chương 18

Harry đứng bất động trước cửa vào Sảnh đường. Tim nó đập điên cuồng khi quan sát cả ngàn đứa trẻ đang ngồi nói chuyện rôm rả, vui vẻ ăn bữa sáng và chào hỏi lẫn nhau sau kì nghỉ hè. Harry chưa bao giờ thấy nhiều trẻ con đến vậy trong cuộc đời nó. Nó đột nhiên chú ý đến mái tóc rối bù và bộ đồng phục không thoải mái trên người. Nó đứng đó, với cái chân như mọc thêm rễ dính chặt xuống đất.

James tiến đến đứng cạnh con trai anh, cố gắng hiểu điều mà Harry đang trải qua. Harry còn không nhận ra James.

"Đi thôi Harry, bàn ăn của Gryffindor là bàn này." Anh chỉ cái bàn xa nhất ở bên phải.

Harry bắt đầu hướng đến cái bàn. Harry có thể cảm nhận được mọi ánh mắt dồn về nó khi nó tiếp cận cái bàn của Gryffindor. Harry nhanh chóng ngồi xuống chỗ xa những người khác hết mức có thể. James rời Harry và tiến về bàn ăn của giáo viên, nơi mà một Lily đang lo lắng ngồi đó.

Harry dán chặt mắt lên cái đĩa trống trước mặt. Harry có thể cảm nhận được ánh mắt những học sinh khác đang nhìn mình và nó chỉ ước là bọn họ hãy dừng lại. Điều này làm nó thật bồn chồn. Harry thở dài, với tay lấy mấy cái bánh mì nướng và bắt đầu chậm chạp ăn. Cổ họng nó thắt lại vì nguyên nhân nào đó. Harry sẽ không bao giờ thừa nhận công khai nhưng nó thấy lúng túng khi ở cùng với nhiều đứa trẻ như vậy. Harry không dễ dàng rơi vào trạng thái lo lắng. Harry đã đấu tay đôi và đã gϊếŧ nhiều Tử thần thực tử, không kể đến những cuộc chạm mặt của nó với người của Bộ và Thần sáng của Hội, chưa bao giờ nó thấy lo lắng hoặc không chắc chắn về hành động của mình. Nhưng giờ đây, giữa bầy trẻ con này, Harry căng thẳng không thôi. Harry biết đó là vì nó đang ở một nơi nó không biết. Khi Harry được gửi đi làm nhiệm vụ nó biết điều gì đang đợi nó, nó cần phải làm gì, thực hiện như thế nào. Tuy nhiên nó đang ở trong một tình huống mà nó không thể kiểm soát được.

Harry thở dài, cố xóa đi suy nghĩ khỏi đầu. Đầu tiên. Nó phải đi tìm Draco. Nó phải gửi một tin nhắn đến cho cha. Harry bắt lấy cơ hội liếc về phía những bàn khác. Nó phát hiện hình dáng của thằng nhóc Slytherin tóc bạch kim đang ngồi cái bàn xa nó nhất. Thật dễ dàng để nhận ra ác cảm giữa hai nhà lớn đến thế nào để hai cái bàn của cả hai cách xa nhau nhất có thể. Harry nhìn theo khi Draco đang nói chuyện với một đám con trai con gái. Dracon không nhìn về hướng của Harry. Đứa trẻ tóc bạch kim đang quá bận rộn nói chuyện với bạn bè nó. Harry không tự chủ mà mỉm cười. "Draco sẽ nói gì khi thấy mình nhỉ?" Harry nghĩ.

Harry chỉ mới quay lại bữa sáng của nó thì một chuyển động trước mặt làm Harry phải ngước lên. Damien mới ngồi xuống đối diện Harry.

"Chào buổi sáng anh Harry!" Damien vui vẻ nói.

Harry gầm gừ đáp lại.

"Vậy, anh nghĩ sao về Hogwarts? Nó rất tuyệt, đúng chứ? Anh hãy đợi đến khi chiêm ngưỡng hết, à mà điều đó thì không thể nào, do kích cỡ của nó, nhưng những nơi và anh chuẩn bị thấy sẽ làm anh ngạc nhiên cho coi! Phải nhắc đến sân của Hogwarts cũng như..." Damien dừng lại khi nó thấy Harry đặt tay lên hai bên đầu và xoa nắn thái dương.

"Mày có thể làm phiền một ai đó khác không?" Harry hỏi đứa trẻ nhỏ hơn mình một cách mệt mỏi.

"Harry, anh là người mới. Phải có ai đó nói với anh về Hogwarts. Tại sao không phải là em?" Damien hỏi lại và ném cho Harry nụ cười sáng chói.

Harry thở dài, để Damien tiếp tục thao thao bất tuyệt về Hogwarts. Harry biết làm lơ nó không hiệu quả cho lắm nhưng Harry chẳng còn cách nào khác vào lúc này. Nó nhìn mấy cái bánh mì nướng đang ăn dở. Nó đã mất hứng ăn rồi. Harry nhìn về phía bàn ăn của giáo viên và thấy James cùng Lily đang chăm chú quan sát chúng nó. Harry mỉm cười với chính mình. "Đến giờ cho họ một chút căng thẳng nào." Harry nghĩ.

Harry cúi người về phía Damien và ra hiệu cho Damien lại gần. Damien dừng lại và cúi người lại gần, tò mò muốn nghe Harry muốn nói gì.

"Được rồi nhóc, dẫn tao đi tham quan đi?"

Damien nhìn Harry trong mấy giây.

