chương 15

Bà Weasley leo lên lầu hai gọi mấy đứa trẻ xuống ăn tối. Sáu đứa nhóc vẫn còn đang sôi nổi bàn tán. Bọn chúng nhanh chóng leo xuống lầu dưới. Khi qua lầu một, mấy đứa nhóc dừng lại trước căn phòng ngủ số hai, thắc mắc là không biết "Potter" bí ẩn có còn trong đó không.

Damien hy vọng là không còn. Nó rất muốn thành viên mới của gia đình sẽ được giới thiệu cho mọi người trong bữa ăn tối nay. Nó tự thuyết phục mình rằng do cuộc họp của Hội, nên cha mẹ nó chưa có thể giới thiệu người đó sớm hơn. Dĩ nhiên người tên Harry này sẽ ăn tối cùng gia đình chứ nhỉ. Nhưng đáp lại là sự thất vọng khi nó tiến vào phòng ăn. Ngoài cha mẹ nó ra thì chỉ có Sirius, Remus và ông Weasley, không còn ai khác. Damien chia sẻ ánh mắt chán nản với Ron. Cả hai đứa nhóc yên lặng quyết định sẽ hỏi cha mẹ nó về thiếu niên trên lầu.

Damien ngồi đối diện cha nó. Nó nhìn chăm chú khuôn mặt mệt mỏi của ông, trông ông như già đi vậy. James đang chú tâm nói chuyện với Sirius và nó thề nó nghe được từ "Hogwarts" được nhắc đến mấy lần.

James và Lily trao đổi nhau ánh mắt lo lắng. Họ đều lo cho Harry. James sẽ đến Hogwarts với tư cách là người bảo hộ của Harry. James sẽ để mắt đến Harry mọi lúc, đó là quyết định mà Harry cực kì phản đối bằng hành động và lời nói của nó. Harry chỉ dừng lại việc la hét với James và Dumbledore khi đột nhiên có cơn đau xuất hiện ở đầu. Harry đã nắm chặt chán và rên lên đau đớn. Nhưng trước khi có ai kịp giúp nó, Harry đã bỏ đi, loạng choạng quay về phòng, từ chối bất kì sự giúp đỡ nào.

Damien chuyển tầm mắt khỏi cha mẹ đang lo lắng của nó. Damien nhìn những đứa trẻ nhà Weasley cùng với Hermione đang ăn bữa tối trông rất ngon lành, nhưng nó cảm thấy mình không còn tâm trạng để ăn nữa. Nó định hỏi riêng cha mẹ nhưng nó thấy đây là lúc thích hợp nhất.

"Cha à."

"Sao Damy."

Damien hít sâu để chậm lại trái tim của nó.

"Harry Potter là ai vậy?"

Cả bàn ăn chìm trong tĩnh lặng. Nó thật kì dị khi có rất nhiều người đang ngồi xung quanh bàn. Tất cả mọi người đã dừng lại việc ăn uống, tập trung nhìn vào James hoặc Damien.

James đứng hình trước câu hỏi của Damien. Cuối cùng ông cũng tìm được giọng nói của mình để hỏi lại.

"Sao cơ?"

"Con hỏi Harry Potter là ai."

Damien không hiểu tại sao mấy người lớn trong phòng lại căng thẳng nhìn nó.

"Tại sao con...con nghe cái tên đó ở đâu?"

Damien càng ngày càng thấy lo lắng. Nó chỉ hỏi một câu hỏi đơn giản, và thay vì nhận được một câu trả lời đơn giản, cha nó lại phản ứng như kiểu nó mới thốt ra một từ cấm kị. Damien vẫn nhìn cha nó khi lấy ra trong áo choàng tấm giấy da cũ thể hiện bản đồ dinh thự Black.

"Con nhìn thấy nó ngay cạnh một dấu chấm nhỏ, nói chuyện với một dấu chấm nhỏ có tên cha ngay bên cạnh." Nó châm biếm nói.

