trên bàn.

"Nhìn xem nàng đang làm gì. " hắn cười tủm tỉm hôn ta, thỏa mãn, lại vui vẻ chạy xuống bếp.

Phiền chết! Ta dỗ hắn, hắn lại ấn mì đầy miệng ta, hắn cười nói: "Sinh nhật vui vẻ, Trịnh Thù. "

Ta giật mình, giờ mới nhớ hôm nay là sinh nhật của ta.

Tính ta cẩu thả, chẳng bao giờ nhớ những thứ này, người khác không nhớ, chính ta cũng không quan tâm.

"Trịnh Thù, phải sống lâu trăm tuổi, tâm tưởng sự thành." hắn cười.

"Sẽ như thế!" Ta nâng nhẹ cằm hắn, nhướn mày.

Sáng hôm sau, Hoàng Đế mời ta tiến cung, tổ chức tiệc sinh nhật cho ta.

"Chúng ta cự tuyệt đi. " Hiền Vương thấy ta không vui, "Không cần thiết vì người ngoài mà không vui. "

"Đúng lúc không có việc gì làm, đi gặp thân thích một chút cũng tốt. "

Đương nhiên ta phải đi, vì Tây Bắc lại có chiến trận, bọn mọi rợ đã phá thành một lần, nhưng bị ngăn chặn bởi đệ đệ của ta, Trịnh Lạp.

Hoàng Đế gọi ta tiến cung lúc này, đơn giản là muốn phái Giám quân và Trấn quốc tướng quân, mang danh chiến tranh để gạt bỏ Trình Lạp ra ngoài, lấy đi binh quyền của ta.