"Thật chứ?" Damien hào hứng hỏi.

"Tại sao không, phải có người làm điều đó, sao không là mày?" Harry trả lời, lặp lại lời Damien nói lúc nãy.

"Được thôi! Ô, nhưng chúng ta không thể đi ngay lúc này. Giáo sư McGonagall sẽ sớm đến phát thời khóa biểu đó." Damien nói, nhìn trông hơi thất vọng do thời gian họ quá ít.

"Ồ vậy mày dẫn tao đến phòng vệ sinh nam trước đi? Khi tao cũng cần đến đó trước buổi học."

Damien gật đầu và hai thằng con trai đứng dậy nhanh chóng tiến ra cửa.

James bật dậy khỏi ghế và cố đuổi theo Harry và Damien. Anh và Lily đã quan sát Harry và Damien nói chuyện với nhau, James càng ngày càng thấy không yên tâm. Anh nhớ đến điều mà Harry đã nói khi James lần đầu kể với nó về Damien. Harry có cái nhìn khác thường trong đôi mắt và điều đó làm James thật bất an. Dù sao, James biết Harry có thể làm gì mà không cần đũa phép. Anh không muốn Damien, hoặc bất cứ đứa trẻ nào, ở một mình với Harry. Nhưng James thấy thật khó khăn để băng qua đám đông năm bảy mới tiến vào trong sảnh. Anh thấy Harry và Damien đã đến gần cửa rồi, chúng đã có thể lướt qua đám năm bảy để tới đó. James nhìn thấy Harry quay mặt lại nhìn thẳng vào anh, khi nó và Damien đến ngay cửa. Harry nhếch mép và nháy mắt với James trước khi biến mất khỏi sảnh đường.

James thấy mình lạnh đi. Đó là ý gì? Harry định làm gì với Damien? Chắc chắn Harry sẽ không dám làm tổn thương Damien ngay dưới sự quan sát của James và Lily, đúng chứ?

Cho đến khi James có thể bước qua đám đông và tiến vào hành lang, Harry và Damien đã không còn bóng dáng. James bắt đầu hoảng hốt. Tại sao James lại dành nhiều thời gian ở bàn giáo viên như vậy? Tại sao anh không tiến đến cái bàn đó ngay khi Damien ngồi đối diện Harry?

James lấy đũa phép ra và thầm thì,

"Point me!"(chỉ ta)

Đũa phép của anh xoay tròn nhưng nó lại chỉ tất cả các hướng, trái, phải, rồi lại trái, phía trước, phải. James rủa thầm. Thần chú "point me" không hoạt động trong trường Hogwarts chắc chắn vì lí do an ninh. Anh nhìn tuyệt vọng sang trái rồi sang phải. Chúng phải ở đâu đó, nhưng chúng đã đi đâu mới được? Sao Damien lại ngốc vậy? James quyết định sẽ thuyết giáo Damien thật kĩ về điều này, nếu anh tìm được nó đã. James bắt đầu chạy về bên phải, tay anh đổ mồ hôi, tim đập rộn ràng và đôi chân run rẩy dẫn anh về phía trước. James đang chìm trong cơn hoảng loạn. Harry chắc chắn định làm điều gì tồi tệ với Damien, James có thể cảm nhận được.

Ngay khi James chạy đến góc quẹo anh nghe thấy một giọng nói quen thuộc đằng sau anh.

"...phòng vệ sinh nam thì có ở tất cả các tầng, nhưng phòng vệ sinh nữ chỉ có ở lầu bốn, em có thể nói điều đó thật không công bằng nhưng nó là thế đấy."

James quay phắt lại, thấy Damien và Harry đang bước ra khỏi phòng vệ sinh nam và hướng về phía sảnh chính một lần nữa.

"Thế quái nào mà tao lại muốn biết có bao nhiêu nhà vệ sinh nữ chứ?" Harry nhẫn nhịn hỏi lại.

James thấy mình có thể ngã xuống vì nhẹ nhõm. "Nhà vệ sinh! Đúng rồi, Damien chỉ đang dẫn đường Harry đến nhà vệ sinh nam" James xấu hổ vì sự hoảng loạn của mình. Harry sẽ không hại Damien khi nó đang bị kẹt ở Hogwarts, Harry không phải là người không hiểu lý lẽ, à James hy vọng là vậy.

James tiến đến hai thằng bé và ngăn lại cảm xúc muốn ôm chầm Damien.

"Cha? Cha đang làm gì ở đây vậy?" Damien hỏi, phát hiện ra cha nó đang bước nhanh đến.

James tiến đến cạnh hai đứa và không biết nói gì, anh phải nói gì đây "Ta nghĩ Harry dẫn con đi để gϊếŧ con!" James cảm thấy xấu hổ chạy dọc khắp người. Harry cũng đang nhìn con người tái nhợt trước mặt. Harry mỉm cười đắc thắng khi nó thấy khuôn mặt lo lắng của James. Damien cũng nhận ra khuôn mặt trắng bệch của cha và mồ hôi lấm tấm trên trán.

"Cha, sao vậy? Nhìn cha không được khỏe." Damien hỏi lại lần nữa.

"Không có gì Damien, ta ổn...ừm...hai con đi đâu đấy?" James mong giọng anh nghe không quá kì lạ.

"Chỉ đang dẫn Harry tham quan xung quanh, cha biết đấy trước khi buổi học bắt đầu." Damien vẫn nhìn cha bằng ánh mắt lo lắng.