Damien thấy cha mẹ mình quay qua nhìn Sirius một cách giận dữ, còn Sirius thì như cố thu mình lại. Sirius lảng tránh ánh mắt của họ và nhìn chằm chằm đĩa đồ ăn của anh. Anh biết chắc rằng khi đưa tấm bản đồ đó cho Damien cũng sẽ gây rắc rối cho anh một ngày nào đó.

"Con muốn biết về anh ta. Tại sao anh ấy lại ở trên lầu và cha mẹ không nói gì về anh ấy hết?" Damien hỏi lại.

Damien nhìn cha mẹ chia sẻ nhau ánh mắt buồn bã.

"Damien, chúng ta đã muốn nói cho con về điều này khi chúng ta có nhiều thời gian, nhưng đã có rất nhiều chuyện xảy ra và chúng ta chưa có cơ hội để nói với con..."Lily dừng lại, cố gắng tìm lời để nói tiếp.

"Nói cho con điều gì cơ?" Damien sợ hãi thật sự rồi.

Không đúng chút nào. Nó chỉ hy vọng được nói rằng Harry là một người họ hàng xa nào đó mới đến sáng nay hoặc chỉ đến thăm trong vài ngày. Nó sẽ không nghĩ rằng mọi người coi như cả bầu trời đã sụp đổ trên đầu họ. Mẹ nó thì đang nhìn không thoải mái về hướng gia đình Weasley.

Bà Weasley hiểu ý, nhanh chóng đứng lên và kêu mọi người rời khỏi phòng ăn để gia đình Potter có không gian riêng. Mọi người đứng lên nhưng không ngừng than vãn là họ cũng muốn biết chuyện gì đang xảy ra.

Khi trong phòng không còn ai ngoại trừ James, Lily và Damien, sự thật về Harry mới được phơi bày.

Damien kinh ngạc đến câm nín khi được James và Lily kể toàn bộ mọi việc. Tại sao Harry lại là anh trai của Damien, anh nó đã bị bắt cóc lúc mười lăm tháng tuổi như thế nào, anh nó đối diện cái chết như thế nào. Họ cố gắng giải thích môi trường khắc nghiệt mà Harry lớn lên, rồi anh nó đã bị chúa tể Hắc ám tẩy não như thế nào và anh nó đã thực hiện những tội ác gì.

Họ biết Damien đang trải qua thời điểm cực kì khó khăn. Đây là mong muốn thầm kín nhất của Damien, có một anh chị em, và giờ đây điều ước của nó đã thành hiện thực, nhưng có thể sẽ bị đoạt đi một cách tàn nhẫn. Họ cũng nói với nó chuyện Harry đã cứu những đứa trẻ của bà Pomfrey và thỏa thuận của Dumbledore với Bộ. Họ muốn truyền hy vọng cho Damien với thỏa thuận của Dumbledore. Một cơ hội cho tất cả được đoàn tụ thành một gia đình hạnh phúc. Hiện tại James lại nghi ngờ về điều này, Harry không hề có một tí nào suy nghĩ tích cực về họ.

James và Lily kết thúc với kế hoạch trong tương lai là Harry sẽ đến Hogwarts cùng James với danh nghĩa là người bảo hộ. James dừng lại quan sát phản ứng của Damien.

Đứa trẻ mười ba tuổi ngồi yên trên ghế nhìn chăm chú tay mình. Kinh ngạc hiện trên khuôn mặt và nó không hề lên tiếng chặn lại một lúc nào. Lily lo lắng nhìn James.

"Damy, ta biết điều này rất sốc, và ta biết con đang rất tức giận với chúng ta vì không nói với con sớm hơn, nhưng chúng ta không muốn nói trước với con khi chưa chắc chắn về tương lai của Harry. Chúng ta chỉ mới được thông báo tại cuộc họp của Hội vừa rồi về kế hoạch cho Harry và bố con đến Hogwarts." Damien chầm chậm ngước mặt lên nhìn thẳng cô.

Không một lời, nó đứng dậy và tiến ra cửa.

