Chương 3: Gây chiến
Cau mày nhìn những người này, phí phạm si ( ngu ngốc + mê gái) Thật vất vả tìm được phòng làm việc của hiệu trưởng, gõ cửa “Mời vào” còn rất lễ phép.
“Hiệu trưởng, chúng tôi đến báo danh” Phỉ Phỉ nói, hiệu trưởng ngẩng đầu nhìn ba người bọn họ, lấy ra tài liệu vừa nhìn, lại là ba cô công chúa của ba gia tộc.
“Nga, các em được phân vào lớp mười một, muốn ta dẫn các em đi không?” Hiệu trưởng lễ phép đối với bọn họ nói, không có cảm giác làm bộ cùng nịnh nọt. Nhìn ra được, Phỉ Phỉ cùng Trình Mộng đối với vị hiệu trưởng này ấn tượng rất tốt.
“Không cần, tự chúng ta đi được rồi, còn có, hi vọng hiệu trưởng đối với thân phận của chúng ta giữ bí mật ” Trình Mộng yêu cầu.
“Đó là đương nhiên, ba vị tiểu thư yên tâm đi” .
Ra khỏi phòng làm việc của hiệu trưởng, Mộng nhỏ giọng nói “Hiệu trưởng này rất phù hợp, thẳng thắn, biết chúng ta là người của ba gia tộc lớn, cũng không có một tia nịnh hót, không biết trường học này như thế nào, có phải hay không cũng giống như ông ấy” Băng Thần cùng Phỉ Phỉ nghe cũng cười gật đầu.
****************
Lớp mười một.
“Các bạn học, hôm nay lớp chúng ta mới chuyển tới ba vị đồng học, hi vọng các bạn học sau này có thể ở chung hòa thuận với nhau” Ban đạo lớn tiếng nói. ( lớp trưởng).
Mà trong lớp không ai quan tâm anh ta, vẫn chơi điện thoại di động, hóa trang, ngủ, bất đắc dĩ, ban đạo đối với đứng ở bên ngoài đối với bọn họ có chút lúng túng nói “Khụ! Ba vị đồng học vào đi”, Ba người liếc mắt nhìn nhau, đã đoán được bên trong là tình huống nào rồi, đi tới trước bàn giáo viên.
“Nhìn kìa, đây không phải là ba vị mỹ nữ buổi sáng hôm nay đến ư, lại chuyển tới lớp chúng ta, ôi chao” Tên giáp lên tiếng.
“Oa! Là họ a, đúng vậy a, xem ra ta có cơ hội rồi ” Tên bính liền đáp lại.
“…”
Các bạn học ở trong lớp thảo luận kịch liệt, đột nhiên, ban đạo nói “Mọi người yên lặng nào, trước hết để cho đồng học mới tự giới thiệu mình, được không?”
Trong phòng học lập tức yên tĩnh lại.
“Chào, mình tên là Lộ Phỉ Phỉ, sau này thỉnh mọi người chỉ giáo nha” Phỉ Phỉ nói xong, còn nháy mắt mấy cái. Ngất, lại giả bộ khả ái.
“Thật đáng yêu nha” A.
“Chào các bạn, mình tên là Trình Mộng ” Mộng khẽ cười nói.
“Ta hôn mê rồi, cô ấy cười lên thật là đẹp nha” B.
“Băng Thần ” Cô lạnh lùng báo ra tên của mình.
“Có cá tính, cực giỏi a, ta thích” C.
“Tốt lắm, các bạn tự đi tìm chỗ ngồi của mình đi! Chúng ta bắt đầu học”
Nhìn vào dãy bàn gần cửa sổ không có ai, ba người bọn họ an vị hảo, Phỉ Phỉ cùng Trình Mộng ở phía trước, cô một người ngồi một loạt, phòng học ở lầu ba, có thể dễ dàng nhìn thấy hơn phân nửa sân trường, lấy ra sách giáo khoa, đang chuẩn bị đọc sách đột nhiên một bàn tay đặt lên trên bàn của họ “Không cho phép các ngươi ngồi ở đây.”Nhìn theo bàn tay tô sơn đỏ,trắng nõn nhìn qua. Trong mắt lộ ra nét ganh tỵ với cô, cong cong lông mày, lông mi thật dài, làn da trắng nõn lộ ra nhàn nhạt phấn hồng, ôm trọn đôi môi, khuôn mặt tức giận. Là mỹ nữ đâu rồi, đáng tiếc so ra kém Mộng! Không tự chủ rung phía dưới, thấy cô lắc đầu không nói lời nào, cho là cô không đem ả ta đưa vào mắt, rống lên một tiếng “Uy, cô lắc đầu cái gì a” Hàn khí trên người phát ra, một chữ “Cút” không biết là bị tức, vẫn bị trên người của cô phát ra hơi thở bị hù dọa. Chu Mẫn rùng mình một cái nhưng vẫn mạnh miệng nói “Vị trí này là của Phong thiếu gia, không cho phép ngươi ngồi ở chỗ này”. Phong thiếu gia? Không cần biết hắn ta là ai, vị trí này cô muốn định rồi, ân? Làm sao oán khí lại nặng như vậy, vừa nhìn, không phải đâu, lớp học cơ hồ tất cả nữ sinh cũng dung ánh mắt phát hỏa để nhìn, thật giống như muốn đem cô ăn tươi nuốt sống, bất quá, cô sẽ sợ sao?