"Yea Potter, ông nghĩ tôi đang làm gì?" Harry lơ đãng hỏi, nhưng James nhận ra sự châm chọc ẩn trong lời nói đó. Harry đã cố ý làm James sợ hãi. Harry đã trêu đùa James và James rơi vào bẫy mà không hề hay biết.

James ước mình đã ngồi lại bàn giáo viên. Anh chỉ ném cho Harry cái nhìn cảnh cáo trước khi lùa hai đứa về sảnh đường.

Khi bọn chúng đã quay lại chỗ ngồi, James mới quay lại chỗ của mình. Lily nhìn anh với ánh mắt thả lỏng khi cô thấy hai đứa con trở lại an toàn trước mặt cô. Ngay sau đó tất cả Chủ Nhiệm Nhà bắt đầu phân phát thời khóa biểu cho tất cả học sinh. Giáo sư McGonagall chỉ dừng lại chỗ Harry một lúc rồi tiếp tục. Harry đã nhận lấy thời khóa biểu và nhét ngay vào túi áo mà không thèm mở ra nhìn. Có ý nghĩa gì chứ? Dù sao Harry cũng sẽ được dẫn đến các lớp bởi James, để ông ta nhớ là được.

Harry thấy hai đứa con gái đang cười khúc khích nhìn Harry. Harry nhìn về hướng họ, giờ mới nhận ra cả bàn ăn Gryffindor đang nghi ngờ nhìn nó. Damien nhanh chóng quay về phía bọn nó và giới thiệu chúng cho Harry. Harry giữ im lặng và còn không thèm chào lại với một số người. Harry nhăn nhó khi nghe Damien giới thiệu nó với tên "Harry Potter". Ngay lập tức câu hỏi tới từ mọi phía. Nhiều người hỏi Harry đã ở đâu trong suốt những năm qua? Tại sao nó lại bí mật ra nước ngoài? Harry nhìn Damien trả lời tất cả bọn họ, mặc dù tất cả câu hỏi đều hướng đến Harry. Một thằng năm sáu lên tiếng "Cậu ta không bị câm chứ?"

Harry đứng dậy, muốn đấm vỡ mồm thằng nhóc Gryffindor láo toét đó nhưng dưới ánh mắt cầu xin của Damien và lý do gì đó Harry đã dừng lại. Có thể vì Damien đã không biết mà giúp nó trong việc dọa James sợ. Harry nhìn chằm chằm thằng nhóc Gryffindor khi Damien vội vàng đáp lại "Im đi anh David, Harry chỉ đang bị đau cổ họng thôi."

Hai đứa con gái vừa cười khúc khích tiến đến chỗ Harry và một trong hai lên tiếng hỏi.

"Harry, sao cậu không tham dự bữa tiệc ngày hôm qua?"

"Merlin, mấy người này còn có thể nhiều chuyện hơn nữa không?" Harry nghĩ.

"Tôi không thích." Nó trả lời, vẫn không nhìn về hai đứa, hy vọng họ biến đi.

Tuy nhiên hai đứa lại cười khúc khích lần nữa và nói với mấy đứa con gái xung quanh. Harry nghe được mấy câu như

"Giọng nói dễ thương...ánh mắt lấp lánh...anh ta nóng bỏng quá!"

Harry giật lùi lại và nhìn về hai người con gái đang cười lớn. Harry nhận ra rằng gần như tất cả con gái ngồi xung quanh bàn đang nhìn Harry với ánh mắt rất lạ. Harry thở dài "Mấy đứa con gái ngu ngốc!"

Harry đứng dậy khỏi ghế và ngay lập tức thấy tay James đặt lên vai nó. Harry gạt ông ra và bắt đầu bước về hướng cửa. Nó nhận thấy Damien đang ngượng ngùng nhìn cha nó khi thằng bé đang cố lách qua đám đông để đi cạnh ông. James lắc đầu với Damien và nói nó hướng về lớp học, bảo họ có thể gặp nhau vào bữa trưa. Damien gật đầu, mặc dù trông nó hơi thất vọng. Nó mỉm cười với Harry và la lớn "Chúc may mắn" khi vội vã hòa vào đám năm ba. Harry đảo mắt với câu nói đó. Làm như nó cần may mắn để học...lớp nào ấy nhỉ? Harry lấy ra thời khóa biểu nhăn nheo và thấy nó sẽ có hai tiết học về Lịch sử pháp thuật.

"Tuyệt" Harry nghĩ. "Thật là cách để lãng phí thời gian." James sánh vai với Harry khi họ rời khỏi Đại Sảnh Đường.

Trước khi Harry hòa vào đám Gryffindor và Ravenclaw đang đứng ngoài lớp học, James kéo Harry ra một bên và đưa nó cái cặp sách.

"Còn đũa phép của tôi?" Harry hỏi.

"Con sẽ được đưa sau, nhưng hôm nay con không cần nó. Những lớp hôm nay không yêu cầu đũa phép."

Harry định mở miệng cãi lại nhưng lại thôi. Khi nó đang chuẩn bị rời đi James nắm lấy tay Harry.

"Harry, ta không muốn con giở bất cứ trò gì trong lớp. Ta không biết con muốn thể hiện điều gì sáng nay tại bữa sáng nhưng ta không muốn con biến mất như thế lần nào nữa. Con hiểu không?" James không thể ngăn sự tức giận xuất hiện trong giọng nói anh.

Harry bình tĩnh nhìn James và trả lời bằng cái giọng thoải mái nhất của nó.