"Damien, con đi đâu vậy?" Lily hỏi nó.

"Lên lầu để gặp Harry." Damien trả lời ngắn gọn, không thèm quay lại.

James và Lily vội vã đuổi theo và chặn Damien lại trước khi thằng nhóc có thể chạm vào tay nắm cửa.

"Không Damien, con không thể lên lầu." Cả hai người la lên.

"Tại sao không!" Damien hét lại.

"Damien, cậu..cậu ta..không an toàn...không phải bây giờ." Lily cảm thấy thật khó để không khóc nấc lên.

"Mẹ, anh ấy là anh trai con, anh ấy sẽ không hại con đâu."

Damien cố gắng giải thích giống như cha mẹ nó thật điên rồ khi nghĩ đến việc như vậy.

"Damy! Con không nghe một từ gì chúng ta nói à? Harry không nghĩ nó thuộc gia đình này. Nó sẽ không nhận là anh trai của con đâu, chưa phải lúc này." James thấy tim mình nhói đau khi nhìn khuôn mặt chùng xuống của Damien.

James và Lily biết Harry có thể làm tổn thương đến mức nào. Dù sao họ cũng đã ở với Harry một tuần rồi. Họ biết rằng nếu Harry có thể đối xử vậy với cha mẹ nó như rác rưởi vậy nó có thể càng tệ hơn với đứa em trai của nó. Damien xóa đi nỗi đau nó nhận được bởi câu nói của cha.

"Anh ấy có lẽ đã chấp nhận chúng ta nếu cha mẹ đối xử với anh ấy như người một nhà." Nó đổ tội James.

James bối rối nhìn Damien.

"Ý con là sao?" Anh hỏi.

"À, việc đầu tiên, đừng nhốt anh ấy trong phòng! Thứ hai, tại sao chúng ta không nói cho anh ấy một chút về gia đình chúng ta. Con đoán chắc là cha mẹ cũng giấu anh chuyện về con cũng như cha mẹ làm với con về anh ấy!"

James và Lily xấu hổ nhìn nhau. Họ đã không nhắc đến Damien chút nào cho Harry, và khi Damien nói như vậy, cũng thật độc ác khi nhốt Harry ở trong phòng.

"Damien, chúng ta thật sự không nhốt anh trai con trong phòng, chúng ta phải làm vậy vì buổi họp này, rất nhiều thành viên của Hội rất có ác cảm với Harry và Harry không giúp cho điều đó chút nào!" James nghĩ đến Moody, một ví dụ điển hình.

Damien bắt đầu cảm thấy thật thất vọng.

"Cha, mẹ, mọi người nói là con có một người anh trai và chỉ cách con vài bước chân nhưng con không được gặp anh sao! Cha mẹ không thể làm thế! Thật độc ác. Làm ơn cho con gặp anh ấy." Damien cầu xin.

James và Lily nhìn khuôn mặt tuyệt vọng của đứa con nhỏ với con tim tan vỡ. Nhưng họ là cha mẹ, họ biết tốt nhất nên làm gì. Harry đang cực kì giận dữ khi được thông báo là nó bị bắt đến Hogwarts dưới sự giám sát của James. Bây giờ không phải là lúc để gặp ai cả. Lily hít một hơi thật sâu và nhìn thẳng mắt Damien.

"Không Damien, và đó là lời cuối cùng. Mẹ không muốn nghe bất cứ điều nào về vấn đề này nữa. Ăn hết bữa tối của con đi và quay lại với nhà Weasley. Con có thể gặp Harry sau."

Damien chưa bao giờ tức giận đến vậy với cha mẹ nó. Nó nhìn từ người này sang người khác, cố gắng xem thử nó có thể thuyết phục thêm không. Nó không thấy gì cả.

"Khi nào con có thể gặp anh đây? Ở Hogwarts à! Cha mẹ nghĩ đó là đúng à. Con sẽ phải gặp anh trai con lần đầu tiên ở trường. Hai người đang đùa à."

