Sáng hôm sau Harry đã đoán mình sẽ phải chịu một bài giáo huấn dài từ James về vụ việc với Ron. Ngạc nhiên là James chẳng hề nhắc đến vụ đó một chút nào khi anh dẫn Harry xuống Đại Sảnh Đường cho bữa sáng.
Khi Harry bước vào sảnh nó thấy Draco đang ngồi ở bàn nhà Slytherin. Thằng nhóc ngay lập tức bắt gặp ánh mắt của Harry và gật đầu đáp lại, ý rằng lời của Harry đã được chuyển đi. Harry cũng gật đầu với nó. Lúc ngồi xuống bàn Gryffindor, nó thấy Ron với khuôn mặt đỏ gay đang ngồi cạnh với Hermione, Ginny và Damien. Cả bọn thấy Harry tiến đến và độ đen phủ lên khuôn mặt của cả đám cũng đủ làm Harry vui vẻ nguyên ngày.
Harry ngồi xuống cách càng xa càng tốt những người còn lại trong nhà Gryffindor. Nhưng chưa kịp đυ.ng đến đồ ăn trước mặt thì nó đã thấy có ai đó ngồi xuống đối diện. Harry ngước lên và thấy Damien, một lần nữa, ngồi đối diện nó.
"Em cần nói chuyện với anh." Damien nói với khuôn mặt cực kì nghiêm túc.
"Khi nào mày
không cần nói chuyện với tao?" Harry độp lại, với tay lấy mái cái bánh kếp.
"Harry, về chuyện ngày hôm qua...anh không thể đi xung quanh đối xử với người khác như vậy! Anh không thể gọi những người khác bằng những cái tên đáng
kinh tởm như thế và càng không được làm ai bị thương như anh làm với anh Ron." Damien nói điều cuối nhỏ nhất có thể.
Harry chỉ chớp mắt với Damien.
"Chỉ vì mày là một đứa nhóc được nuông chiều với bất cứ cái quái gì từ hai cha mẹ tốt của mày, không nghĩa là mày có thể bảo tao có thể và không thể làm gì!" Harry rít lên.
Damien sốc hoàn toàn với lời của Harry. Nó hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại trước khi trả lời người anh trai.
"Harry, điều đầu tiên em không phải là một đứa nhóc nhõng nhẽo có mọi thứ nó muốn, thứ hai, nếu anh còn gọi cha mẹ chúng ta như vậy lần nữa em sẽ cho anh thấy em có thể làm được
những gì."
Harry gần như không thể kìm được tiếng cười bởi những lời đó.
"Mày có bao giờ nghĩ trước khi nói không hả? Mày nghĩ mày có thể dọa được tao à? Nghe này nhóc, tao đã hại số người nhiều hơn cả số mà mày đã gặp trong đời đấy. Tao không biết mày đã được nói những gì về tao, nhưng hiển nhiên không phải sự thật khi mày còn không nhận ra bao nhiêu đau đớn tao có thể làm. Nếu bất cứ cảm xúc nào mà mày nên có bây giờ thì nên sợ hãi đi." Harry dừng lại.
"À, em không sợ anh đâu, không một chút nào. Và em biết em nên như vậy, nhất là sau tối qua nhưng em đã không. Và bất cứ điều gì em cảm nhận về anh, Harry cho dù anh có thích hay không anh vẫn là anh trai em và em không thể hận người cùng dòng máu với mình. Dù anh có nói hay làm gì đi chăng nữa."
Với những lời đó Damien đứng dậy nhìn khuôn mặt sửng sốt của Harry.
"Và điều nữa, bọn em đã không kể vụ việc tối qua với bất cứ ai, và anh cũng không nên làm vậy."
Harry được kéo ra khỏi cơn sốc vì điều đó.
"Tại sao?"
"À, nó chỉ gây rắc rối thôi. Không chỉ cho anh mà còn anh Ron nữa khi anh ấy đã tấn công anh khi anh không có đũa phép để bảo vệ mình."
Damien quay lại với những người bạn, để lại một Harry đang cực kì ngơ ngác phía sau.
Xxx
Chúa tể Voldemort đứng quay mặt nhìn hai tên Tử thần thực tử thân tín nhất. Lucius vừa mới đọc xong lá thư của đứa con, Draco, và nhờ ông chuyển lời của Harry. Bella đứng cạnh ông, cả hai người đều cúi đầu chờ lệnh của chủ nhân.
Bella đang rất tức giận. "Cậu ta nghĩ cậu ta là ai hả! Khuyên chúng ta không thực hiện giải cứu, ha! Cậu ta nghĩ chúng ta sẽ để cậu lại Hogwarts? Nhất là khi có lão già phản bội Albus Dumbledore hiện diện. Hãy đợi lệnh Bella, và mày sẽ đi và mang Harry trở lại, đúng, trở lại với chúa tể Voldemort, nơi Harry thuộc về!" Bella tự nói với bản thân.
