Chương 1: Trọng sinh (1)

Gió thổi về đêm khuya, sao nở rộ, ngoài cung có bắn pháo hoa để mừng đại hôn của Thái Tử. Nhưng phòng của Thái Tử lại trở nên yên tĩnh lạ thường.

Hỉ bà cùng các tì nữ im như ve sầu mùa đông.

Thái Tử Phi cùng Thái Tử đã ở chỗ này giằng co một thời gian.

“Ai quy định ta không thể ở trên?

”Lễ cưới của Thái tử ở "Đại Châu Đồng Lễ"."

Nguyễn Linh Huyên nhất thời không nói nên lời.

Ở trong nhà cha đều là nhường nương, nàng liền cho rằng nếu kết thành phu thê, Thái Tử phu quân hẳn là sẽ như là cha, luôn khiêm nhường nàng.

Huống chi trong cung, các ma ma đều không nhắc nhở cụ thể cho nàng, hiển nhiên đó không phải là điều quan trọng.

Nhưng Tiêu Văn Cảnh lại ở trước mặt các tì nữ khi hai người uống rượu hợp cẩn, đã sửa lại quy củ cao thấp của tay nàng, thật sự là quá đáng!

Nhớ tới nương dặn dò, Nguyễn Linh Huyên hít một hơi thật sâu, tức giận mà đem cánh tay hạ xuống.

Hai người uống qua rượu hợp cẩn lại lần nữa rửa mặt chải đầu, đi bái kiến đế hậu.

Hoàng đế thông cảm cho Thái Tử thân thể không tốt, yêu cầu hắn trở về tẩm cung nghỉ ngơi, không cần lại đi tiền triều chiêu đãi.

Hôn lễ của Thái Tử có rất nhiều thủ tục, Nguyễn Linh Huyên tuy không phải nuông chiều từ bé lớn lên, nhưng cũng chưa bao giờ kiệt sức về thể xác lẫn tinh thần đệ vậy, vừa chạm vào giường là toàn thân mềm nhũn, chỉ muốn ngã xuống ngay lập tức.

Nhưng sau đấy, nàng giương mắt trông thấy tứ phí toàn bộ là màu đỏ, nàng vẫn là miễn cưỡng vui lên nhìn về phía Thái Từ sắc mặt không tốt.

Cha nói phu quân là người trên đời này nàng nên thân thiết nhất, nàng nên thể hiện tình cảm của mình một cách phù hợp để quan hệ phu thê trở nên gần gũi hơn.

“Điện hạ!”

Nguyễn Linh Huyên tiếng nói thanh mềm, gọi một tiếng.

Tiêu Văn Cảnh nghe tiếng hơi quay đầu đi, con ngươi đen nhánh nhìn không ra nửa điểm cảm xúc. Nguyễn Linh Huyên không hiểu mà dừng một chút, đem suy nghĩ đã chuẩn bị sẵn trong đầu kĩ càng, chậm rãi nói ra.

“Ta biết điện hạ và ta đều không hiểu biết về nhau, nhưng khi chúng ta thành phu thê, sau này chúng ta vẫn sẽ quen nhau và yêu nhau. Về phần ta, kỳ thật là có một chút thích điện hạ, điện hạ đã đáp ứng tuyển ta làm phi, ta đoán ngài cũng sẽ làm như vậy phải không ?”

Tiểu cô nương còn chưa bao giờ nói thích đối với ai, chẳng sợ có nhiều không ít thiệt tình, gương mặt cũng trắng ngần lên nhợt nhạt màu đỏ.

Đôi đồng tử sâu thẳm của Tiêu Văn Cảnh bình tĩnh ngưng ở nàng trên mặt, làm như khi dễ nàng, dễ dàng phun ra từ “Thích”, sau một lúc lâu không có hé miệng.

Cuối cùng hắn nhẹ giọng nói: “Đông Cung nguy hiểm, cần cẩn thận hành sự, nếu ngươi an phận, ta sẽ bảo vệ ngươi an toàn."

Lời này nghe vào trong tai Nguyễn Linh Huyên, những lời này chắc chắn chỉ là chiếu lệ, hoàn toàn tránh né sự chân thành nàng muốn bày tỏ lẫn nhau.

Thế nhưng hắn còn hống hách không nói một lời nào với nàng.

Nguyễn Linh Huyên ngơ ngẩn hồi lâu, đột nhiên liền ý thức được, Thái Tử là thật sự không thích nàng, trên phố nghe đồn cũng không phải giả.

Người mà hắn nhìn trúng chắc hẳn là Thịnh Kinh nổi danh tài nữ kia, cô nương ấy là một cô gái có trái tim nhân hậu và nhiều tài lẻ, xứng đáng là người của Thái Tử cao quý Đông Cung như hắn.

Sau khi bị sốc, oán giận trong lòng nàng dâng lên.

Nếu đã là như thế, hắn vì sao lại phải tuyển nàng?

Càng nghĩ càng giận, Nguyễn Linh Huyên cũng không giả vờ nữa, mở miệng liền nói:

“Kỳ thật ta vừa mới lừa gạt ngươi, ta mới không thích ngươi! Không nói gạt ngươi, ta càng thích nam nhi oai hùng một, ngươi bất quá là mặt đẹp chút……”

Nói như thế nào, nàng vẫn lại khen khuôn mặt của hắn.

Đương nhiên, đây quả thực chính là nguyên nhân Nguyễn Linh Huyên có chút ưa thích.

Nàng tức giận mà cắn lưỡi thật mạnh lại hừ một tiếng bất mãn.

“……”

Thái Tử nằm trên giường hỉ trầm mặc một lát, mới mở miệng: “Ta biết.”

Cái này “Ta biết” khiến cho sự chán nản và tức giận của

Nguyễn Linh Huyên dâng lên đến cực điểm, hận không thể đánh hắn ngay tại chỗ, nhưng nàng thậm chí còn giơ nắm đấm nhỏ lên, khi đứng dậy, nàng lại nghĩ đến Thái tử Tiêu Văn Cảnh sức khỏe không tốt và khuôn mặt của hắn tái nhợt ba lần trong một buổi lễ dài.

Cuối cùng nàng chỉ có thể xoay người, cùng Thái Tử đưa lưng về phía đối nằm xuống.

Những ngọn nến rồng phượng giẫy giụa trong gió đêm mấy lần rồi vụt tắt, cả tẩm điện chợt chìm vào bóng tối, không còn chút quyến rũ và dịu dàng nào của nến cưới, chỉ có tờ giấy dán cửa sổ phản chiếu tia chớp bên ngoài, bổ ra đêm mưa u ám.

Bên ngoài tiếng nước róc rách.

Nguyễn Linh Huyên thở phì phì mà nhắm chặt mắt, dường như nghe thấy tiếng rêи ɾỉ khó chịu từ người bên cạnh .

Chẳng lẽ Thái Tử mắc bệnh sợ sấm sét?

Nàng mới chuẩn bị xoay người định xem tình hình của hắn một chút, liền nghĩ đến thái độ chán ghét kia của hắn, nàng khựng lại, ngay sau đó liền dùng chăn hỉ bao quanh cuộn tròn mình lại.

Nếu biết hắn kỳ thật một chút cũng không thích mình, nàng khẳng định sẽ không gả cho hắn!