"Chúng ta không hề đùa và ngày 1 tháng chín chỉ còn một tuần nữa. Bây giờ ăn hết bữa tối đi và chuẩn bị quay lại Burrow!" Khuôn mặt Lily đang dần chuyển sang màu như màu tóc của cô, đó không phải là dấu hiệu tốt.

Nhưng Damien cũng đã thừa hưởng sự nóng tính của cô, nó không để yên mà đi như vậy.

"ĐƯỢC THÔI! Theo ý cha mẹ! Điều này đã cực kì gượng gạo rồi mà cha mẹ còn làm nó rối thêm. Con phải gặp Harry lần đầu tiên trước toàn trường. Tuyệt vời! Cảm ơn hai người rất nhiều!"

Đến đó nó xông qua hai người, mở bung cửa và chạy đến căn phòng tổ chức buổi họp. Nó đóng sập cửa lại, không thèm nhìn khuôn mặt kinh ngạc của Hermione và gia đình Weasley, khi họ vẫn đang bàn tán về danh tính thật sự của Harry Potter. Damien chạy băng đến lò sưởi, mở văng cái hộp đựng bột floo. Nó nắm một nắm lớn và không đợi bất cứ ai kịp nói gì, ném mạnh vào đống lửa và bước vào.

"Burrow!" Nó nghiến răng nói, trước khi ai kịp cản nó lại, nó đã được chuyển đến Burrow.

Xxx

Những ngày tiếp theo trải qua không mấy yên bình. Damien vẫn giận dỗi với cha mẹ và không chịu nói chuyện với họ. James và Lily đã ngay lập tức theo Damien đến Burrow, theo sau là gia đình Weasley và Hermione. Damien gần như làm lơ họ và từ chối sự hiện diện của họ ở đây.

"Tuyệt vời, giờ thành hai người!" James nói với Lily khi họ quay lại tổng hành dinh.

Gia đình Weasley không biết nên nói hay làm gì. Họ cũng thật sự bất ngờ trước danh tính thật của Harry nhưng không như Damien, họ không háo hức gặp mặt nó một chút nào. Những thằng con trai nhà Weasley cực kì tức giận khi một thằng bé đã hại biết bao nhiêu người và đã gϊếŧ người được đưa đến Hogwarts và không bị trừng phạt cho mọi việc nó đã làm. Đã thế, giáo sư Dumbledore đã đến Burrow vào ngày tiếp theo, sau buổi họp của Hội và yêu cầu sáu đứa trẻ khi đến Hogwarts nên tỏ ra lịch sự với Harry và cố làm nó thoải mái hết sức có thể.

Damien cố gắng hết sức giữ bình tĩnh. Tất cả là do Percy Weasley. Nó thấy muốn bệnh trước những điều kinh khủng mà Percy nói về "Hoàng tử hắc ám". Percy đang làm việc cho Bộ và đang cảm thấy rất vui vẻ kể về những tội ác của Harry. Damien đã bùng nổ và nói với Percy vào một tối nọ.

"Percy anh biết đấy? Mấy điều đó nghe như kiểu Harry đã có công cho Bộ trong việc dọn dẹp những tên Tử thần thực tử nguy hiểm khi mà Bộ không thể làm được!"

Câu nói đó đã làm im miệng Percy. Tuy vậy, Damien cũng không thể viện cớ cho anh trai nó về cái chết của gia đình Longbottoms. Damien là bạn tốt của Neville, thật là đau lòng khi Damien biết được chính Harry là nguyên nhân làm Neville trở thành trẻ mồ côi. Nhưng Damien cố gắng trong tuyệt vọng để làm mọi thứ ổn thỏa cho Harry, nó cố không nghĩ đến việc anh trai nó là Hoàng tử hắc ám. Damien đã có thể đẩy những tội ác của Hoàng tử hắc ám ra sau đầu. Mỗi khi Hoàng tử hắc ám được nhắc đến bởi Percy, Damien đã tự mình thôi miên bản thân, "Harry đã bị tẩy não, anh ấy chắc chắn bị tẩy não, có thể bởi Imperio (Độc đoán), anh ấy đã bị tẩy não".

