chương 17

Harry bước ra khỏi lò sưởi và thấy mình đứng trong văn phòng của giáo sư Dumbledore. Ngọn lửa đằng sau nó biến xanh một lần nữa và James bước ra. Harry không ngoảnh lại nhìn ông. Harry rất không vui vì nó không được phép đến Hogwarts bằng xe lửa. Không phải Harry luyến tiếc việc không được đi tàu tốc hành Hogwarts, nó không vui bởi vì đó là cơ hội cuối cùng để trốn thoát. Sáng nay nó mới được thông báo rằng nó sẽ không đi tàu đến Hogwarts. Nó sẽ floo đến thẳng văn phòng hiệu trưởng.

Harry phẩy tro khỏi áo choàng của nó và nhìn xung quanh căn phòng. Harry cố không thể hiện là mình quá chú ý vào những trang trí của căn phòng, nhưng thật khó khi đó toàn là những thứ nó chưa thấy bao giờ. Harry quan sát những bức tranh của các đời hiệu trưởng trước. Đa số đang giả vờ ngủ, mặc dù bây giờ mới có bảy giờ tối. Harry xem xét những vật dụng nằm rải rác trên bàn hiệu trưởng cùng với đủ loại bánh kẹo. "Ông ta nhìn như đã một trăm năm mươi tuổi rồi mà vẫn còn ăn đồ ngọt" Harry nghĩ thầm.

"Thật ra, Harry, ta chỉ mới một trăm bốn mươi bảy tuổi thôi." Một giọng nói vang lên đằng sau Harry.

Harry quay người lại và thấy Albus Dumbledore trong bộ áo choàng màu xanh dương đậm kèm với một cái mũ cùng màu. Ông ấy đứng ngay cửa, mỉm cười bình tĩnh với Harry. Trong một lúc Harry thật sự sửng sốt. "Tại sao ông ta...ông ta chắc chắn đã thực hiện Legimens (chiết tâm trí thuật)!" Ngay lập tức Harry thiết lập khiên xung quanh tâm trí mình. Occulmency (phép phong tỏa) của Harry không được tốt lắm, nhưng nó cố làm hết sức có thể. Điều này làm Harry lo lắng không thôi, Dumbledore có thể đọc được tâm trí nó.

Dumbledore mỉm cười với Harry và từ tốn tiến về phía bàn làm việc. Ông ngồi xuống, vẫy tay về phía James và Harry muốn nói hai người hãy cùng làm vậy. Harry miễn cưỡng ngồi xuống ghế và cố tình quay mặt khỏi người hiệu trưởng. Dumbledore hướng người về phía trước, nhấc lên cái bát đựng kẹo chanh và đưa về hướng Harry. Vẻ mặt chán ghét ông nhận lại từ đứa trẻ tóc đen làm Dumbledore cười lớn. Ông cười khúc khích và ngồi lại ghế.

"Vậy Harry ta hy vọng cậu không quá thất vọng khi không được đi bằng tàu tốc hành Hogwarts. Nhưng ta chắc rằng năm sau cậu có thể đến đây bằng tàu. Đó là một trải nghiệm rất tuyệt vời cho mọi phù thủy."

Harry hoàn toàn làm lơ ông và nhìn đăm đăm về phía cửa sổ. Nó có thể thấy kiến trúc của tòa lâu đài, một hồ nước lớn cùng với vùng đất phủ trong bóng đêm dẫn về phía khu rừng cấm. Draco đã kể cho Harry câu chuyện về khu rừng này, kể cả thời gian nó bị tấn công bởi một con Hippogriff.

Harry không tự chủ mà mỉm cười. Harry rất tức giận về việc bị đưa đến ngôi trường và bị giam giữ như tù nhân. Nhưng một phần nhỏ trong nó thật sự háo hức khi được đến Hogwarts. Qua bao nhiêu năm nghe những câu chuyện về ngôi trường, Harry luôn tưởng tượng ngôi trường này như thế nào, bởi vì chính cha nó, chúa tể Voldemort, cũng từng học ở đây. Harry hận chính nó vì điều này. Nó không nên vui mừng và phấn khích khi được ở đây, và tự hứa với lòng mình sẽ không để Hogwarts ảnh hưởng đến nó.

Dumbledore thấy nụ cười xuất hiện trên mặt của Harry, điều đó làm ông thật tự hào. Hogwarts thật sự mang đến niềm hạnh phúc cho bất cứ ai đến đây. Tuy vậy Harry nhanh chóng che giấu cảm xúc của mình và qua lại lườm thầy hiệu trưởng.

"Tôi nghĩ cậu hiểu những điều kiện đang đặt lên người cậu. Cậu sẽ tuân thủ tất cả những quy tắc của trường như những người khác. Cậu sẽ không tiết lộ thân phận của cậu cho bất cứ học sinh nào, và trong trường hợp cậu gây rắc rối cho những giáo viên và học sinh khác cậu sẽ bị xử phạt tương ứng."

Mắt Harry bốc lửa khi nghe đến việc xử phạt. Nó đứng dậy khỏi ghế, vươn người về phía trước để mặt nó chỉ cách một inch với mặt thầy hiệu trưởng.

"Xử phạt! Tôi không nghĩ vậy đâu! Tôi sẽ làm bất cứ điều gì tôi muốn. Tôi sẽ đối xử với người khác theo ý tôi và ông không thể làm gì tôi hết, ông biết mà!" Nó rít lên một cách độc địa về phía Dumbledore.