"Thôi nào Potter, đừng giấu điều mà ông thật sự muốn nói. Ông không muốn tôi biến mất hay ông không muốn tôi biến mất với Damien lần nữa?" Harry mỉm cười khi thấy mặt James tái đi lúc được nhắc đến đứa con trai nhỏ. Harry tiếp tục.

"Ông không thấy à Potter, Damien là điểm yếu của ông, sao ông có thể nghĩ rằng tôi sẽ không lợi dụng điều đó chứ?"

James nổi điên khi nghe những lời đó.

"Harry con không được làm hại Damien! Con không được hại nó bằng bất cứ hình thức nào, con hiểu chứ!"

James run lên vì tức giận.

"Tôi có làm hay không Potter, thì đều dựa vào tôi. Như ví dụ hồi sáng, tôi có thể khiến ông hoảng sợ mà không cần đυ.ng đến một cọng tóc của nó. Bây giờ chỉ cần như thế để ông tin là tôi có thể hại nó, sau đó...à, chúng ta phải xem đã." Harry cười khinh bỉ trước khuôn mặt thất thần của James.

Cửa lớp học mở ra và đám học sinh bắt đầu bước vào. Harry bước qua James và rời khỏi đó, để lại người đàn ông đang cực kì hoảng hốt một mình ở hành lang.

Xxx

"Không thầy Dumbledore, điều này không thành công đâu! Nó sẽ biến thành một thảm họa! Thằng bé đã thẳng thừng đe dọa tôi với Damien. Nó quá nguy hiểm! Chúng ta không nên mang nó tới đây." James đi lại trong văn phòng thầy Dumbledore, không thể giữ mình bình tĩnh sau cuộc nói chuyện với Harry.

Dumbledore ngồi yên lặng, để James xả hết giận dữ và bực bội trong lòng. Ông biết rằng James phải tình tĩnh lại trước khi ông có thể giải thích bất cứ điều gì.

Cuối cùng sau hai mươi lăm phút la hét, người đàn ông mệt mỏi đổ gục xuống cái ghế trước thầy hiệu trưởng. Giáo sư Dumbledore ngước nhìn James với ánh mắt buồn bã.

"James, tôi đã nói với anh trước đây, điều này sẽ không dễ dàng. Harry là một vấn đề khó khăn, thằng bé chống đối và khiêu chiến chúng ta là điều dĩ nhiên. Chúng ta không được bỏ cuộc dễ như vậy."

James mệt mỏi nhìn Dumbledore.

"Thầy Dumbledore, tôi không hề muốn bỏ cuộc, thầy có nhận ra điều này khó khăn đối với tôi như thế nào không, cả Lily và Damien. Chúng tôi không muốn gì hơn là mang Harry trở lại nhưng tôi không chuẩn bị cho việc nó sẽ làm thương người vô tội trong lúc đó." James nhìn ông với biểu cảm ngơ ngác khi thấy Dumbledore đứng dậy mỉm cười bình thản về phía James.

"Đúng rồi đó, James, đúng vậy. Không một người vô tội nào bị thương bởi bất cứ hình thức nào từ Harry, đó là điều chắc chắn."

Trước khuôn mặt hoàn toàn không hiểu của James, Dumbledore giải thích.

"Anh thấy đấy, tôi đã nhờ giáo sư Snape thu thập thêm thông tin về Hoàng tử hắc ám và anh sẽ phải ngạc nhiên về điều mà anh ta lấy được. Hoàng tử hắc ám không phải là một người tàn nhẫn như chúng ta tưởng tượng lúc đầu. Cậu bé thật ra có những quy tắc, một trong số chúng là người vô tội sẽ không bị tổn thương bởi tay nó. Và người vô tội đối với Harry là trẻ con."

James không thể tin được điều mình vừa nghe. Sao điều đó có thể? Voldemort không thể nào cho Harry làm điều đó. Chuyện gì đang xảy ra?

"Nhưng thầy Dumbledore, còn Kẻ-mà-ai-cũng-biết thì sao, tại sao hắn chấp nhận những luật lệ này của Harry?"

"Harry hoàn thành thứ mà nó gọi là nhiệm vụ được giao cực kì xuất sắc. Tôi có thể tưởng tượng Voldemort cho phép thằng bé đánh nhau bằng bất cứ cách nào nó muốn, miễn là Harry giành chiến thắng. Voldemort đối xử với Harry rất khác. Severus kể với tôi Harry không cần cúi đầu trước mặt Voldemort như những tên Tử thần thực tử khác. Harry được đối xử ngang hàng với Voldemort, vì vậy rất tự nhiên hắn ta cũng không can thiệp vào luật mà Harry đặt ra cho bản thân."

Thấu hiểu xuất hiện trong James và anh bật dậy khỏi ghế.

"Những đứa trẻ của bà Pomfrey! Đó là lí do tại sao cậu bé lại cứu chúng. Nó nghĩ tất cả những đứa trẻ là vô tội, vì vậy đã đẩy bản thân vào nguy hiểm để cứu những đứa bé đó."

James cảm thấy như một gánh nặng vừa được giải thoát khỏi người anh. Harry sẽ không hại bất cứ ai dưới mười bảy tuổi, vì vậy học sinh ở Hogwarts sẽ an toàn. James thở ra trong nhẹ nhõm. Harry đã nói dối về việc làm tổn thương Damien. Nó chỉ muốn làm James hoảng lên. "À nó thành công đó chứ" James nghĩ.