Quay lại tổng hành dinh, mọi thứ cũng không khá hơn. Sau cuộc họp với Dumbledore, Harry lại ở lì trong phòng. Nó không nói chuyện với bất cứ ai và gửi ánh mắt lạnh lẽo đến James bất cứ lúc nào có thể. James thở dài khi ngả lưng sau một đêm.

"Anh không hiểu sao mình có thể chịu đựng được khi Harry lạnh lùng như vậy với anh. Anh không nghĩ việc anh là bảo hộ của nó là điều tốt."

"Vớ vẩn James, Harry sẽ mở lòng với chúng ta khi con đến Hogwarts. Anh biết nơi đó thế nào mà. Đó là nơi mọi người thể hiện những điều tốt nhất trong họ. Anh cứ đợi và xem." Lily cố gắng an ủi anh.

Xxx

"Được rồi, bây giờ anh nhớ mình phải nói gì khi bà Weasley hỏi rồi chứ." Damien hỏi Ron, người trông rất lo lắng.

"Yea" Ron đáp lại.

"Được, Hermione, chị và Ginny sẽ giữ chân bà Weasley, em hy vọng mình sẽ quay lại sớm." Damien nhìn hai người con gái chia sẻ ánh mắt lo lắng với Ron. Damien thở dài. Nó biết câu hỏi sắp đến là gì.

"Damien, em có chắc là muốn làm điều này không?" Ginny hỏi.

"Lần thứ một trăm, CÓ! Em muốn làm điều này. Các anh chị không hiểu à? Em cần làm điều này. Không thể nào mà em gặp mặt anh trai mình lần đầu tiên tại Hogwarts." Damien nhìn giận dữ về phía những người bạn.

Damien biết đây không phải là lỗi của bạn nó, nhưng nó không thể kìm lại la lên giận dữ với họ.

Damien đoán chắc sự đối xử im lặng của nó với cha mẹ sẽ dẫn đến kết quả là họ sẽ cho nó gặp Harry. Nhưng James và Lily vẫn để Damien hờn dỗi và không chiều theo ý nó. Đến bây giờ chỉ cách ngày đi học còn một ngày và Damien cực kì muốn gặp Harry.

Damien kiểm lại kế hoạch trong đầu nó một lần nữa. Nó sẽ floo về nhà và "mượn" áo choàng tàng hình của cha nó, dùng thứ đó để lẻn vào tổng hành dinh. Damien phải đợi đến khi chú Sirius ghé thăm Burrow. Nó sẽ lẻn vào tổng hành dinh cùng với Sirius. Damien biết là bất khả thi để vào hoặc ra khỏi tổng hành dinh mà không có thành viên của Hội, vì thế nó sẽ dùng áo choàng tàng hình, lẻn qua lò sưởi với Sirius và floo đến tổng hành dinh. Khi Damien đã đến đó, nó sẽ đi gặp anh trai lần đầu tiên.

Damien cảm thấy phấn khích và lo lắng dâng lên trong lòng. Nó không muốn nghĩ điều gì sẽ xảy ra nếu nó bị bắt. Cha mẹ nó sẽ cực kì giận dữ đây. Damien đoán nó sẽ bị cấm túc cả đời! Còn nếu nó không bị bắt, nó cuối cùng sẽ gặp được anh trai và hy vọng có thể nói chuyện trước khi đến Hogwarts. Suy nghĩ được gặp anh trai là lý do giữ chân Damien trong kế hoạch này. Những người bạn của nó cũng lo lắng như Damien. Họ cứ chỉ ra những thứ có thể xảy ra.

Hermione đã chỉ ra rằng Sirius là người thông minh và sẽ biết rằng có ai đó đang ở cùng với ông trong lò sưởi.

Ron đã chỉ ra rằng khi Damien vào trong tổng hành dinh an toàn, làm sao nó có thể quay lại?