James lập tức đứng lên, trong tư thế sẵn sàng rút đũa ra phòng trường hợp Harry muốn tấn công Dumbledore. Nhưng Harry chỉ lại ngồi xuống sau câu nói đó và tiếp tục nhìn chằm chằm thầy hiệu trưởng.

Dumbledore trông như không hề bị ảnh hưởng bởi lời nói của Harry và tiếp tục nói như thể không hề bị cắt ngang.

"Cậu sẽ lên những lớp học được phân cho cậu và chia sẻ phòng trong ký túc xá với những học sinh khác."

Cơn giận lại bùng lên trong Harry một lần nữa.

"Chia sẻ? Ồ tôi không nghĩ vậy đâu. Tôi không chia sẻ bất cứ thứ gì, Dumbledore." Harry ngạc nhiên khi James cũng phản đối điều đó.

"Thầy Dumbledore, tôi không nghĩ đó là ý tưởng hay. Harry nên ở chỗ khác, nơi cậu bé được ở một mình." Trông James không thoải mái lắm khi nói lên suy nghĩ của mình.

James không muốn Harry ở chung vì nguy hiểm mà nó có thể mang đến cho những học sinh khác. James không hiểu tại sao Dumbledore có thể chấp nhận rủi ro đó. Dumbledore chỉ mỉm cười lại với James và Harry.

"James, tôi đảm bảo rằng mọi thứ sẽ ổn, bây giờ đã đến tiệc tối, vậy hai người, làm ơn cùng tôi đến đại sảnh đường nào."

James đứng lên khi Dumbledore rời khỏi ghế. James vẫn cảm thấy không an tâm về việc Harry ở chung ký túc xá với những đứa trẻ khác nhưng anh không có quyền quyết định. Harry thì vẫn ngồi yên và nhìn hai con người đang đứng trước mặt.

"Harry đi với chúng ta nào." Dumbledore nhỏ nhẹ nói với cậu bé.

Harry đứng dậy, mặt đối mặt với thầy hiệu trưởng, thù ghét hiện rõ trên mặt nó.

"Tôi không đói, vì thế ông chỉ cần chỉ cho tôi phòng giam của tôi ở đâu, tôi sẽ tự tới đó."

James nhìn Harry, cảm thấy mình nóng lên. "Tại sao con cứ làm mọi việc khó khăn hơn vậy" Anh nghĩ thầm.

"Harry, con đã không ăn cái gì cả ngày hôm nay rồi, ta nghĩ con nên ăn chút gì đó trước khi nghỉ ngơi." James cố khuyên nhủ đứa trẻ cứng đầu.

"Ông nghĩ tôi quan tâm ông nghĩ gì à Potter, tôi chỉ cần biết cái phòng chết tiệt ở đâu!"

James không kìm được mà hét lại.

"ĐƯỢC THÔI! Nếu con đã cư xử kiểu vậy, như một đứa trẻ hư hỏng vậy ta sẽ đối xử với con theo cách đó!"

"Ông phân nó vào đâu?" Anh nóng nảy hỏi.

"Còn đâu nữa? Dĩ nhiên là Gryffindor." Dumbledore trả lời với một nụ cười.

Harry đứng bật dậy. Harry đã nghĩ là nó sẽ được cái nón cũ kĩ điên rồ mà Draco đã miêu tả phân loại chứ. Hơn thế nữa nó tin chắc mình sẽ được phân vào nhà Slytherin. Đặc biệt là do nó là người thừa kế của Slytherin, điều đó là chắc chắn.

"Cái gì? Ông sẽ phân tôi vào nhà Gryffindor! Ông như tôi biết rằng tôi không thuộc về nơi đó." Harry hét lên với Dumbledore.

"Không Harry à, nhà Gryffindor mới chính là tổ tiên của cậu, đó mới là nơi cậu thuộc về." Dumbledore bình tĩnh đáp lại.

"Tôi là người thừa kế của nhà Slytherin, tôi nên được phân vào Slytherin." Harry cảm thấy thật khó để nói thành lời vì quá tức giận.

"Cậu cũng là hậu duệ của nhà Gryffindor, và thứ lỗi vì lời tôi nói hơi trẻ con, nhưng cậu là hậu duệ của nhà Gryffindor trước khi trở thành người thừa kế của nhà Slytherin."Dumbledore chắc chắn đang lập lại lời Harry.

Harry khoanh tay trước ngực và nhìn Dumbledore với ánh mắt tức tối. Thầy hiệu trưởng quay lại nói với James mật khẩu để vào gian phòng chung của Gryffindor cùng với phòng mà Harry sẽ ở.

Harry làm lơ hai người và bước về phía cửa. Khi nó đến ngay cửa, Harry quay lại nói với Dumbledore lần cuối trong ngày.

"Phân chỗ nào tùy ông Dumbledore, tôi vẫn sẽ là một Slytherin chính gốc."

Dumbledore chỉ mỉm cười đáp lại.

"Chúc ngủ ngon Harry."