Cô đứng lên, nhìn Chu Mẫn, nhè nhẹ chuyển hàn khí thành sát khí, Chu Mẫn chân đã như nhũn ra rồi, nếu không phải chống vào cái bàn, chỉ sợ đã bị té ngã rồi , có mấy nữ sinh nhát gan không nhịn được khóc ra thành tiếng, ban đạo xem tình hình không đúng “Này, mọi người ở lại học đi”. Nói xong cầm lấy sách giáo khoa bỏ chạy, mắt thấy ban đạo cũng chạy, những người khác mọi người so với thỏ chạy còn nhanh hơn. Trong chớp mắt trong phòng học, chỉ còn lại bốn người, cô vẫn lạnh lùng nhìn Chu Mẫn, hai chân của cô ta run rẩy không ngừng, mồ hôi lạnh theo khuôn mặt đi xuống giọt, nhưng nàng cũng không dám đi lau, nhìn nàng cái bộ dáng này, có chút khinh bỉ cô ta, dần dần thu lại sát khí trên người. Chu Mẫn đã chống đở không nối, ngất đi. Thật vô dụng.
“Băng Thần, bạn đừng đùa nữa” Phỉ Phỉ vừa nhìn Chu Mẫn ngất đi,vừa nhìn cô. Nhìn Chu Mẫn trên mặt đất một lần nữa, rồi cầm lấy túi rời đi, Mộng cùng Phỉ Phỉ vội vàng đuổi theo.
“Băng Thần, chúng ta đi ăn cơm thôi” Mộng nói.
Gật đầu, dọc theo đường đi cười cười nói nói rất nhanh đã đến phòng ăn, bởi vì vẫn chưa tới tan giờ học thời gian, phòng ăn người không phải là rất nhiều, bọn họtìm một vị trí gần của sổ mà ngồi vào, “Tịch mịch mới nói yêu, vì sao em lại muốn hư hỏng như vậy, ban đầu là người nào tỏ tình nói yêu vĩnh viễn không thay đổi “ ” Nói” lấy điện thoại di động ra, nhìn cũng chưa từng nhìn liền trực tiếp nhận “Bang chủ, bọn họ bắt đầu hành động”
“Mục tiêu”. Bên cạnh vừa phát ra trận trận hàn khí.
“Buổi tối, ở phân đường”
“Làm chuẩn bị đi”
“Hảo, bang chủ cẩn thận”
“Ân” cúp điện thoại, lẳng lặng suy nghĩ .
“Băng Thần, Băng Thần, Băng Thần” Phỉ Phỉ gọi.
Gọi cô phải không? Ngẩng đầu nhìn Phỉ Phỉ “Đang suy nghĩ gì, xảy ra chuyện gì vậy” Phỉ Phỉ hỏi.
“Không có gì”
“Phải không, bạn mới vừa nghe điện thoại, trên người có sát khí, có phải hay không Hồn tế xảy ra chuyện gì” Mộng.
“Ân” sau đó hạ giọng đem mọi chuyện nói cho các hai người biết. Nghe xong chuyện đã xảy ra, trên người các nàng cũng phát ra nhè nhẹ sát khí!
Cô cười nắm lấy tay của họ, làm cho các họ yên tâm, nếu như ngay cả điểm này cũng làm không xong, thì những việc khác cũng không cần cho xen lẫn nữa! Nhìn tâm tình của hai người dần dần bình tĩnh trở lại, cô biết họ đã yên tâm, sau khi ăn cơm xong ba người trở lại phòng học, nhưng, đây là tình huống gì.