James cảm nhận một phần tôn trọng với Harry. Nó đã lớn lên trong móng vuốt của phù thủy độc ác nhất thế giới, nhưng nó vẫn có thể lớn lên với những đức tính như vậy. Tuy vậy có một số thứ không thích hợp lắm. Tại sao Harry lại có những quy tắc đó? Nó mới chỉ có mười lăm tháng tuổi khi bị bắt đi khỏi gia đình và gần như James đang giả dụ là Harry vẫn có những điều tốt đẹp trong nó, không thể nào mà Harry có thể phân biệt được tốt xấu trong độ tuổi như vậy. Ngoài ra tại sao Voldemort lại chấp nhận? Chắc chắn nó sẽ trở thành rắc rối cho tương lai của Voldemort. James nhìn về phía thầy hiệu trưởng một lần nữa và nói lên lo lắng của mình.

"Có điều gì đó không hợp lý thầy Dumbledore, Harry không thể lớn lên với những suy nghĩ như vậy, nó không đúng lắm. Tại sao Harry lại không hại trẻ con? Nghe thì thật đau lòng, tôi nghĩ Kẻ-mà-ai-cũng-biết sẽ ép Harry làm hại bất cứ sinh vật sống nào khi nó có thể cầm được đũa phép. Cho dù Harry có suy nghĩ của riêng mình, tôi không nghĩ hắn ta cho phép Harry có bất cứ thương hại nào cho người khác. Nếu tính về những người vô tội, không phải đó là những mục tiêu mà Tử thần thực tử hay nhắm tới sao? Điều này thật vô lý." James kết thúc trong băn khoăn.

"Tôi chắc rằng Harry không liệt kê chúng ta vào danh sách những người vô tội đâu. Nó chỉ nghĩ trẻ con mới là người vô tội, nhưng anh đã đúng James, điều đó thật vô lý, vì thế tôi đã giao nhiệm vụ cho Severus tìm hiểu thêm, nhưng tới lúc đó chúng ta hãy yên tâm rằng Harry sẽ không hại bất cứ đứa trẻ nào ở Hogwarts."

James gật đầu trong vô thức. Anh không tin rằng Snape có thể kiếm thêm được điều gì, Snape không quan tâm với việc tìm thêm thông tin về Harry. James quyết định sẽ tự đi tìm hiểu điều này đến cùng. James sẽ tìm thông tin về quá khứ và tuổi thơ của con trai anh càng nhiều càng tốt. Tại sao Harry lại cảm thấy không nên hại trẻ con? Vì dù sao những đứa trẻ không thể bảo vệ mình là những mục tiêu ưa thích của mấy tên Tử thần thực tử mà? Nếu anh có thể chứng minh Harry đã cứu người khi còn là Hoàng tử hắc ám, vậy điều đó sẽ giúp Harry hoàn toàn nhận được lệnh ân xá của Bộ.

James bước ra cửa, đắm chìm trong suy nghĩ khi đột nhiên anh nhận ra một điều.

"Dumbledore, thầy đã biết điều này từ khi nào?" Anh hỏi vị hiệu trưởng.

"Tôi đã được thông báo ngay sau khi Harry bị bắt, sao vậy?"

James mỉm cười với thầy hiệu trưởng. Dumbledore thật là một con người khôn khéo.

"Vậy đó là lí do tại sao thầy nói chúng ta không cần lo lắng khi Harry đến Hogwarts, thầy biết Harry sẽ không hại đến bất cứ học sinh nào. Việc ngủ chung phòng cũng được sắp xếp vì vậy đúng chứ?"

Dumbledore chỉ mỉm cười và gật đầu.

"James, tôi đặt sự an toàn của học sinh mình lên hàng đầu. Tôi sẽ không bao giờ đặt những đứa trẻ vào trường hợp nguy hiểm mà không được kiểm soát"

James chỉ cười và rời khỏi phòng, quay về đón Harry đến lớp học tiếp theo. James không thể ngừng mỉm cười. Có lẽ vẫn còn hy vọng cho Harry.

xxx

Kết thúc ngày học không còn phát sinh chuyện gì. Harry bước về sảnh đường, đi cạnh là James và ngồi xuống bàn của nhà Gryffindor để ăn bữa tối. Harry đã có những buổi lên lớp đầu tiên. Khi ở nhà, nó thường được dạy bởi Bella, Lucius hoặc cha nó, chúa tể Voldemort. Harry cảm thấy thật nhớ nhà. Nó thật muốn nói chuyện với Draco nhưng Potter không để nó rời khỏi mắt. Tất cả những buổi học hôm nay toàn học chung với Ravenclaw hoặc Hufflepuff, vì vậy nó không gặp được Draco. Nó nhìn quanh bàn của Slytherin để kiếm tìm hình bóng của thằng nhóc tóc bạch kim, nhưng Draco không thấy đâu. Với một tiếng thở dài Harry cố gắng ăn bữa tối của nó.

Nó bắt gặp Damien tiến vào sảnh đi chung là những đứa nhóc nhà Weasley, một cô bé tóc xù màu nâu và đứa con gái mà Harry đã đυ.ng phải sáng nay. Giờ Harry có thể nhìn cô bé với ba thằng nhóc nhà Weasley và đoán chắc rằng đó là đứa em gái của chúng. Ron và cô bé tóc nâu, người mà Harry đoán là "Granger máu bùn" Draco thường xuyên kể về, đã ở chung với Harry mọi buổi học. Harry đã kiềm chế bản thân trong những buổi học. Có thể thấy rõ rằng gần như mọi giáo viên tại Hogwarts không đồng ý với ý kiến của Dumbledore khi mang Harry đến trường. Gần như mọi giáo viên đều ngó lơ nó hoặc cố không nói chuyện với nó. Điều này thật hợp với Harry, nó quá chìm đắm trong suy nghĩ làm sao trốn khỏi đây để chú tâm nghe bài giảng.