James lập tức đứng bên cạnh Harry và dẫn nó ra khỏi phòng hiệu trưởng tiến về gian phòng chung của nhà Gryffindor. Harry đi lặng lẽ, không thèm ngó nghiêng xung quanh. Nó đang quá giận dữ để ngắm nghía cái khác. "Sao tên già ngu xuẩn đó có thể phân mình vào Gryffindor, đây là điều tệ nhất mà ông ta làm cho mình!". Không lâu sau Harry thấy mình đối diện một bức chân dung một người đàn bà mập ú trong cái váy lụa hồng gớm ghiếc.

Harry nhăn mũi, nhìn chán ghét về bức chân dung. "Merlin đến cả bức chân dung nhìn cũng rẻ tiền, Slytherin chắc chắn khá hơn thế này."

James đọc mật khẩu "wimmblemodia" và bước qua cái lỗ tròn xuất hiện sau khi tấm chân dung mở ra. Harry bước vào căn phòng tràn ngập màu vàng và đỏ. Harry nhìn xung quanh căn phòng ấm cúng, một cái lò sưởi lớn, những cái ghế và sô pha êm ái. Harry không muốn khen bất cứ thứ gì thuộc về nhà Gryffindor, vì thế nó chỉnh biểu cảm thành một khuôn mặt ghét bỏ khi đối diện James.

James nhìn gian phòng chung với niềm hân hoan trên mặt.

"Chúa ơi, ta nhớ chỗ này quá đi." Anh lẩm bẩm một mình. James không định cho Harry nghe thấy nhưng Harry đã nghe được. "Bây giờ mình lại có thêm một lý do để ghét Gryffindor".Harry nghĩ khi nó được dẫn lên cầu thang. Nếu Potter đã ở nhà Gryffindor vậy đây chắc chắn sẽ là nhà mà Harry muốn thoát ra. Nó tiến vào khu ký túc xá và bước vào căn phòng gần nhất.

Harry bước vào trong căn phòng lớn chứa năm cái giường có rèm nhung. Rương của Harry đã được để trong phòng và đang nằm cạnh cái giường ngay cạnh cửa sổ. Harry quay phắt lại nhìn James.

"Ở đây á! Tôi phải ở đây á. Cái phòng này quá nhỏ, và tôi phải chia sẻ với bốn thằng con trai khác! Ông đang định làm gì vậy hả?"

James không dừng được mà cười lớn. Mặt Harry chuyển hồng khi nó nhìn James bằng ánh mắt nguy hiểm.

"Xin lỗi Harry, ta không kìm được. Nhìn đi, căn phòng này không hề nhỏ và việc con làm duy nhất trong này là ngủ. Gần như tất cả thời gian con sẽ lên lớp và những thời gian rảnh con sẽ dành ở gian phòng chung."

James cảm thấy vui vẻ trước cơn giận của Harry. Trong phút chốc Harry như một đứa trẻ bình thường, phàn nàn về việc chia sẻ và những người khác đang chiếm không gian của nó. James mỉm cười với đứa trẻ đang tức giận.

"Harry, con có chắc là không muốn ăn tối không? Con thật sự nên ăn chút gì đó đi." James rất muốn vươn tay chạm vào Harry. Đứa nhóc trông thật đáng yêu khi giận dỗi như vậy. Anh thật muốn gạt đi mái tóc đen bù xù khỏi mắt Harry và nhìn vào đôi mắt xanh lá lấp lánh đó. James muốn ôm Harry như cách mà anh đã ôm con khi nó còn nhỏ xíu.

Và James biết rằng Harry sẽ không cảm thấy vui vẻ gì khi anh làm điều đó, vì vậy anh chỉ đặt tay lên vai Harry như một cách để an ủi. Harry ngay lập tức giật lùi khỏi tay James và thoát ra khỏi tầm với của anh.

James thở dài và bước ra cửa. Anh quay lại lần cuối để nhìn Harry đang mở cái rương của nó và bắt đầu lục lọi. James lẩm bẩm một câu chúc ngủ ngon và để Harry lại trong phòng.

Harry nghe thấy câu chúc ngủ ngon nhưng nó làm lơ, như nó đã làm lơ sự tồn tại của nhà Potter. Nó thở dài và lôi ra bộ đồ ngủ mà Harry đã được đưa bởi vợ chồng Potter. Bây giờ nó phải nhận bất cứ thứ gì hai người Potter đưa cho nó. Lily đã đi mua những thứ này, khi cô đến Diagon Alley để chuẩn bị đồ dùng cho trường của Harry. Harry nhìn bộ pyjama màu xanh với khuôn mặt chán ghét. "Được rồi mày không còn lựa chọn nào khác Harry, vì vậy chấp nhận đi" nó tự nghĩ trong đầu. Nó nhanh chóng thay đồ rồi leo lên giường. Nó kéo rèm xung quang giường nó và cố gắng chợp mắt. Harry tự an ủi mình không quá bi quan khi bị bắt vào nhà Gryffindor. Nó đã hy vọng mình sẽ được phân vào nhà Slytherin. Ít nhất nó sẽ được ở cùng với Draco.

Harry cảm thấy rất e ngại khi gặp cả trăm đứa trẻ khác. Đó cũng là một phần mà Harry bỏ qua bữa tối tại đại sảnh đường. Harry bỏ qua điều đó càng lâu thì càng tốt. Harry cảm thấy rất tức tối khi bị phân vào nhà Gryffindor. Cha nó luôn trêu ghẹo Harry bằng mấy câu như "Harry, cách đánh nhau của con quá Gryffindor" hoặc "hành xử thật giống một Gryffindor" nếu Harry làm một điều gì đó ngu ngốc. Harry biết nó thừa hưởng dòng máu nhà Gryffindor từ gia đình Potter nhưng không có nghĩa là Harry phải chấp nhận điều đó. Harry muốn trở thành một Slytherin thuần chủng, và cha nó luôn trêu chọc Harry bởi việc nhắc nhở về truyền thừa khác của nó.