Bella sẽ đến Hogwarts mà không cần suy nghĩ nếu cô có cơ hội giúp Harry quay lại. Bella là người bị ảnh hưởng nhiều nhất bởi sự vắng mặt của Harry. Cô liên tục đổ tội cho mình về việc Harry bị bắt đi. Cô luôn nghĩ nếu cô có thể đến nhanh hơn điều này sẽ không xảy ra. Giọng nói của chúa tể Voldemort khi nói chuyện với Lucius đánh thức Bella khỏi dòng suy nghĩ của mình.
"Lucius, công trình Hogwarts đến đâu rồi?"
Lucius lo ngại nuốt nước miếng.
"Thưa chúa tể, chúng tôi đã phân tích được hai phần ba, nhưng vẫn phải tìm cách để suy yếu nó."
Ánh mắt đỏ của chúa tể Voldemort bùng lên giận dữ.
"Bao lâu Lucius?"
"Thưa ngài, nếu để tôi suy đoán thì phải mất hai hoặc ba tháng."
Lucius không kịp chuẩn bị cho lời nguyền đánh trực tiếp vào ngực. Hàm răng cắn chặt và mắt nhắm lại để ngăn tiếng hét đau đớn phát ra. Sau vài phút lời nguyền dừng lại và chúa tể Voldemort rít lên hỏi.
"Bao lâu Malfoy, hai hay ba tháng?"
"B-b-ba tháng thưa ngài." Lucius lắp bắp, cố gắng lấy lại hơi.
Chúa tể Voldemort như chìm vào suy nghĩ một lần nữa khi hắn cân nhắc về thông tin mình nhận được. Nếu hắn ta chấp nhận kế hoạch của Harry, vậy hắn sẽ không được cứu Harry trong ba tháng, bao nhiêu việc có thể xảy ra trong thời gian đó. Voldemort tin tưởng Harry không đầu hàng Dumbledore, nhưng với gia đình Potter xuất hiện, Harry có thể sẽ bị thao túng và phản bội chúa tể Voldemort. Không! Điều này không được. Chúa tể Voldemort không thể đợi được ba tháng để gặp lại Harry. Harry phải được đưa về, ngay bây giờ!
"Lucius, Bella ta muốn hai ngươi chuẩn bị những người còn lại, chúng ta sẽ tới Hogwarts tối nay để giải cứu Harry. Ta không thể đợi được ba tháng để có thể gặp lại con trai. Có quá nhiều thương tổn có thể xảy ra trên người nó trong khoảng thời gian như vậy."
Bella thở dốc khi nghe đến từ thương tổn. Draco có nhắc trong lá thư là Harry không bị thương, nhưng cũng nói đến việc là nó quan sát Harry trông không được khỏe. Bella biết Harry là người như thế nào. Cô biết Harry sẽ không chú ý đến bản thân nó. "Bella, Harry đã đúng, mày nghĩ như là mẹ cậu ta vậy!"
"Chủ nhân, tôi đồng ý rằng thời gian để phá bỏ pháp thuật bảo vệ là quá dài, nhưng chúng ta không thể tấn công Hogwarts bây giờ..."
Lời Lucius bị chặn lại bởi lời nguyền cruiatus (Hành hạ). Khi chúa tể Voldemort dừng lại, hắn thầm thì một cách nguy hiểm với ông.
"Đừng bao giờ nói ta có thể hay không thể làm gì Lucius, lần sau ngươi không giữ được cái mạng mình đâu."
"Tôi x-xin lỗi thưa chúa tể, tôi chỉ muốn nói là Dumbledore chắc chắn đã củng cố lại phép bảo vệ phòng trường hợp chúng ta đến giải cứu Harry. Chúa tể, Hoàng tử hắc ám nói đúng. Dumbledore làm vậy để có thể bắt được ngài. Hắn ta đang sử dụng Harry như một mồi nhử. Harry sẽ không muốn là nguyên nhân ngài bị bắt, làm ơn chủ nhân, Harry đã đúng. Cách duy nhất để cứu Harry là làm cho phép thuật bảo vệ yếu đi."
Lucius hy vọng mình không bị hành hạ lần nữa. Chân ông đang không ngừng run rẩy và ông không thể thở bình thường được. Lucius nhìn thấy chúa tể Voldemort như đang cân nhắc về lời nói của ông.
"Được rồi, nhưng ta muốn ngươi, Bella, Avery và những thành viên thân tín khác sẽ đóng quân tại Hogsmeade. Ta muốn bọn ngươi theo dõi Hogwarts mọi lúc. Ta không cần biết ngươi làm điều đó như thế nào nhưng ít nhất phải luôn có mười Tử thần thực tử ở Hogsmeade. Không được bỏ lỡ bất kì cơ hội nào để giải cứu Harry. Hiểu chứ?"
"Vâng thưa chủ nhân" Lucius đáp lại, nhẹ nhõm với quyết định cuối cùng của buổi họp này. Nhưng sự nhẹ nhõm của ông bị gián đoạn bởi lời nói của Bella.
"Chủ nhân! Không! Chúng ta không thể để Harry lại ở cái nơi kinh khủng đó. Chúng ta không biết bọn chúng sẽ định làm gì với cậu ta! Có thể bọn chúng sẽ hành hạ cậu ấy mà chúng ta không giúp được gì. Chúng ta phải đi cứu Harry ngay bây giờ! Hãy điều động toàn bộ lực lượng! Bọn chúng không thể hạ gục tất cả. Làm ơn chủ nhân của tôi chúng ta phải cứu Harry ra!"
Bella chỉ dừng lại khi Lucius nắm lấy vai của cô và lắc để giúp cô tỉnh táo lại. Cô nhanh chóng quỳ xuống và không ngừng khóc lóc xin tha thứ.
Nhưng chúa tể Voldemort không dùng bất cứ lời nguyền hành hạ nào lên cô. Lucius luôn biết rằng Bella luôn được chúa tể Voldemort sủng ái, và rất ít khi bị trừng phạt. Bella đứng dậy khi nhận được lệnh rời khỏi của chủ nhân, cô lặng lẽ theo sau Lucius ra ngoài khi họ bắt đầu lên kế hoạch cho chuyến đi đến Hogsmeade.
Xxx
Harry có buổi học độc dược đầu tiên vào buổi sáng. Khi Harry tiến vào nó thấy Lily đang ngồi ở bàn giáo viên với nụ cười trên mặt. Khó chịu xuất hiện trong người Harry. Nó đã không nói chuyện với Lily kể từ lúc đến Hogwarts. Harry hướng về phía cuối lớp và ngồi xuống, dồn hết tập trung vào cái bàn của mình.
Khi lớp học bắt đầu đông lên, Harry nhận ra Draco đã chọn ngồi hàng ghế trên nó. Trong sự ngạc nhiên của Harry, người duy nhất ngồi chung bàn cạnh nó là Ron, Hermione và Neville. Harry vẫn tránh mặt Neville. Harry không biết nhìn Neville như thế nào mà không nhớ đến cái đêm Tử thần thực tử tấn công gia đình Longbottoms. Harry tự làm tỉnh táo chính mình. "Thoát ra khỏi đó Harry" Nó la mắng bản thân, tay xoay chiếc nhẫn màu đen xám trên ngón tay trong vô thức. Giọng nói Lily vang lên cắt đứt Harry khỏi suy nghĩ.
"Chào buổi sáng các em, cô đã quyết định ôn tập lại một chút kiến thức trong buổi học hôm nay. Cô biết một kì nghỉ hè dài có thể làm các em quyên mất một số kiến thức cơ bản về độc dược, vì vậy cô nghĩ chúng ta nên ôn lại bài chúng ta đã học trong năm ngoái trước khi tiến đến chương trình N.E.W.T.S"
Lily hướng ánh mắt về Harry. Cô không thể thấy được khuôn mặt nó vì nó cúi thấp đầu. Harry biết rằng quyết định ôn tập lại này là vì nó. Nó tự mỉm cười với chính mình khi nghĩ đến cú sốc cô sẽ nhận được khi biết trình độ Harry thế nào trong bộ môn độc dược. Cha nó đã cho Harry học pha chế độc dược khi chỉ mới chín tuổi. Harry ngồi đó, quan sát những cánh tay đang giơ lên để trả lời những câu hỏi dễ nhất.
Với tâm trạng không tình nguyện trả lời bất cứ câu hỏi nào, nó buồn cười nhận ra rằng cánh tay của Hermione không ngừng giơ lên. Cô ta trả lời những câu hỏi hoàn toàn bằng từ trong sách .
"Merlin, ít nhất trả lời bằng chính từ ngữ của cô đi." Harry nghĩ, tai vẫn nghe Hermione lải nhải về "mười cách sử dụng khác nhau của lưỡi rồng".
Harry bị đánh thức khỏi cơn mơ màng khi tên nó được gọi và ngước lên, bắt gặp ánh mắt tất cả mọi người. Harry thấy Lily đang đợi câu trả lời của nó về câu hỏi cô đưa ra mà nó đã không đủ chú tâm để nghe được. Nó ngây người nhìn Lily. Nó nghe tiếng cười thầm bên cạnh và thấy rằng Ron cùng Hermione đang cố gắng nín cười. Lily lập lại câu hỏi lần nữa.
"Harry, ta muốn hỏi con về sự khác nhau giữa dược liệu Hervincore và Harnicord, và chúng thường dùng để làm gì?"
Cánh tay Hermione giơ lên lần nữa, nhìn cô bé như thể sẽ té ngã khỏi ghế nếu không được trả lời câu hỏi này.
"Hervincore được dùng để điều khiển trí óc và chỉ có thể sử dụng một lần do nó hòa tan hoàn toàn trong dược lúc pha chế, trong khi đó Harnicord được dùng để kiểm soát hành vi của một người, như trở nên giận dữ, buồn bã hay còn có thể trở nên hung bạo. Dược liệu này có thể tái sử dụng sau khi đã điều chế xong. Khác biệt chính giữa hai thứ đó chính là việc có thể sử dụng lại được hay không, còn công dụng chủ yếu đều là điểu khiển trí óc và hành động của người đã uống. Khi dược đã được sử dụng, những dược liệu này làm cho chất độc không thể bị phát hiện trong máu của người đã uống nó."