Harry dời mắt và hy vọng Damien cùng đám bạn nó không phát hiện ra và quyết định ngồi cạnh. Nó không thể chịu đựng được bọn họ lúc này. Nhưng may mắn không ở với Harry trong mấy ngày gần đây khi Damien nhanh chóng chạy tới ngồi cạnh Harry và kéo năm thiếu niên với nó. Harry thấy năm khuôn mặt không thoải mái khi họ ngồi xuống xung quanh. Harry cố gắng làm lơ họ và tập trung lấy đồ ăn vào đĩa. Damien thì dĩ nhiên mặc kệ hành động của Harry và bắt đầu nói chuyện.

"Anh Harry, buổi học thế nào? Rất chán đúng không, như mọi lần hả?"

Harry chưa kịp mở miệng đáp lại khi Damien tiếp tục giới thiệu những người bạn.

"Ô đây là những người bạn của em, anh đã gặp Ron và Hermione..." Harry nhếch mép cười với Ron người trông không được thoải mái, "...đây là anh Fred và người anh em sinh đôi George, còn đây là Ginny." Damien kết thúc với khuôn mặt tự hào.

Harry giữ yên lặng lúc năm đứa nhìn gượng gạo Harry rồi chuyển qua Damien. Harry nhìn về hướng Ginny. Người con gái tóc đỏ lại ném nó ánh mắt lạnh lẽo và bắt đầu bỏ đồ ăn lên đĩa. Đứa trẻ tóc đen chuyển tầm mắt về Damien.

"Khi nào mày định kết thúc chuyến tham quan?" nó hỏi Damien.

"Ừm, khi nào anh muốn."

"Ngay bây giờ"

"Ngay bây giờ ư? Anh khuông muốn ăn tối trước à?" Damien nhìn chờ mong đến cái đĩa đựng đầy thức ăn trước mặt.

"Không, tao không đói. Mà thôi quên đi, tao sẽ đi một mình." Harry bắt đầu đứng dậy khi Damien bật dậy khỏi ghế.

"Không Harry em sẽ đi cùng với anh."

"Damien em không muốn ăn xong đã à?" Ron hỏi nhỏ. Harry thấy khuôn mặt giận dữ của Ron khi liếc về phía Harry.

"Không cần, cảm ơn anh Ron, em cảm thấy không đói bụng."

Damien nhanh chóng tiến về phía cửa với Harry. Họ liếc nhìn bàn giáo viên trước khi bước ra ngoài. Damien vẫy tay về phía cha mẹ mình, thể hiện là nó sẽ đi ra ngoài với Harry. Trong sự ngạc nhiên của Harry James chỉ vẫy tay lại với nụ cười trên mặt, ý rằng cứ đi đi không sao. Harry thắc mắc sao James không cản chúng lại. Nó nhún vai nghĩ rằng đó là điều tốt khi Harry không cần phải hành động nhanh chóng. Nó có rất nhiều thời gian.

Harry đã nói với Damien nó muốn coi bên ngoài trước nên Damien đã dẫn nó ra ngoài. Ngay khi Harry bước ra nó bắt gặp ngay người mà nó muốn gặp, Draco Malfoy đang vội vã tiến về phía cửa với đám nhà Slytherin, hình như bọn nó mới trở về từ môn Thực vật học vì Harry có thể thấy mấy thằng con trai và con gái đang ngửi tay nó với khuôn mặt ghét bỏ. Đứa bạn thân của nó là tệ nhất, cái khuôn mặt tái nhợt nhăn nhúm và nhìn cực kì kinh tởm, phàn nàn lớn lối về "những sinh vật bẩn thỉu" và"sao chúng cần ăn chứ".

Harry phấn khởi vì cuối cùng cũng có thể nói chuyện với Draco. Nó quay lại nhìn Damien.

"Đợi đây đi nhóc." Harry nói và bắt đầu tiến về phía mấy đứa Slytherin.

"Cái gì! Tại sao?" Damien hỏi.

"Cứ làm theo tao bảo!" Harry gắt lên, thằng nhóc sửng sốt bởi giọng nói của Harry.

Harry bỏ lại Damien nhìn trông ủ rũ đứng tại bậc thềm và chạy nhanh về phía nhà Slytherin. Draco quá chú tâm than vãn đến nỗi không thấy đứa trẻ tóc đen đang hướng về phía nó. Harry lẻn được ra đằng sau Draco khi thằng bé vẫn tiếp tục ca thán.

"Tao thề cái này chỉ đang lãng phí thời gian! Cha tao luôn nói những môn học đang được dạy ở Hogwarts thật vô dụng! Ý tao là ai quan tâm mấy cái cây vớ vẩn đó và cách sử dụng chúng chứ. Khi nào chúng ta mới cần sử dụng những kiến thức dư thừa đó?" Draco đang cố gắng chà sạch tay nó bằng thần chú "Scourgfy". (thần chú tẩy rửa)

"Tao không biết nữa Malfoy, một số cây có thể cứu mạng mày đấy." Harry lên tiếng, làm cho thằng nhóc Slytherin tóc bạch kim quay phắt lại nhìn Harry.

Harry mỉm cười với bạn thân, trong lúc thưởng thức cái nhìn sửng sốt trên khuôn mặt tái nhợt. Draco đứng bất động, nó không thể tin vào mắt mình.

"H-Harry? Sao mày...Mày đang làm gì ở đây?"