Bụng Harry kêu réo vì đói. Harry quay nằm nghiêng với hy vọng sẽ thoải mái hơn để ngủ. Theo trải nghiệm của nó thì ngủ với cái bụng rỗng sẽ không được lâu đâu. Nhưng lòng tự trọng của nó đã cản nó đi lấy đồ ăn. "Kiêu ngạo Gryffindor chiết tiệt của mình!" Harry đau khổ nghĩ trong khi chìm vào giấc ngủ.

Xxx

Ron, Neville, Dean và Seamus hướng về phía ký túc xá. Ron là người còn tỉnh táo nhất trong bốn đứa. Ron rủa thầm. Giáo sư Dumbledore đã nhờ Ron làm mọi người đối xử tốt với Harry và chắc chắn rằng không ai phát hiện ra thân thế của Harry. Ron nghĩ chỉ có phép màu mới làm điều đó thành hiện thực, nhưng nó vẫn nặn ra nụ cười và gật đầu đáp lại thầy hiệu trưởng. Nó đã tâm sự với Hermione sau đó. "Ông ta thật sự bị mát đó!" Ron thì thầm với người con gái tóc xù khi họ đang dẫn học sinh năm nhất về kí túc xá. Hermione đã bảo nó im miệng ngay lập tức và nói rằng giáo sư Dumbledore đã đặt rất nhiều niềm tin lên người Harry và mọi người nên tôn trọng và lắng nghe lời nói của vị phù thủy thông thái và mạnh nhất còn sống. Ron đã giữ im lặng, khi đấu khẩu với Hermione sẽ dẫn đến việc Ron phải tự làm bài cho bộ môn Biến hình.

Bốn đứa trẻ bước vào phòng và thấy rèm phủ che kín chiếc giường thứ năm. Bốn đứa tò mò nhìn nhau. Ron đã giới thiệu một chút về một học sinh mới chuyển tới từ một trường ngoại quốc. Nó đã nói nhắc rằng người đó là anh trai của Damien, người mà, vì một số lý do an toàn, đã được chuyển ra nước ngoài khi còn rất nhỏ. "À điều đó cũng đúng một chút nhỉ" đứa trẻ tóc đỏ nghĩ thầm. Harry có thể không sống ở nước ngoài nhưng nó cũng đã sống ở thế giới khác hoàn toàn với những đứa nhóc cùng tuổi. Những đứa trẻ thì thầm với nhau khi chuẩn bị đi ngủ.

"Chúng ta có nên ngó một chút không nhỉ?"

"Không đâu cậu ta sẽ tỉnh dậy và sẽ rất tức giận nếu thấy chúng ta đứng cạnh."

"Ôi thôi nào, chỉ ngó tí thôi mà. Mình muốn thấy cậu ta trông thế nào."

Ron nghe cuộc tranh cãi giữa ba thằng nhóc. Nó cũng rất tò mò không biết Harry trông như thế nào. Khi Damien trở về Burrow tối qua nó đã cố gắng miêu tả hết sức có thể về Harry. Damien đã nói rằng Harry như một bản sao thu nhỏ của cha nó. Ron để trí tò mò dẫn dắt mình. Mặc kệ nguy hiểm ngay trước mắt, Ron chầm chậm tiến về phía cái giường và tham gia cùng ba đứa trẻ. Từ từ và yên lặng hết mức có thể, Ron kéo tấm rèm bao phủ thằng nhóc đang ngủ. Căn phòng chìm trong bóng tối nhưng ánh trăng ở ngoài chiếu vào cũng đủ ánh sáng cho việc này. Ron và ba đứa nhóc không thể thấy mặt nó do thằng nhóc quay lưng về hướng tụi nó. Nhưng trước khi bốn đứa có thể dò dẫm đi khỏi một giọng nói vang lên làm bốn thằng giật bắn mình.

"Nếu tụi mày muốn bảo toàn đôi mắt thì tốt nhất đừng ngó tao nữa."

Phải mất một lúc hai trong bốn đứa mới nhận ra rằng Harry là người đã lên tiếng. Người thiếu niên không thèm quay lại và nói khi lưng vẫn hướng về tụi nó. Ron vội vàng lí nhí "Xin lỗi" và kéo lại rèm che. Nó và những đứa khác lo lắng nhìn nhau rồi mỗi đứa tiến về giường của mình.

Harry nghe một trong những đứa thầm thì với những người khác, "Merlin ơi, cậu ta hình như hơi hung dữ đấy".Harry mỉm cười "Mày không biết đâu." Nó nghĩ trong đầu và chìm vào giấc ngủ.

Xxx

Harry thức dậy vào sáng hôm sau khi nghe tiếng động xung quanh nó. Phải mất một lúc nó mới nhớ ra mình đang ở đâu. Nó đã ngủ rất ngon tối qua. Một điều mà từ lúc bắt giữ đến giờ nó không làm được. Harry ngồi dậy và kéo rèm che ra, nó quan sát thấy những đứa nhóc khác đang thay đồ trong tình trạng ngái ngủ. Harry thấy dạ dày quặn lên khi nghĩ đến việc chia sẻ phòng với những đứa nhóc này. Harry chầm chậm rời khỏi giường. Chưa ai nhận ra nó hết. Harry bắt đầu lôi ra đồng phục khỏi cái rương và định tiến về phòng tắm để thay. Khi nó quay lại nó chạm mặt một thằng nhóc tóc đỏ. Harry không cần đoán đó là ai. Nó đã nghe về những đứa trẻ nhà Weasley từ người bạn thân Draco. Harry đã nhận ra đó là thằng nhóc nhỏ nhất là Weasley, Ronald, khi nó biết rằng thằng nhóc đó bằng tuổi nó và Draco.

Harry nhếch mép trước khuôn mặt không thoải mái của thằng nhóc tóc đỏ. Ron còn không thể nhìn thẳng mắt Harry. Harry đoán rằng Ron chắc hẳn là một trong những đứa học sinh Dumbledore đã thông tin về thân thế của Harry. Ron hình như đã tìm được giọng nói của nó khi tiến một bước về phía Harry. Nó giơ tay ra, cố gắng giữ tay không run lên.

"Ronald Weasley" Nó giới thiệu mình với Harry bằng một giọng bình tĩnh. Harry làm lơ cái tay đang giơ ra và tiếp tục nhìn khuôn mặt trước mắt. Ron hạ tay xuống, cảm thấy xấu hổ và hơi tức giận. Ron đã bước bước đầu tiên thể hiện sự thân thiện với Harry chỉ vì Damien thôi. Ngoài ra nhận thấy rằng Harry sẽ ở cùng phòng với mọi người vậy nó ít nhất cũng nên thử làm quen đứa con nuôi của Kẻ-mà-ai-cũng-biết.

Ron đã sửng sốt bởi sự giống nhau giữa Harry và James Potter. Nó đã đoán có sự giống nhau nhưng vẫn cảm thấy sốc. Nếu không phải do ánh mắt lạnh lẽo mà Harry đang nhắm đến nó, Ron sẽ thề đó là James Potter đang đứng trước mặt nó trong cơ thể mười sáu tuổi. Sẽ dễ tin hơn nhiều vì những trò đùa của Sirius và James với nhau có thể dẫn đến kết quả rằng dược trẻ hóa bị sử dụng. Tuy vậy đôi mắt xanh lá sáng ngời đang nhìn chăm chú đôi mắt nâu của Ron, làm Ron phải rùng mình, đó là thứ mà James không thể làm được, dù cho ông ấy có thử đi chăng nữa.

Harry nhếch mép lần nữa trước sự xấu hổ và tức tối chạy qua mặt Ron. "Draco đã đúng, đứa ngốc này chẳng có thể che giấu cảm xúc của mình chút nào". Harry nghĩ thầm. Những đứa trẻ khác đã nhận ra Ron đang nói chuyện với người mới nhưng vẫn còn quá buồn ngủ để tự giới thiệu.

"Khoan đã, nếu cậu vẫn còn bực mình vì tối qua vậy thì cho tôi xin lỗi. Chúng tôi không nên lén lút tới gần, chúng tôi chỉ hơi tò mò về cậu, thế thôi." Ron nói nhỏ.

Harry tiến một bước về phía Ron và thầm thì chỉ để Ron nghe được.

"Cậu biết rằng tò mò có thể gϊếŧ chết người mà, đúng chứ?"

Ron trắng bệch, nhìn Harry bằng ánh mắt sợ hãi. Nó nhanh chóng xóa bỏ hết suy nghĩ muốn làm bạn với đứa trẻ này. "Dumbledore đã sai về Harry, không thể nào mà Harry có thể trở nên bình thường và có cơ hội chuộc lỗi" Ron nghĩ và tiến về phía cửa. Những gì Ron quan tâm, nó đã thử làm bạn với Harry và thất bại. Nó thấy ổn vì điều đó.

Harry nhìn theo hình dáng sợ hãi của thằng nhóc năm sáu khi gần như chạy vội ra cửa mà không quay mặt lại. Harry mỉm cười trong lòng "Thật quá dễ dàng, nếu bọn chúng sợ hãi vì mấy thứ này, bọn chúng sẽ chịu đựng thế nào những kế hoạch mà mình chuẩn bị đây" Harry đã dành tối qua và quyết định làm Hogwarts như địa ngục cho tất cả mọi người, ngoại trừ nhà Slytherin.

Harry lại tiếp tục tiến về phía phòng tắm nhưng khựng lại khi một đứa trẻ khác tiến về hướng nó. Nó cũng giơ tay ra và giới thiệu mình. Nhưng Harry không thể nghe nó bởi tiếng tim đập mạnh trước khuôn mặt bầu bĩnh và đôi mắt tròn to. Harry thấy không khí xung quanh như biến mất khi nó cố hít thở. Nó nhìn Neville Longbottom và thầm nguyền rủa Dumbledore. Lão già ngu xuẩn thích thao túng đó đã xếp Harry cùng phòng với Neville Longbottom, biết rõ rằng Harry đã làm gì cho cha mẹ Neville. Neville mỉm cười và giới thiệu một lần nữa.

"Xin chào, bạn chắc là Harry Potter. Mình là Neville Longbottom."