Ginny cứ liên tục nói rằng kế hoạch sẽ không thành công khi tổng hành dinh lúc nào cũng được canh gác từ bên trong, đặc biệt là do có Harry ở đó.

Damien đã làm lơ tất cả bọn họ và nói rằng nếu tất cả đều thất bại, nó sẽ đến nói chuyện với cha mẹ và chấp nhận hậu quả.

Damien đứng dậy, chuẩn bị floo đến nhà nó. Nó đợi với tay nắm bột floo. Nó tiến đến đứng cạnh lò sưởi trước có mười giây khi có tín hiệu.

"Merlin ơi chuyện gì thế này...FRED! GEORGE! CÁC CON LÀM GÌ VẬY HẢ?" một giọng nói vang lên từ dưới lầu.

Damien không lãng phí thêm một giây nào, nó ném nắm bột floo và bước vào ngọn lửa xanh.

"Godric"s Hollow" nó nói rõ ràng rồi biến mất trong nháy mắt.

Ron, Hermione và Ginny đứng đó và nhìn nơi Damien vừa rời đi. Họ đều cầu nguyện là kế hoạch sẽ thành công.

Ba đứa trẻ chạy xuống lầu để xem thử Fred và George đã đánh lạc hướng bằng điều gì. Bà Weasley vẫn đang la mắng hai đứa sinh đôi khi ba người bước vào. Ron, Hermione và Ginny cố nén cười khi họ thấy điều gì đã xảy ra.

Tất cả các đĩa đã mọc thêm những cái chân nhỏ và chạy loanh quanh trong phòng bếp, những cái thìa thì đang đánh nhau loạn xạ với mấy cái nĩa, ấm đun nước đang đổ trà nóng vào những cái chậu cây, còn mấy cái chậu thì đang nhảy nhót tránh né nước trà nóng. Fred và George đứng đó giữa mớ hỗn loạn, cười tươi với nhau, trong khi bà Weasley cực kì giận dữ đang bắn những tia phép khắp nơi để ổn định lại tình hình. Năm đứa trẻ nhìn nhau, xác nhận qua ánh mắt rằng Damien đã đến nhà Potter. Chúng hi vọng việc đánh lạc hướng này đủ để bà Weasley bận rộn cho đến khi Damien quay lại cùng với chiếc áo choàng.

Và đúng vậy khi Damien bước vào trong bếp, nửa tiếng sau để thấy bà Weasley vẫn đang la mắng Fred và George, hai người vẫn cố thuyết phục mẹ chúng là hai đứa chỉ muốn những cái đĩa tự rửa lấy và trà thì tự pha để bà Weasley có thể nghỉ ngơi. Damien nháy mắt với anh em sinh đôi khi nó ngồi xuống bàn ăn. Cái áo khoác được gấp gọn gàng và giấu trong túi áo trong của nó. Tất cả Damien cần phải làm là đợi Sirius đến và đưa tất cả chúng nó vé tàu đi Hogwarts.

Đến bảy giờ tối thì Sirius xuất hiện. Damien nhìn cảnh Sirius cười đùa với những đứa trẻ nhà Weasley và cảm thấy thật ghen tị. Damien đã làm mặt lạnh với cả cha đỡ đầu cũng như cha mẹ nó, nó nghĩ rằng mối quan hệ của Sirius và nó cực kì thân thiết vì vậy Sirius đáng lẽ ra nên đến và nói với Damien sự thật về Harry. Sirius đã cố làm Damien nói chuyện với anh nhưng không thành công. Vì vậy hôm nay anh tới đây chỉ cười tươi với Damien và không định nói chuyện gì với nó. Anh nghĩ sẽ tốt hơn cho Damien tự đến nói chuyện với anh khi Damien đã chịu tha thứ.

Damien hít sâu một hơi và nhìn về phía Sirius.

"Chú Siri, chú đưa giùm con cái đĩa khoai tây với?"