Draco lo lắng liếc nhìn xung quanh, như thể đang tìm kiếm ai đó.

"Hogwarts đang bị tấn công à?" thằng bé thầm thì hoảng sợ.

"Không thằng điên này! Nếu Hogwarts đang bị tấn công mày nghĩ tao còn có thể bình thản đứng đây nói chuyện với mày à?" Harry lắc đầu với Draco. "Thật là, sao Harry lại làm bạn với một đứa ngu như nó nhỉ?"

"Này! Mày gọi ai là thằng điên? Tao chỉ muốn hỏi vì đó là lý do duy nhất mày đặt chân đến Hogwarts!"

Mặt Harry tối sầm khi nó nhìn về cổng chính của Hogwarts.

"Yea, đó là điều tao đã nghĩ." Harry nói với giọng kích động. Draco có thể nhận ra nỗi đau và tức giận đang hiện hữu. Draco nhanh chóng ra lệnh hai tên thuộc hạ, Crabbe và Goyle rời đi, người vội vàng tuân lệnh đứa trẻ tóc bạch kim, để lại Draco và Harry một mình.

"Harry chuyện gì đã xảy ra?" Draco hỏi, hoàn toàn hoang mang bởi sự hiện diện của Harry tại Hogwarts và câu trả lời kì lạ của nó.

Harry chuyển tầm mắt nóng rực về hướng Draco. Nó quan sát khuôn mặt của bạn mình trước khi hỏi lại,

"Mày không biết chuyện gì à?"

"Mày đang nói gì vậy? Chuyện gì cơ?" Draco ngơ ngác.

"Tao bị Hội bắt cách đây hai tuần trước."

Harry nhìn đôi mắt xám mở to trong kinh ngạc, nó còn trông tái nhợt hơn bình thường.

"C-cái gì?" nó lắp bắp.

"Sao mày lại không biết? Cha mày không nói gì à?" Harry hỏi lại, cố gắng tưởng tượng ra lý do tại sao Lucius không nói với Draco.

Mắt Draco nhăn lại và nó trông không được thoải mái.

"Ừm...không...có thể vì tao không ở cạnh. Mẹ và tao đến Tây Ban Nha trong hai tuần qua. Có..một số..vấn đề phải giải quyết." Draco kết thúc trong do dự.

Harry hiểu ngay lập tức. Lucius và Narcissa đang có vấn đề với hôn nhân của họ trong hai năm qua. Thông thường Draco thường cùng mẹ đến Tây Ban Nha, nơi mà gia đình Narcissa đang sinh sống, khi nào có một cuộc cãi vã dữ dội giữa hai thành viên nhà Malfoy. Harry nhận ra rằng Draco đã đến thẳng Hogwarts từ Tây Ban Nha. "Cậu ta chắc là chưa nói chuyện với Lucius trong hai tuần rồi" Harry nghĩ.

"Tao đã gửi mấy cái thư cú để nói cho mày chuyện gì đã xảy ra, nhưng chắc là mày..." Draco dừng lại, không biết nên hỏi Harry đã phải trải qua những gì khi trong gọng kiềm của Hội.

Harry mỉm cười lại với Draco nhưng không nói gì thêm. Harry nhìn thấy có một số người đang tiến đến Damien và nhận ra lý do nó muốn nói chuyện Draco.

"Draco, nghe này tao muốn mày chuyển tin này đi giúp tao. Nói với cha là tao vẫn an toàn. Dù có chuyện gì xảy ra, ĐỪNG cố thực hiện một cuộc giải cứu. Đó chính là điều mà lão Dumbledore muốn. Nói với cha cách duy nhất để tao thoát ra là làm cho phép thuật bảo vệ của Hogwarts biến mất, dù chỉ trong mấy phút, đó là điều duy nhất tao cần để trốn thoát."

Draco hoang mang nhìn Harry.

"Harry, mày khùng hả? Không có cách nào hạ được phép thuật này đâu. Hogwarts là nơi được bảo vệ nghiêm ngặt nhất. Phải mất mấy tháng trời để có thể nghiên cứu ra, nói chi việc xóa bỏ nó."

"Draco, điều đó có thể làm được, cái phép thuật này không chắc chắn như bọn họ nghĩ đâu, chúng ta có thể làm suy yếu nó. Hogwarts đã trong tiến trình nghiên cứu, đó là công trình cuối cùng mà cha tao đề ra. Sớm hay muộn phép thuật bảo vệ Hogwarts sẽ bị làm suy yếu. Phép thuật bảo vệ lên tòa nhà có thể bất khả thi nhưng còn trên sân trường thì có thể làm yếu đi. Tao chỉ cần mấy phút để lẻn qua cổng chính, sau đó những tên Tử thần thực tử có thể đưa tao về nhà. Nếu phải mất mấy tháng, cũng được, tao thà ở đây mấy tháng còn hơn cha tao rơi vào tình cảnh nguy hiểm có thể bị bắt."

Draco vẫn còn hoài nghi nhưng vẫn bảo với Harry là nó sẽ chuyển lời.

Harry bắt đầu rời đi nhưng Draco chặn nó lại hỏi tại sao Hội không đưa nó đến ngục Azkaban. Harry đẩy Draco ra khỏi nó và bảo là sẽ giải thích sau, khi nó có nhiều thời gian hơn. Harry nhanh chóng quay lại về hướng Damien và những người bạn của nó.