Harry không thể chịu đựng thêm nữa, nó bước qua Neville và nhanh chóng tiến ra cửa trước khi ai đó kịp cản nó lại. Neville nhìn cánh cửa đang mở khi Harry chạy khỏi. "Cậu ta thật kì lạ." Nó lẩm bẩm.

Harry để cơn giận bùng lên lần nữa. Nó nhanh chóng tìm ra phòng tắm nam và chạy vào trong, khóa cửa lại. Harry dựa vào tường, cố trấn tĩnh trái tim mình. "Sao Dumbledore có thể làm vậy?" Harry nghĩ. Khi nó bình tĩnh lại câu trả lời đến với nó. "Ông ta muốn mình cảm thấy tội lỗi về việc đã xảy ra!" Harry thấy cơn giận trào lên. "Không được để Dumbledore thắng" Harry tự nói với nó. Nó lắc đầu, tiến về phía bồn rửa. Nó hất nước lên mặt để bình tâm lại.

Nếu Harry muốn sống sót ở đây, nó phải điều khiển được cảm xúc của mình. Harry tắm rửa nhanh chóng và thay bộ đồ ngủ bằng bộ đồng phục. Nó nhìn hình ảnh mình trong gương.

"Mình nhìn như thằng ngốc!" Nó lớn tiếng nói, cố gắng vô vọng chải chuốt mái tóc rối bù của nó.

"Mày không thể phẳng phiu một lần à?" Nó hỏi mái tóc rối của nó khi cố ép thẳng mái tóc cứng đầu. Để đáp lại câu hỏi phần tóc mà Harry đã làm thẳng rối ngược trở lại.

"Tuyệt vời" Harry rít lên.

Đã rất là tệ khi mọi người sẽ nhìn chăm chú "người mới" mà không cần nó nhìn như một thằng ngốc.

Harry nhớ đến cái áo choàng đen của nó, đôi ủng da rồng, áo giáp của nó, và hơn hết là chiếc mặt nạ bạc. Nó đã nổi điên khi Potter không trả chiếc mặt nạ lại cho Harry. Potter đã đốt thứ đó, nói rằng Harry không cần phải che giấu nữa. Harry cảm thấy như một phần của nó đã bị phá hủy. Harry đã đeo chiếc mặt nạ đó trước những kẻ lạ mặt trong nhiều năm qua. Harry nghĩ rằng lúc này là lúc nó cần che giấu khuôn mặt nhất. Harry chậm chạp tiến ra cửa, nó có thể nghe thấy nhiều tiếng la lối ở bên ngoài, yêu cầu cho vào. Harry mở cửa và mặt đối mặt với James. Nhiều đứa học sinh khác lướt qua Harry vào phòng tắm. James nhìn Harry trong bộ đồng phục. James không thể không mỉm cười trước hình ảnh mới của đứa trẻ. Harry bước ra khỏi phòng tắm và bắt đầu sánh vai với James. James không muốn nói chuyện cho đến khi tới được gian phòng chung.

"Vậy, Harry. Đêm đầu tiên ở Hogwarts thế nào?"

Harry tiếp tục bước đi mà không thèm nhìn James. James thử lần nữa.

"Con nhìn trông rất tuyệt trong bộ đồng phục này đấy, nhìn con thật giống một đứa trẻ bình thường."

Harry dừng lại và quay nhìn James, giận dữ hiện rõ trong đôi mắt xanh. Harry khoanh tay trước ngực và nói với cái giọng nhỏ nhẹ chết người.

"Đừng cố đùa cợt tôi Potter! Tôi không thể nói nhiều về khiếu hài hước của ông nhưng sẽ gây nhiều rắc rối cho ông nếu ông không biết kiềm chế đấy."

James chỉ mỉm cười lại với Harry. James nhận ra rằng cách duy nhất đối xử với Harry là coi nó như là một đứa trẻ bình thường đang giận dỗi. Anh nhận ra rằng buồn phiền vì Harry sẽ không có kết quả và phiền lòng chỉ vì lời nói của Harry cũng không giúp ích được gì.

"Thôi nào Harry, ta nói thật đấy. Con nhìn trông rất tuyệt, trong tư thế đây là ngày đầu tiên của con ở trường." James phải cố nén cười trước khuôn mặt xấu hổ của Harry khi nó vẫn tiếp tục lườm anh.

"Ta vẫn còn nhớ ngày đầu tiên của ta, nhìn ta trông tệ hơn con rất nhiều. Phải kể đầu tiên ta có đôi kiếng cận tệ nhất mà con có thể tưởng tượng. Nó to đùng!" James dừng lại khi ông quan sát Harry kĩ hơn.

"Ta đã muốn hỏi con điều này lúc trước Harry,ừm, con..con không đeo kiếng à?"

"Ồ khả năng quan sát của ông chưa bao giờ hết làm tôi kinh ngạc, nói này, ông luôn xuất sắc thế này trong việc nhận ra những điều hiển nhiên à?" Harry hỏi lại, châm chọc trong từng lời nói.

James đỏ mặt.

"Ta chỉ muốn hỏi là điều đó nhờ vào phép thuật hay là từ lúc đầu con đã không cần đeo kính."

Trêu chọc tan biến khỏi Harry và căm giận bao phủ khuôn mặt đẹp trai đó.

"Không thể tin được, ông biết không hả?" Harry rít lên về phía James trước khi quay đi hướng về phía tấm chân dung. James bắt kịp nó.