Harry kết thúc và thưởng thức những khuôn mặt sửng sốt của những học sinh xung quanh. Tay Hermione vẫn giơ trên không trung nhưng chỉ bởi vì cô bé đã quên mất việc hạ xuống. Ron và Neville ngồi há hốc miệng, không thể rởi mắt khỏi Harry. Kể cả Draco cũng có ánh mắt ngạc nhiên. Còn Lily thì rạng rỡ vì tự hào. Đến cả cô cũng chưa chắc có thể trả lời trôi chảy như vậy.
"Mười điểm cho nhà Gryffidor." Cô nói với giọng vui vẻ.
Harry rêи ɾỉ. Nếu nó biết câu trả lời của nó sẽ mang điểm đến cho nhà thì nó sẽ nói dối, hoặc chẳng thèm trả lời luôn.
Lớp tiếp tục với những bài ôn lại, nhanh chóng mọi người lại xếp lại sách vở chuẩn bị đi đến lớp tiếp theo. Khi Draco bước qua Harry nó lén đưa cho thằng bé một tờ giấy nhỏ. Harry nhanh chóng đưa vào trong túi áo choàng của mình. Trước khi Harry có thể rời đi Lily đã chặn nó lại.
"Harry, ta rất ấn tượng với câu trả lời của con trong lớp ngày hôm nay, con chắc hẳn rất am hiểu về độc dược." Lily mỉm cười, nhưng thằng bé tóc đen chỉ bắn ánh mắt lạnh lẽo về phía cô.
"Yea, tôi được dạy từ ngưởi giỏi nhất mà." Harry lạnh lùng đáp, vẫn nhìn thẳng mắt của Lily.
Lily cố không để câu nói đó ảnh hưởng đến mình. Cô hít sâu một hơi và đặt tay lên vai nó.
"Harry, ta biết mọi việc đang rất khó khăn đối với con và con đang rất hận chúng ta, nhưng con sẽ thấy tất cả chỉ đều vì lợi ích của con." Lily muốn nói những lời an ủi với đứa con trai của cô nhưng những lời nói ra lại có tác dụng hoàn toàn ngược lại.
Harry gạt tay cô ra và ném cho cô ánh mắt căm ghét trước khi chạy khỏi lớp học. Lily thở dài, cố không buồn vì Harry. Có thể dự đoán được hành động chống đối của Harry với cha mẹ nó sẽ càng ngày càng đau lòng. Lily xóa đi suy nghĩ tiêu cực trong đầu và chuẩn bị cho những học sinh năm ba đang tiến vào lớp. Cô bắt gặp hình bóng của Damien khi nó ngồi ngay chỗ mà anh trai nó đã ngồi. Lily mỉm cười và bắt đầu buổi học.
Xxx
Harry chỉ kịp đọc giấy nhắn của Draco vào bữa trưa. Nó cẩn thận lấy tờ giấy khỏi túi và vội vàng đọc nó dưới gầm bàn. Chỉ có ba từ.
"Thư viện lúc tám giờ!" (Library at eight)
Harry thở dài, nhìn vào đĩa đồ ăn. Hary đã hoàn toàn mất hết cảm giác ăn uống từ khi đến đây. Nó gần như không ăn gì và cảm thấy hơi choáng đầu vì điều đó, nhưng dù nó cố gắng thế nào nó cũng không thể bắt ép mình ăn được. Nó lơ đãng đυ.ng vào Trường sinh linh giá trên cổ, ước rằng mình đang ở cùng cha ngay lúc này. Harry nhanh chóng nhét một ít khoai tây nghiền vào miệng và sau đó đợi James đến đón nó.
James xuất hiện khoảng mười lăm phút sau. Khi hai người bước lên cầu thang Harry quay qua nói với James.
"Tôi muốn đến thư viện."
James nghi ngờ nhìn Harry.
"Ngay bây giờ, con muốn đi ngay bây giờ?"
"Đúng, bây giờ." Harry rất ghét khi ai đó hỏi một câu hỏi ngu ngốc.
"Để làm gì?" James nhìn Harry một cách khó hiểu.
"Thế ông nghĩ gì? Ông bắt tôi học chương trình N.E.W.T.S, vậy tôi phải kiếm những cuốn sách cho đống bài tập của tôi chứ." James cẩn thận quan sát khuôn mặt của Harry.
"Tại sao con không làm điều đó vào buổi sáng, con không thể hoàn thành tất cả vào tối nay đâu."
"Nếu ông còn bắt đầu ép buộc thời gian tôi có thể làm bài tập, vậy ông tự làm nó luôn đi bởi vì tôi..." Harry bị chặn lại bởi James.