Sirius dừng nói chuyện và nhìn về phía đứa con đỡ đầu. Damien phải cố nén cười trước khuôn mặt của Sirius. Sirius nhấc cái đĩa và đưa qua nhiệt tình đến độ vài miếng khoai tây rơi ra khỏi đĩa và lăn trên bàn.

"Con cảm ơn?" Damien mỉm cười, nhận lấy cái đĩa và để nó cạnh tay mình.

Sirius nhìn trông rất hạnh phúc khi đứa cháu mình đã chịu nói chuyện.

Sau bữa tối tất cả mọi người đổ ra ngoài để chơi một trận Quidditch. Sirius và Damien ngồi trước hiên nhà, nhìn ba thằng bé và hai đứa con gái bay lên trời, hét lên với nhau nhớ chơi công bằng.

"Ta rất yêu Quidditch." Sirius nhỏ nhẹ.

"Con biết không Damy, cha con và ta đã thành bạn của nhau lần đầu tiên là tại sân Quidditch đấy"

"Yea, con biết. Chú và cha đã kể về việc đó cả ngàn lần rồi." Damien trả lời, mặc dù nói vẫn mỉm cười lúc đáp lại.

"Ồ ta xin lỗi, đó thật là một câu chuyện tuyệt vời."

"Chú Siri, chú đã kể việc này cho Harry chưa?"Damien hỏi, mắt nó không rời khỏi khuôn mặt của chú để coi thử phản ứng về điều này.

Như dự đoán mắt Sirius tối lại, nụ cười trên mặt cũng biến mất.

"Không, ta vẫn chưa nói được đến đó." Anh trả lời, chuyển tầm mắt xuống đất.

"Chưa ư, chỉ là kể cho Harry câu chuyện đó, hay kể cả nói chuyện bình thường?" Damien không muốn nổi giận với người cha đỡ đầu nhưng lúc này Damien thấy mình thật khó để điều chỉnh cảm xúc.

"Damy, không như con nghĩ đâu. Chúng ta đã cố nói chuyện với Harry, nhưng Harry không muốn nghe chúng ta. Cậu ta làm lơ chúng ta gần như mọi lúc và những lúc chúng ta có trao đổi với nhau thì thường là "Ra ngoài" hoặc "Đi ra", vì thế ta nghĩ thằng bé không thích nghe những câu chuyện mà ai kể đâu." Giọng Sirius thật mệt mỏi và Damien cảm thấy cơn giận của nó đột nhiên tiêu tan.

"Con xin lỗi" Nó lí nhí, cảm nhận tay ông quàng qua vai nó. Damien để đầu dựa vào ngực Sirius và nhắm mắt lại.

Damien cảm thấy thật tồi tệ về kế hoạch này. Nó không thể lừa Sirius và đi cùng ông đến tổng hành dinh được. Nếu Damien bị bắt, Sirius cũng sẽ gặp rắc rối. Damien nhanh chóng xóa đi suy nghĩ đó và mở mắt. Nó phải làm điều này. Nếu nó bị bắt, nó sẽ đổ tội cho cha mẹ nó vì họ là người không cho nó gặp Harry. Damien thầm thì câu chúc ngủ ngon và đi vào lại trong nhà Burrow.

Damien choàng áo choàng lên người nó và len lỏi đến lò sưởi phòng ăn. Damien biết đây là lò sưởi duy nhất mà Sirius sử dụng. Nó cảm tạ Merline vì lò sưởi này rộng, hai người có thể dễ dàng floo từ đây. Nó đứng một bên thành ngoài của lò sưởi, ép sát người vào đó để Sirius không chạm vào nó khi ông tiến vào. Damien phải đợi mười phút trước khi nghe được Sirius chào tạm biệt. Damien nín thở. "Lúc này" Nó nghĩ. Nó ép mình hơn nữa vào thành tường khi Sirius bước vào lò sưởi và gần như la lên lúc áo choàng ông chạm vào người. Damien cầu nguyện Sirius không nhận ra. Sirius đang bận nói chuyện với ông Weasley. Mồ hôi bắt đầu tuôn ra. Chân nó run lên vì phải cố giữ thẳng người. Cuối cùng Sirius cũng chào tạm biệt và ném bột floo vào đống lửa rồi la lớn,