Damien tò mò nhìn theo Harry. Harry đã dành năm phút đồng hồ để nói chuyện với Malfoy. Harry và Draco quen biết nhau, điều đó là hiển nhiên. Nhưng bọn họ đang nói chuyện gì vậy? Damien phải kìm lại bản thân không bước đến gần. Damien ngạc nhiên phát hiện Ron, Hermione và Ginny đã đứng cạnh nó lúc nào.

"Các anh chị đến đây làm gì vậy?" Damien hỏi, ngạc nhiên rằng bạn nó đã ăn xong bữa tối nhanh vậy.

"Bọn anh không đói lắm." Ron nói, tìm kiếm dấu vết của Harry.

Damien khỉnh mũi.

"Chắc đây là lần đầu tiên của anh." Damien triêu đùa.

Nụ cười Ron tắt ngúm khi thấy Harry nói chuyện với Draco.

"Cậu ta nói cái quái gì với Draco vậy?" Ron hỏi, mặt nó cau có vì tức giận.

"Em không biết." Damien đáp lại, cảm thấy hơi khó chịu với tình trạng này.

Nó thấy Harry rời khỏi Draco và tiến về phía nó. Draco nhanh chóng tiến về cánh cửa hông của Hogwarts và hướng vào trong. Khi Harry đến gần Damien hỏi cậu ta,

"Anh nói gì với Malfoy vậy, anh không phải là bạn của anh ta đúng không?"

Harry nhìn thẳng Damien khi nó bước lại gần.

"Nếu là vậy thì sao? Nếu mày có thể làm bạn với loại người như cô ta, tao không thấy có lý do gì mà tao không thể với Malfoy." Harry hướng đầu về phía Hermione khi nó nói với Damien.

Bốn đứa phản ứng như bị thiêu đốt bởi lời nói của Harry. Ron nhìn như mất hết tất cả kiên nhẫn trong người, nó hét lên với Harry.

"Ý mày là gì hả? Hermione đáng giá hơn gấp mười lần mày và Malfoy cộng lại! Mày thật nực cười, mày không có quyền gì mà nói chuyện với chúng tao như thể chúng tao thấp kém hơn mày hết!" Mặt Ron đỏ gay và theo bản năng tiến một bước về hướng Harry.

Harry nhìn Ron và đáp lại,

"Nhưng chúng mày là vậy, nhất là đối với tao."

Bốn đứa trẻ nhìn Harry bằng ánh mắt không thể tin được. Harry đang thưởng thức từng giây phút một khi khuôn mặt của hai đứa trẻ nhà Weasley đang chuyển sang màu giống màu tóc của chúng và đang không biết phải nói gì. Hermione quan sát Harry, gần như không thể kìm được cơn giận. Damien thì tệ nhất. Nó bị kẹp giữa cuộc đối đầu của anh trai nó và những người bạn thân. Nó nhìn bất lực về phía Harry rồi chuyển qua Ron, cầu xin họ dừng lại. Ron đang chuẩn bị đáp trả thì Hermione lập tức đặt bàn tay lên tay nó, dừng nó lại.

"Ronald, đừng. Không đáng đâu. Cậu ta không đáng!" Nó thêm vào, bắn ánh mắt giận dữ về hướng Harry.

Harry mất hết vẻ lạnh lùng của mình khi lời nói Hermione đả thương nó.

"Không đáng à! Vậy giờ tôi phải biết về giá trị của mình từ một con máu bùn bẩn thỉu như cô à!" Harry rít lên.

Phản ứng lập tức xảy ra. Ron lấy ra đũa phép và chĩa thẳng Harry trong khi hai đứa con gái há hốc miệng trước lời nói đó. Damien la lên với Ron,

"RON KHÔNG! Anh ấy không có đũa phép! Ron đừng mà!..." nhưng Ron quá giận dữ để nghe thấy và bắn lời nguyền về phía Harry.

"INCARTO" (trói chặt) Ron la lớn, một tia sáng vàng bắn ra từ đũa phép của Ron.

Harry né khỏi đó nhanh đến nỗi nhìn nó như đơn giản độn thổ và xuất hiện ngay trước mặt Ron. Với một tay nắm lấy bàn tay cầm đũa phép của Ron, tay còn lại đấm mạnh vào mặt. Ron hét lên đau đớn bởi cái mũi gãy. Nó cố giãy thoát cái tay cầm đũa và ngăn dòng máu đang chảy ra. Trong tức khắc Harry bẻ gãy cổ tay Ron. Tiếng vỡ vụn vang lên làm Damien, Ginny và Hermione hét lên trong hoảng sợ. Ron la lên đau đớn. Harry nắm lấy cổ áo của Ron và kéo nó để khuôn mặt đầy máu của Ron chỉ cách mặt nó mấy inch.

"Đừng bao giờ nghĩ đến chuyện tấn công tao, Weasley! Tao có thể bẻ cái cổ mày dễ dàng như vậy đấy." Harry rít lên với giọng nguy hiểm trước khi buông nó ra.

Ginny và Hermione nhanh chóng tiến đến cạnh Ron và giúp đứa trẻ bị thương lên cầu thang và tiến về phía cửa chính. Hai đứa con gái liếc nhìn Harry trong sợ hãi khi bọn họ rời khỏi, Harry cảm thấy hả hê với sự sợ hãi trong mắt chúng. "Nó sẽ dạy chúng tránh xa mình ra" nó nghĩ khi quan sát ba đứa rời đi. Damien đứng bất động và nhìn Harry với ánh mắt đau khổ.

Không một lời với Harry, Damien đuổi theo bạn nó và bỏ lại Harry đứng một mình tại cửa.