"Được rồi, được rồi. Merlin đó chỉ là lời đề nghị thôi mà. Nếu con muốn đến thư viện bây giờ thì cũng được thôi, nhưng chúng ta sẽ phải rời đi vì nó sẽ đóng lúc chín giờ."
Với câu nói đó, hai người hướng về phía thư viện. James để Harry đi lại xung quanh thu thập những cuốn sách mà nó cần và nói chuyện với nhân viên thư viện.
Harry bắt gặp hình dáng của thằng nhóc tóc bạch kim sau những cuốn sách và nhanh chóng tiến về phía nó. Harry đứng cạnh Draco, giả vờ như đang lựa chọn những cuốn sách trên kệ. Draco nói với nó là chúa tể Voldemort chuyển một lời nhắn. Harry sẽ ở lại Hogwarts và không liên lụy vào bất cứ rắc rối nào trong lúc phép bảo vệ đang được phân tích và phá giải. Nhiều Tử thần thực tử sẽ bí mật đóng tại Hogsmeade phòng trường hợp có cơ hội để Harry trốn thoát.
Theo lời của cha Draco, chúa tể Voldemort và Bella đã không tình nguyện đợi đến lúc phép bảo vệ được phá bỏ khi hai người rất nóng lòng muốn đón Harry quay lại. Lucius đã cố gắng làm họ bình tĩnh và chỉ ra rằng Harry đã đúng. Không còn cách nào khác. Phép bảo vệ trên chính ngôi trường thì có thể là bất khả thi và không thể bị phá, nhưng phép thuật phủ lên ngoài sân trường lại có khả năng, điều đó có nghĩa rằng mặc dù Tử thần thực tử không thể tiến vào tòa nhà, họ có thể tiến vào sân trường và đối đầu với những Thần sáng. Harry phải chạy ra ngoài sân trường để có thể trốn thoát.
Tim Harry nhói đau khi nghe về Bella và cha nó. Harry kể cho Draco mọi chuyện, từ lúc nó bị bắt đi đến những đau khổ Harry phải chịu khi James trở thành vệ sĩ của nó.
Draco tức giận cho bạn mình.
"Tao không hiểu sao mày có thể chịu đựng được? Tại sao không cho James Potter một trận đòn mà ông ta xứng đáng nhận? Mày có thể dễ dàng làm điều đó mà."
Harry nhếch mép cười.
"Draco, tao nghĩ mày là một Slytherin nhưng mày đang nói chuyện như một đứa Gryffindor ngu ngốc."
"Cho nói lại!" Draco la lên trong im lặng.
Harry chỉ mỉm cười khıêυ khí©h và tiếp tục.
"Dùng cái đầu mày đi Malfoy! Tao sẽ nhận được gì nếu đánh Potter, tao sẽ không thể trốn thoát được! Cho dù tao có thể hạ gục Potter mà không cần đũa phép, làm sao tao có thể đối đầu với ba mươi Thần sáng đang đóng xung quanh Hogwarts?"
Lông mày Draco nhướn lên.
"Ba mươi, ba mươi Thần sáng đang canh mày?"
"Ba mươi là ít nhất, và mày quên Dumbledore à. Kể cả tao là Hoàng tử hắc ám đi chăng nữa tao cũng không thể vượt qua được tất cả Thần sáng và Dumbledore mà không có đũa phép, nhưng đừng lo tao sẽ không để bọn chúng thích làm gì thì làm đâu."
Mắt Draco sáng lên với cái nhìn tinh quái.
"Mày định làm gì?"
Harry cúi người lại gần để chỉ có Draco nghe được.
"Tao sẽ làm cuộc sống chúng khốn khổ!"
"Bằng cách nào?" Draco hỏi lại, háo hứng xuất hiện trong đôi mắt xám.
"Tao đã quyết định điều này vào ngày đầu tiên đến Hogwarts. Tất cả tao cần làm là đóng kịch. Nhưng tao phải thận trọng, phải cho chúng nghĩ là tao không có sự lựa chọn nào và làm theo lệnh chúng. Khi bọn chúng sơ hở tao sẽ hành động. Tao sẽ phá hủy cuộc sống của chúng trước khi gϊếŧ chết. Dĩ nhiên đến lúc đó cha tao đã có thể phá giải phép thuật bảo hộ, và tao sẽ quay lại với ông."
Mắt Harry tóe lửa, Draco chưa bao giờ thấy chúng dữ dội như vậy.
Draco nhìn Harry với cái nhìn kinh ngạc.
"Mày nghĩ mày có thể kiểm soát cảm xúc của mày à, mày có thể bị bắt nếu lập lại chuyện tối qua đấy?"
Harry biết Draco đang ám chỉ cuộc đυ.ng độ với Ron. Draco Malfoy luôn có cách biết được mọi chuyện đang xảy ra trong trường cho dù không ai biết chuyện đó. Trước sự thắc mắc hiện trong đôi mắt Harry Draco giải thích.
"Zabini đang ở trong phòng y tế khi Weasley được đưa vào. Nó nghe được toàn bộ cuộc hội thoại từ ba tên ngốc đó."
Harry nhếch mép cười.
"Thằng đó đáng bị vậy, nguyên một ngày chết tiệt tao đã bị làm phiền liên tục, phải cho tao xả giận chứ. Dù tao mất kiểm soát nhưng là Hoàng tử hắc ám cũng có cái lợi. Tao có thể gây chuyện mà không sợ hậu quả. Dumbledore phải vui mừng vì tao đã không lấy mạng ai!" Harry mỉm cười xấu xa trước khuôn mặt lo lắng của thằng nhóc tóc bạch kim.
"Draco, bình tĩnh, mày biết luật của tao mà, nhưng Dumbledore thì không. Sẽ có nhiều trò hay đây." Harry thấy James đã chuyển tầm mắt về hướng nó và biết cuộc nói chuyện phải dừng ở đây.
"Draco, cứ nói với cha tao là tao ổn và hãy kiểm soát cơn giận của ông. Bây giờ đã khó khăn lắm rồi và tao không muốn phải chịu nhưng cơn đau ở đầu nữa."
Draco hoảng sợ.
"Tao sẽ không nói với ổng bất cứ điều gì! Ổng sẽ lấy đầu tao nếu tao nói vậy!"
Harry cười lớn trước khuôn mặt hoảng hốt của đứa bạn và tiến về phía James. Sau khi lấy ra một vài cuốn sách Harry quay lại phòng sinh hoạt chung. Nó hướng về phía phòng trong lúc ngó lơ tất cả mọi người.
Rất nhiều Gryffindor, nhiều bạn gái, đã cố bắt chuyện với Harry nhưng thằng nhóc tóc đen đã trốn thoát được và giờ đang nằm thoải mái trên chiếc giường của mình, nghĩ về những rắc rối mà nó sẽ tạo ra. Harry chìm vào giấc ngủ với những suy nghĩ vui vẻ đó.
Xxx
Những ngày tiếp theo không xảy ra chuyện gì. Harry ngạc nhiên phát hiện Damien đã quay lại thành đứa nhóc phiền phức như cũ, liên tục làm phiền Harry với những thứ vớ vẩn về trường lớp. Nhưng những đứa bạn của Damien đã biết giữ khoảng cách, điều đó là một niềm vui lớn với nó. Tuy vậy phần còn lại của nhà Gryffindor lại đang cực kì chú ý Harry. Gần như tất cả con gái muốn nói chuyện với chàng trai tóc rối, mắt xanh lá, bí ẩn và cực kì đẹp trai. Harry làm lơ bọn họ hết sức có thể. Đa số còn không nói chuyện với nó, họ chỉ nhìn chằm chằm và cười khúc khích đằng sau lưng. "Mấy đứa ngu ngốc" Harry lầm bầm.
James kéo Harry ra một góc trước bữa sáng. Harry thấy James lấy ra một chiếc đũa phép và đưa cho Harry. Đứa nhóc e ngại nhận đũa, mặt nhăn lại khi chạm vào. Đũa này không phải của nó, đó là hiển nhiên, nhưng có điều gì đó khác thường trong chiếc đũa này. Nó thắc mắc nhìn James.
"Đũa này chỉ có thể sử dụng những câu phép đơn giản, chủ yếu là trong lớp. Nó được chuẩn bị riêng cho con. Nó chỉ cho phép những câu thần chú cần thiết cho những buổi học và con không thể thực hiện những cái khác."
"Ông thay đổi đũa phép này?" Harry hỏi qua kẽ răng nghiến chặt.
"Đúng, chúng ta phải làm vậy. Đó là cách duy nhất để chắc rằng không có bất cứ đe dọa nào. Cho đến khi con chứng minh được chúng ta có thể tin tưởng con với đũa phép của con, con phải sử dụng cái này."James cầu nguyện Harry sẽ không ném ông ở đây bằng phép thuật.
Harry đang gần như sẽ làm vậy. Nó đang nổi điên khi đũa phép đưa cho nó là đũa phép dành cho những đứa bé, để chúng có thể sử dụng phép thuật đã được kiểm soát. Harry nghiến răng và nói lại với James.
"Khi tôi thoát khỏi đống rắc rối này Potter, nhắc tôi gửi đến mấy người phù thủy các ông những cái chết thảm khốc nhất."
James chỉ mỉm cười trước đe dọa của Harry. Vì ngày nào anh cũng nhận được một câu đó từ Harry.
"Ta chắc rồi." Anh bình tĩnh đáp lại, làm mặt Harry càng đỏ hơn, Harry chạy băng qua dãy hành lang và ngồi xuống bàn Gryffindor một cách ầm ĩ.
Sau bữa sáng Harry được dẫn đến lớp Phòng chống nghệ thuật hắc ám. Đây là lớp học mà Harry mong chờ nhất. Nó bước vào và ngồi ngay hàng ghế chính giữa phòng, đợi giáo sư DADA xuất hiện. Harry để nụ cười xuất hiện trên mặt. Snape sẽ không biết nên đối xử với Harry như thế nào. Dĩ nhiên là ông ta sẽ không dám ngó lơ sự tồn tại của nó như những giáo viên khác tại Hogwarts, nhưng Snape cũng không thể đối xử với Harry như những học sinh bình thường. Sự giãy giụa thống khổ của Snape là thứ Harry đang muốn thưởng thức, nó đang trong tâm trạng cực kì tồi tệ và muốn thứ gì đó để tiêu khiển.
Snape đứng trước lớp và đánh giá những học sinh đang ngồi trước mặt. Sự chú ý của ông lập tức đặt trên người Harry. Snape, người đàn ông luôn trong trạng thái bình tĩnh, cảm thấy tim mình đập mạnh trong l*иg ngực và sợ hãi bao phủ lấy ông. Là gián điệp trước mặt chúa tể Voldemort đã chưa đủ khó thì thôi, giờ ông còn phải tỏ ra là một Tử thần thực tử trung thành trước con trai là kẻ gϊếŧ người điên rồ nữa chứ. Snape cảm tạ trời vì đã uống liều thuốc an thần trước khi đến lớp, thứ đó sẽ giúp ông ứng phó với Harry.
Snape chĩa đũa phép ra tấm bảng đằng sau và ngay lập tức hướng dẫn về cách sử dụng đũa cho lời nguyền đần độn xuất hiện. Harry nhìn trong kinh ngạc khi Snape bắt đầu giảng giải phát âm đúng và cử động của đũa để làm mụ đầu óc đối thủ. Harry không thể tin được. Học sinh lớp sáu trong trường Hogwarts học lời nguyền đần độn trong chương trình N.E.W.T! Harry đã học thứ này khi nó mới mười hai tuổi. Cả lớp chỉ có hai đứa làm đúng động tác của đũa. Harry chán ghét nhận ra rằng một người trong đó là Hermione Granger.
Người còn lại là một thằng tóc vàng nhà Slytherin mà Harry không biết tên. Snape hình như cũng không vui vẻ gì việc Hermione có thể làm được và nói cô bé bớt thể hiện lại. Harry gần như không thể nhịn cười trước khuôn mặt của Ron và Hermione. Đến lúc này Snape vẫn làm lơ Harry và nó quyết định vui đùa một chút. Dù sao những giáo viên khác có thể đến thẳng Dumbledore và Harry phải ngồi nghe một bài diễn thuyết dài lê thê từ thầy hiệu trưởng, nhưng Snape là một điều khác. Snape sẽ báo tin trực tiếp cho cha nó và Harry luôn thích thú chọc giận những Tử thần thực tử. Harry khoanh tay trước ngực và dựa lưng vào ghế, đợi chờ lúc thích hợp.
Snape tiếp tục bài giảng và giải thích cách phát âm đúng của câu phép, hỏi xem có đứa nào có thắc mắc gì không. Thông thường khi Snape hỏi câu này ông không trông chờ một câu trả lời. Không một ai dám đặt câu hỏi cho những gì ông dạy. Đó là nhiệm vụ của Câu lạc bộ đấu tay đôi. Giáo sư June là một giáo sư rất dễ tính, người chỉ dẫn câu lạc bộ này cho học sinh năm ba đến năm bảy. Bất cứ điều gì bọn nó học về lý thuyết từ giáo sư Snape, tụi nó sẽ thực hành ở câu lạc bộ với giáo sư June. Nhưng lần đầu tiên trong lớp của Snape một học sinh đã đặt câu hỏi. Snape có một cảm giác kinh khủng khi ông thấy Harry lên tiếng.
"Tôi có một câu hỏi. Tại sao thầy lại dạy một câu thần chú vô dụng này trong khi còn rất nhiều lời chú hữu ích hơn đáng để học?"
Sự im lặng sau câu nói của Harry có thể coi là lần đầu tiên ở Hogwarts. Những đứa nhà Gryffindor và Slytherin ngồi đó với cái miệng há hốc. Đứa học sinh mới không chỉ dám đặt câu hỏi, nó còn chế giễu cách dạy của Snape. Mấy đứa nhà Slytherin nói thầm với dám Gryffindor còn lại "nó chết chắc".
Khuôn mặt trắng bệch của giáo sư Snape đỏ lên bởi câu hỏi từ Harry. Sự kiềm chế cảm xúc trong người ông không hiệu quả lắm. Ông tiến về hướng Harry, không thể ngừng lại sự thù ghét đang dâng lên khi thấy một khuôn mặt cực kì giống James Potter.
"Cậu Potter, do cậu là học sinh mới ở đây nên tôi sẽ cho cậu một thứ mà bất cứ học sinh nào khác ở đây không có được, cơ hội thứ hai. Nếu cậu có bất cứ câu hỏi nào về cách thực hiện lời chú thì cứ tự nhiên hỏi, nhưng nếu cậu có ý kiến về cách dạy của tôi, tôi sẽ yêu cầu cậu nên giữ đó cho bản thân."