"12 GRIMMAULD PLACE"

Cảm giác xoay tròn quen thuộc ập đến và Damien cố hết sức giữ cái áo choàng không bay khỏi người. Nó cố gắng giữ được cơ thể không ngã xuống khi đến sau Sirius. Damien đứng trong lò sưởi một lúc. Nó nhìn cha đỡ đầu phủi bụi khỏi áo choàng ông và nhanh chóng rời khỏi phòng. Damien thở ra hơi đang giữ trong người.

"Không thể tin được. Mình đã làm được! Mình đã vào được tổng hành dinh mà không bị bắt." Damien nghĩ trong đầu.

"Mình sẽ nhắc đến việc này cho cha sau, nếu một đứa trẻ mười ba tuổi có thể vào tổng hành dinh với áo choàng tàng hình thì Hội nên làm một cái vòm bảo vệ khác"Damien tự nghĩ và lẻn ra khỏi lò sưởi.

Damien đợi một phút hoặc tương tự vậy trước khi bắt đầu lên lầu. Tim nó đập mãnh liệt trong l*иg ngực và Damien không thể kìm được chân nó run lên vì phấn khích khí nó nhẹ nhàng di chuyển lên lầu một. Nó cầu cho Harry vẫn ở trong phòng và cửa không khóa. Nếu Harry được đưa đến phòng khác vậy Damien không có cơ hội để tìm ra khi mẹ đã lấy đi tấm bản đồ đạo tặc khỏi tay nó.

Damien đứng trước cửa phòng Harry. Tim nó như đang muốn bay ra khỏi l*иg ngực. Damien thở hắt ra. Nó đặt tay lên tay nắm rồi xoay. Cửa cạch mở ra, Damien gần như hét lên vì vui sướиɠ.

"Đến rồi. Cuối cùng mình cũng có thể gặp anh trai." Damien nghĩ, nó chầm chậm mở cửa ra. Nó ngó đầu trong phòng, vẫn dưới lớp áo choàng. Căn phòng trống không.

"Chết tiệt!" Damien rủa thầm.

Damien không thể tin nổi vào vận may của mình. Sau tất cả việc lên kế hoạch và bàn bạc, sau những rủi ro mà Damien nhận lấy, nó vẫn không thể gặp Harry. Damien suýt la lên vì thất vọng. Nó tháo áo choàng ra và chuẩn bị rời đi khi thấy những thứ rải rác trên bàn ở góc phòng. Bởi sự tò mò, Damien tiến về phía cái bàn. Nó thấy rất nhiều sách đặt ở trên bàn kèm với nhiều cuốn giấy da. Một tấm áo choàng đồng phục Hogwarts được treo trên thành ghế.

Damien nhấc lên cuốn sách đang mở ra, lật coi cái bìa của nó. "Nghệ thuật hắc ám và những lời nguyền cấm". Nó nhìn như không phải là cuốn sách nâng cao về bộ môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám. Damien tự hỏi không biết ai đã đưa Harry cuốn sách như thế này và bắt đầu lật mấy trang. Nó bao gồm kết cấu rất phức tạp của những lời nguyền khó và cách sử dụng bằng đũa. Damien bắt đầu đọc những dòng đầu tiên bởi sự tò mò thì bất ngờ một bàn tay nắm chặt vai nó và quay người nó lại.

Damien lập tức làm rơi cuốn sách, quay lại mặt đối mặt với một Harry đang cực kì giận dữ. Damien nhìn khuôn mặt anh trai nó. Nó như bị đông cứng bởi kinh ngạc. Nó ngơ ngác nhìn Harry khi cậu ta đã buông vai Damien ra và trao nó một ánh mắt soi mói. Harry di chuyển đôi mắt xanh lá và nhìn trực tiếp vào đôi mắt nâu đối diện trước khi hỏi,

"Mày là thằng quái nào?"

xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx