Tiêu Văn Cảnh sắc mặt trắng bệch, giống như một tờ giấy trắng có ánh sáng xuyên qua, không có chút màu sắc nào, khiến cho đôi mắt của hắn tối sầm, dày như mực mới xoa, tóc còn ẩm ướt tuy bừa bộn nhưng trông vẫn trang nhã.
Ngay từ khi còn nhỏ, là có thể nhìn ra hắn sẽ đẹp trai như thể nào trong tương lai.
Đôi mắt của Tiêu Văn Cảnh dần dần rõ ràng, trong lòng Nguyễn Linh Huyên trái tim thình thịch nhảy loạn.
Cái mộng này quá kỳ quái!
Vân Phiến cùng Ngưu Bát Kỳ che chở Nguyễn Linh Huyên xuyên qua đám người hỗn loạn, bước ra khỏi thư viện, ngồi trên xe bò hồi phủ.
Nguyễn Linh Huyên trú ngụ tại địa phương là Lâm An huyện quan xá, không phải Thịnh Kinh Nguyễn trạch.
Khi Nguyễn Linh Huyên được hai tuổi, Nguyễn nhị gia thông qua thi đình, đạt được nhị giáp xếp hạng mười tám, nhị giáp lúc sau còn có triều khảo, đủ tư cách có thể tiến vào học ở Hàn Lâm Viện.
Chỉ là Nguyễn nhị gia không muốn cùng Nguyễn đại gia tồn tại ở Hàn Lâm Viện làm việc, liền từ bỏ cơ hội này.
Rốt cuộc nhị giáp tiến sĩ cũng coi như là thành tích không tồi, có thể trực tiếp nhậm quan. Chỉ là quy củ Đại Chu ấn định xếp mỗi người theo thứ hạng thành các nhóm, tám người đứng đầu lưu kinh nhậm chức.
Nguyễn nhị gia vận khí không tốt, chính vừa lúc ở sau hai vị kia, đành chỉ có thể tới địa phương đi nhậm chức tri huyện.
Theo lý thuyết, với địa vị của nhà họ Nguyễn trong triều đình, hoàn toàn có thể giúp Nguyễn nhị gia bắt đầu kinh doanh nhỏ và ở lại kinh đô, tuy nhiên, Nguyễn nhị phu nhân đã nghe nói về phong cảnh tốt đẹp của phủ Thành An nên muốn đến xem nó.
Vì thế vợ chồng Nguyễn nhị gia liền ôm nàng mới hai tuổi cùng nhau tới huyện Lâm An.
Nguyễn Linh Huyên đã sống ở nơi này được mười năm.
Trong khi xe bò lay động, Nguyễn Linh Huyên còn nhỏ xuống những giọt nước mắt nhỏ, Vân Phiến cầm khăn tay che mặt và quần áo thấm nước, nhưng hiệu quả là cực nhỏ.
Thấy không còn cách nào cứu vãn tình thế, Vân Phiến liền tận tình mà khuyên nhủ: “Hôm qua tiểu thư mới cùng Tiết nhị công tử đánh nhau bị cáo trạng, hôm nay lại rớt xuống nước ướt y phục, đợi lát nữa cùng quận chúa giải thích, chớ nên làm quận chúa hiểu lầm ngài là ham chơi…”
Nguyễn Linh Huyên vặn vẹo nước trên tay áo, thản nhiên gật đầu.
Này mộng càng ngày càng chân thật, ngay cả Vân Phiến đối với nàng nói lời này ngữ khí đều rất quen thuộc.
Ngưu Bát Kỳ đem xe ngừng ở cửa phủ Lâm An tri huyện, Nguyễn Linh Huyên quay người leo ra xuống xe, còn chưa đứng vững, trên mông liền ăn một mảnh tre.
“Ối! ——” - Nguyễn Linh Huyên che lại mông đau nhức, một hồi liền nhìn thấy mẹ nàng, Đan Dương quận chúa kia nổi giận ra mặt.
Nguyễn Linh Huyên trợn tròn hai mắt, vừa ngạc nhiên vừa sợ.
Này, mộng như thế nào còn đánh không tỉnh?!
“Canh gừng đã sẵn sàng.” - Người hầu nói năng cẩn thận cầm canh gừng mới pha và đặt nó lên bàn với hoa văn hoa sen và nạt san hô. Liếc liếc mắt, nhìn thấy công tử nhà mình lật đi lật lại và nhìn vào bàn tay, như thể chúng không phải vậy, mà là cái gì hiếm lạ hiếm thấy đồ vật.
Hắn khẩn trương nói: "Tay của công tử chính là bị thương ở đâu? Tôi sẽ mời lộ bá tới xem cho người!"
“Không cần.” - Tiêu Văn Cảnh buông tay xuống, chậm rãi nắm chặt.
“…… Ta không sao!"
Mặc dù cảm thấy công tử của mình nói mình không sao, nhưng vẻ mặt không có vẻ gì là ổn, nhưng hắn không thể nghĩ ra lý do nào khác ngoài việc rơi xuống nước, vì vậy vội vàng nâng canh gừng cho hắn uống.
“Vậy công tử mau uống canh gừng đi, kẻo cảm lạnh xâm nhập vào thân thể, lại phải chịu khổ.”
Tiêu Văn Cảnh bưng canh gừng lên.
Canh gừng vừa nấu xong và vẫn còn nóng hổi. Vị cay theo hơi nóng dâng lên, đọng lại trong miệng và mũi, hắn nhìn chằm chằm vào những khớp trăng xanh nổi lềnh bềnh trong nước súp.
Ngoài cửa truyền đến vài tiếng động bất thường.
Tiêu Văn Cảnh nhướng mi và liếc sang một bên.
Cẩm Ngôn hiểu ý anh, gãi đầu bối rối rồi đi ra ngoài xem xét tình hình.
Không lâu sau, Cẩm Ngôn trở về nhà với vẻ mặt bối rối và kinh ngạc, báo cáo với Tiêu Văn Cảnh: "Công tử, cách vách là tiểu thư nhà Nguyễn tri huyện…
“Nguyễn Linh Huyên?” Tiêu Văn Cảnh buông chén.
Cẩm Ngôn cẩn thận liên tục gật đầu, “Đúng đúng, chính là nàng!”
Nhớ tới cách đây không lâu khi còn ở phủ chính, thiếu gia không thích Nguyễn tiểu thư cho lắm, Cẩm Ngôn nhanh chóng kiềm chế sự tò mò của mình.
"Không có ai ngăn cản nàng ấy sao?"
Bởi vì sống ở phủ chính không đủ thoải mái nên Tiêu Văn Cảnh đã chuyển ra ngoài và sống cạnh dinh thự của quan tòa, có người hầu canh của mỗi ngày mười hai giờ, cẩn thận hơn, an toàn hơn nơi ở chính thức.
"...Ta ngăn cản không được."
Khi thiếu gia đột nhiên nhìn sang, Cẩm Ngôn phản kháng: “Nguyễn tiểu thư trèo tường!"
Thủ vệ Thẩm phủ làm sao có thể ngờ được nàng dám dám làm như vậy, trèo qua tường!
Tiêu Văn Cảnh đặt bát canh gừng sang một bên, nhịn không được ấn viên ngọc bích đã không còn nóng lên trên lông mày, ra lệnh: “Cho cô ấy vào!"