Khuôn mặt Snape nhăn lại một cách xấu xí do tức giận và có thể làm bất cứ học sinh nào co rúm vì sợ hãi. Nhưng đối với Harry, nó không là gì cả. Harry chỉ nhếch miệng cười và đáp lại bằng một giọng lịch sự nhất của nó.
"À xin lỗi vì đã làm giáo sư buồn, nhưng tôi chỉ nghĩ rằng thay vì lãng phí thời gian của mọi người thì tốt hơn là thầy nên dạy cách
phòng chống nghệ thuật Hắc ám hơn là mấy câu thần chú vớ vẩn, chưa kể đến là vô dụng, nếu được sử dụng trong chiến đấu. Ý tôi là giả dụ đang trong cuộc chiến, lời nguyền đần độn sẽ giúp ích gì cho việc chống lại những lời nguyền cấm?"
Tiếng hít thở mạnh vang lên từ những học sinh trong phòng. Sự thật là Harry chẳng quan tâm việc học sinh trong trường Hogwarts có được dạy bất cứ thứ gì hữu ích hay không, dù sao đó đều có lợi cho phía Harry, một thế hệ mới của thế giới phù thủy không có đủ kiến thức để chống trả và bảo vệ chính mình. Harry chỉ nói điều này để làm Snape nổi điên, và đang là thứ giải trí rất thú vị cho đứa trẻ tóc đen.
Harry giữ đôi mắt xanh của mình đối diện đôi mắt đen của Snape. Snape đang cảm thấy thật khó để mở miệng. Harry chắc chắn rằng nếu Snape không xả cơn giận ngay bây giờ ông ta sẽ nổ tung. Nó giữ khuôn mặt bình tĩnh và nhìn thẳng ông với khuôn mặt vô tội khi Snape giãy giụa một câu trả lời. Ánh mắt cả căn phòng đổ dồn vào Snape. Hình phạt nào sẽ đến với Harry? Trong sự kinh ngạc của mọi người Snape đột nhiên bình tĩnh lại và mỉm cười với Harry. Cả lớp quyết định khuôn mặt mỉm cười của Snape còn đáng sợ hơn cả khuôn mặt giận dữ.
"Được thôi cậu Potter, có lẽ cậu muốn nán lại trong lớp ngày hôm nay và gửi tôi danh sách những câu thần chú đáng giá hơn để học nhỉ."
"Ông phạt cấm túc tôi?"Harry hỏi lại, giọng vẫn bình tĩnh.
"Nếu cậu muốn nghĩ vậy thì là như vậy."
"Không." Harry thẳng thừng.
Những học sinh trong lớp đánh rớt đũa của chúng và nhìn chằm chằm trong ngơ ngác bởi sự can đảm của Harry, hoặc theo một số người, điều ước chết.
Snape tái mét trước hành động của Harry, ông đặt tay xuống bàn và cúi gần để cho khuôn mặt ông chỉ cách nó vài inch.
""Không" là sao cậu Potter?" Snape rít lên.
"Ý tôi là, không, tôi sẽ không đến buổi cấm túc của thầy khi tôi không làm gì đáng bị như vậy. Tất cả tôi làm là nêu lên ý kiến của mình về câu chú thầy đang dạy. Tôi chỉ là đưa ra ý kiến thôi và thầy không thể phạt tôi về điều đó." Sau đó Harry thêm vào bằng giọng thầm thì, chỉ để Snape nghe được, "tôi cũng muốn xem thử ông dám không."
Snape hoàn toàn câm nín. Nếu là học sinh nào khác chắc chắn sẽ chịu hình phạt cấm túc trong suốt cả năm. Nhưng Snape không thể làm điều gì với Harry, và buồn thay cho Snape, Harry biết điều đó. Harry ngồi xuống quan sát khuôn mặt của vị giáo sư. Snape bước khỏi chỗ của Harry và quay lại nhìn cả lớp. Tất cả học sinh đang há hốc miệng nhìn ông, kinh ngạc bởi việc thiếu đi tiếng la hét, chửi rủa và gϊếŧ ngay học sinh nào dám phỉ báng ông.
Snape xả cơn giận lên đám học sinh còn lại khi ông hét lên với tụi nó bắt đầu thực hành câu chú và kết thúc buổi học bằng cách giao tụi nó gấp đôi bài tập về nhà so với dự định. Harry rời khỏi lớp, cảm thấy tốt hơn. Nó có thể liên tục làm phiền Snape mà không cần lo lắng về hậu quả, dĩ nhiên là nó có thể làm vậy với những giáo viên khác nhưng thật ra là do nó không ưa Snape. Trong tất cả những Tử thần thực tử của cha, Snape là người mà Harry không tin tưởng. Cha Harry luôn nói rằng Snape là kẻ đáng tin và là một gián điệp có giá trị nhưng Harry luôn cảm thấy có điều gì đó không đúng ở lòng trung thành của Snape.
"À ít nhất một điều tốt về việc ở lại Hogwarts, mình có thể kiểm tra được lòng trung thành của Snape đang đặt ở đâu." Harry nghĩ trong đầu khi rời khỏi lớp.