"Harry, chuyện gì vậy? Ta chỉ hỏi con một câu hỏi đơn giản."

Harry quay phắt lại để mặt nó cách James chỉ một inch. James nhìn ngọn lửa căm giận bùng cháy trong mắt Harry. Có một thứ cảm xúc nữa được che giấu trong đôi mắt xanh lá ấy. James không chắc nhưng anh nghĩ có nỗi đau trộn lẫn với hận thù và giận dữ.

"Ông muốn biết à Potter, được thôi để tôi nói cho ông! Cha tôi đã chữa đôi mắt tệ hại của tôi. Tôi không cần bất cứ thứ gì cho đôi mắt này nữa. Cha tôi đã hoàn hảo nó cho tôi!" Harry thở nặng nhọc, bởi vì sự tức giận Mà James đã mang đến cho nó.

James hoàn toàn hoang mang. Tại sao Harry lại phản ứng như vậy với câu hỏi của anh? James cố không cảm thấy buồn khi Harry gọi Voldemort là "cha". Tuy vậy nỗi đau có thể đã vẫn hiện lên khuôn mặt James bởi vì Harry đã nhếch mép đắc thắng và quay lại chạy về hướng gian phòng chung trước khi James có thể định thần lại sau lời nói của Harry.

Xxx

Ginny đã bị trễ bữa sáng. Tại sao Ginny không thể đợi được sau buổi học để đến thư viện là việc nằm ngoài tầm hiểu biết của nó. "Có thể mọi người đã đúng, mình quá ám ảnh bởi anh ấy!" nó nghĩ khi nhanh chóng tiến về đại sảnh đường cho bữa sáng. Nếu nó đến trễ, nó sẽ bỏ lỡ thời khóa biểu sẽ được phát và nó sẽ phải giải thích cho sự vắng mặt của nó cho giáo sư McGonagall. Ginny bắt đầu mất hy vọng trong việc tìm kiếm thông tin của người ấy từ thư viện trường. Ginny đã quá đắm chìm trong suy nghĩ để phát hiện hình bóng của một đứa trẻ tóc đen đang chạy xuống cầu thang. Hai người va chạm mạnh với nhau đến nỗi té nhào.

Ginny lập tức ngồi dậy và mở miệng định la hét đến bất cứ ai mù mắt đến nỗi không thấy nó đi tới. Nhưng lời nói mắc kẹt trong cổ họng nó khi nhìn thấy đôi mắt xanh lá tuyệt đẹp ấy. Ginny chỉ có thể ngồi đó, nhìn chằm chằm thằng bé trước mặt. Đôi mắt xanh lá đó lấp lánh y như đôi mắt của người hùng bí ẩn.

Harry nhìn người con gái tóc đỏ đang ngồi trước mặt. Harry nhận ra cô bé ngay lập tức nhưng vẫn giữ khuôn mặt lãnh đạm. Nó không muốn cô ta nhận ra nó, mà làm sao có thể khi cô bé đã không nhìn thấy mặt nó trong đêm hôm ấy. "Có thể chẳng còn nhớ đến tai nạn đó ấy chứ" Harry suy nghĩ. Harry luôn nghĩ gần hết mọi người đều ích kỷ như vậy.

Harry đứng dậy khỏi sàn nhà và nhận ra cô ấy vẫn chăm chú nhìn nó. Ginny thoát khỏi cơn choáng váng khi thấy cậu ta đã đứng lên. Nó cũng định đứng dậy nhưng thở dốc trong đau đớn khi mắt cá chân nó phản đối việc di chuyển. Lời nói rời khỏi miệng Harry trước khi nó kịp cản lại.

"Em không sao chứ?"

Ginny đông cứng bởi giọng nói của cậu ta. Nó đã dành rất nhiều thời gian nhớ về giọng nói giống thế này, giống từng từ một. Tim Ginny đập điên cuồng trong l*иg ngực. "Đây rồi, chính là anh ta! Chắc chắn là như vậy, đôi mắt này, giọng nói này, chắc chắn là anh ấy." Ginny thấy phấn khích dâng lên trong nó. Nó nhanh chóng đứng dậy, lơ đi cơn đau từ phía chân.

"Ừm,à, em-em ổn." Ginny ước giọng mình ngừng run rẩy.

"Xin lỗi về điều đó, em đã không quan sát mình đang ở đâu." Ginny tiếp tục nói. "Tuyệt, giờ anh ấy sẽ nghĩ mình là một con ngốc vụng về, người mà mắt mù đến nỗi không để ý xung quanh." Ginny tự trách mắng chính mình.

"Không, ổn mà, anh cũng không để ý anh đang đi đâu, em ổn chứ?" Harry hỏi lại khi thấy cô bé tóc đỏ nhăn mặt lúc cố đứng thẳng người.

Ginny hoàn toàn được thuyết phục công cuộc tìm kiếm của mình đã kết thúc. Đôi mắt xanh lá tuyệt đẹp này! Chúng chắc chắn là đôi mắt đã nhìn nó trong lo lắng khi nó bị té ngã khỏi mái nhà. Ginny gần như trong hoảng loạn, cuối cùng nó đã tìm ra anh ấy, nhưng sao anh ta không nhận ra nó?

"Em xin lỗi nhưng em đã gặp anh ở đâu chưa?" Ginny mở đầu, biết chắc là họ đã gặp nhau. Nhưng trước khi Harry có thể đáp lại có tiếng la từ phía cầu thang.

"Harry! Con nghĩ mình đang đi đâu vậy?"

Ginny quay lại thấy James đang bước xuống cầu thang, cố không đυ.ng vào những học sinh đang nhanh chóng tiến về đại sảnh đường. Ginny chuyển ánh mắt đúng lúc thấy người con trai tóc đen đang nhìn chằm chằm James và khuôn mặt điển trai ấy chuyển thành cau có trong tức giận.

Mất một lúc để Ginny hiểu ra, James Potter vừa gọi người này là "Harry" và đó là tên của Hoàng tử hắc ám, đúng chứ. Ginny nhìn người con trai trước mặt. Nó nhận ra rằng cậu ta thật giống James Potter, hoặc theo Damien "anh ấy như một bản sao của cha!". Nó thấy máu nó đông lại khi hiểu ra sự thật. Cậu ấy là Harry Potter! Hoàng tử hắc ám, người đã gây ra bao nhiêu cái chết và phá hủy. Ginny cảm thấy lạc lõng lần nữa khi nhận ra nó đã sai. Người hùng bí ẩn của nó không thể là Harry Potter. Người hùng đã cứu nó khỏi người của Harry.

Ginny nhìn theo khi James tiến gần đến Harry và hai Potter chỉ nhìn nhau.

"Tại sao con lại chạy đi như vậy?" James hỏi, nhưng Harry chỉ quay mặt đi và chuyển hướng về phía Ginny.

Harry ngạc nhiên với thay đổi của người trước mặt. Một phút trước cô ta nhìn Harry với bao nhiêu kinh ngạc và ngưỡng mộ, giây tiếp theo cô ta ném cho nó ánh mắt lạnh lẽo. "Chuyện quái gì vậy" Harry thắc mắc.

"Vậy anh là Harry Potter?" Ginny lạnh lùng hỏi, trách chính bản thân mình vì để nó quá chìm đắm trong tưởng tượng.Tại sao nó không nhận ra sự giống nhau giữa Harry và James Potter?

"Thật ra chỉ là Harry thôi." Đứa trẻ tóc đen đáp lại, nhìn chăm chú người con gái tóc đỏ đang tức giận.

James chỉ nhận ra Ginny khi nó nói chuyện với Harry. Anh quay mặt hướng cô bé và cố nặn ra một nụ cười.

"Chào buổi sáng, Ginny."

"Chào buổi sáng, chú Potter." Ginny mỉm cười lại với James.

James nhìn hai đứa trẻ và nhận ra rằng chúng đang nói chuyện với nhau khi anh đang tới.

"Hai..hai đứa biết nhau hả?" James hỏi, biết rằng không thể có việc đó được.

Ginny cúi xuống nhặt túi xách vẫn đang bị bỏ quên trên sàn. Nó đứng thẳng dậy và ném ánh mắt lạnh lẽo về phía Harry.

"Không, con nghĩ cậu ta là một người khác, nhưng con đã lầm." Ginny nói nhỏ, vẫn nhìn chằm chằm đứa trẻ đã gây ra biết bao đau đớn cho người khác.

Harry kinh ngạc trước thay đổi tâm trạng của đứa con gái. Nó quan sát khuôn mặt cô bé một lần nữa trước khi trả lời.

"Yea, tôi nghĩ cô đã lầm, tôi không thể nào quen một người như cô được." Harry ném cho cô ta một cái nhếch mép khıêυ khí©h.

Ginny gắng gượng không cãi nhau với cậu ta khi nó chạy qua cậu ta và tiến về đại sảnh đường, nguyền rủa Hoàng tử hắc ám. Nó đã trễ bữa sáng rồi.

Harry nhìn cô bé đi khỏi trong tâm trạng bực bội. "Tại sao cô ta đang đối xử tốt với mình và rồi đột nhiên quyết định ném cái nhìn lạnh lẽo" Harry suy nghĩ.

James đang quan sát Harry.

"Harry, chuyện gì đã xảy ra trong phòng sinh hoạt vậy? Tại sao con lại nổi giận chỉ vì một câu hỏi đơn giản?"

Harry không quay mặt nhìn James. Thay vào đó nó quay lại và tiến về đại sảnh đường.

"Harry..."

"Potter, tôi đang đói bụng và tôi chỉ muốn ăn một chút đồ ăn trước khi phải trải qua tra tấn mà ông đang chuẩn bị cho hôm nay, được chứ."

James một lần nữa bị những lời của Harry đả kích. Anh cảm thấy nhẫn nại đang rời khỏi anh.

"Được thôi Harry, nhưng nói cho ta con định lấy đồ ăn bằng cách nào khi không biết nó ở đâu?"

Harry quay mặt nhìn người Thần sáng, mặt nó cau có khi chỉ về dòng người đang đổ về đại sảnh đường cho bữa sáng.

"Tôi đang định đi theo những học sinh này. Không phải ông là một Thần sáng à? Tôi nghĩ ông có thể làm được việc đơn giản như vậy." Tâm trạng nó tốt hơn khi trông thấy khuôn mặt James đỏ lên.

James chỉ có thể gật đầu và đi theo Harry về đại sảnh đường.

"Hôm nay sẽ là một ngày dài." James mệt mỏi nghĩ khi mở cửa phòng đại sảnh đường.