chương 14

Sáu đứa trẻ đứng hình, đọc đi rồi đọc lại cái tên trên tờ giấy không biết bao nhiêu lần.

"Harry Potter, ai vậy?" Ron hỏi nhỏ.

Mọi người nhìn về phía Damien. Đứa nhỏ mười ba tuổi đứng đó với cái miệng há ra còn đôi mắt nâu thì vẫn dích chặt vào cái tên ấy. Damien vẫn luôn muốn biết nhiều hơn về gia đình mình, là con một nên Damien luôn muốn có anh chị em họ, dù là họ hàng xa, để có thể có ai đó nói chuyện ngoại trừ người lớn. Cha mẹ nó đã nói rằng anh họ duy nhất là đứa con trai của dì Petunia, Dudley Dursley, một người cực kì khó ưa, y hệt gia đình họ vậy, khi đối xử với Damien và cha mẹ nó. Họ là muggles và là những người cực kì ghét phép thuật cùng với những gì liên quan đến nó. Mặc dù dì nó là người chị duy nhất của mẹ nó, bà ta với mẹ không bao giờ có thể nói chuyện. James nói với nó là nó không có dì hay chú nào từ phía bên cha và không còn Potter nào còn sống ngoại trừ họ.

Damien lại nhìn về phía cái tên một lần nữa. Đây là ai? Và nếu người đó là Potter tại sao cha nó lại thô lỗ vậy? Damien cuối cùng dời mắt khỏi bản đồ và nhìn về phía bạn nó.

"Chúng ta phải tìm hiểu xem đó là ai." Nó thầm thì.

Khuôn mặt Fred và George lập tức biến đổi từ tò mò sang tinh nghịch. Họ đùa cợt đứng chào nó theo kiểu quân đội rồi chạy ra cửa. Bốn người còn lại nhanh chóng đuổi theo. Khi bọn họ tiến xuống lầu một George nhỏ giọng chỉ dẫn mọi người.

"Ok, đây là kế hoạch, Ron, em và Damien cầm những cái này và cẩn thận luồn xuống dưới cửa, Hermione và Ginny, tụi em sẽ làm gián điệp và xuống lầu." Đến đó hai người con gái phản đối mạnh mẽ.

"Shh, thiên đường chứng giám, các cô gái, yên lặng nào! Bọn anh cần hai người báo nếu có ai đó lên lầu. Bọn anh sẽ kể lại toàn bộ từng lời cho hai em, anh hứa đó." Fred lùa hai người con gái đi và quay lại thấy Damien và Ron đã luồn bốn cái tai xuống dưới cửa.

"Tuyệt vời"

Bốn người nhanh chóng dính cái tai lên tai mình và lắng nghe cuộc tranh cãi gay gắt đang diễn ra trong phòng.

"...bỏ trốn ngay trong đêm! Ta nói này Harry, con muốn chết lắm à?" Giọng nói giận dữ của James vang vọng trong tai họ.

"Điều mong ước duy nhất của tôi là thoát ra khỏi cái chỗ địa ngục này và về nhà!"

Tim Damien lạc một nhịp. Giọng nói đó nghe thật giống giọng nó đến kì lạ. Tóc tai sau gáy của nó dựng đứng hết lên. "Thật kì dị" Nó suy nghĩ trong đầu.

"Nhà! Harry đến bao giờ con mới chấp nhận đây là nhà của con, ngôi nhà thật sự." Giọng James nghe thật mệt mỏi, như thể ông đã cố nói điều này trước đây rồi.

Bốn đứa trẻ nhìn nhau rồi tiếp tục nghe. Ít nhất điều này chứng minh "Harry" này là một thành viên của đại gia đình Potter.

"Không bao giờ! Cho dù ông có ép tôi ở đây bao lâu đi chăng nữa, tôi sẽ không bao giờ gọi nơi đây là nhà. Vì vậy bỏ cuộc đi Potter!"

Damien há hốc miệng. Tại sao đứa trẻ này lại gọi ba Damien như vậy? Damien nhìn về phía anh em Weasley thì thấy họ cũng đang ngớ ra.

"Ta cảnh cáo con Harry, đừng bao giờ gọi ta như vậy, con hiểu chứ?"

Damien có thể tưởng tượng được cha nó đang nghiến răng khi nói. "Chưa bao giờ là điều tốt" Damien nghĩ.

"Gọi thế nào? Tôi không nói điều gì sai cả, tất cả điều là sự thật!"Thằng bé gọi là Harry đáp lại cũng nổi nóng không kém.

"Con biết rất rõ ta đang nói gì, nếu con không thể gọi ta bằng từ khác thì tốt nhất đừng dùng "Potter", bởi cho cùng con cũng là một "Potter"!"

Nhưng trước khi Damien có thể nghe được lời đáp lại, có tiếng la giận dữ vang lên từ dưới lầu. Bốn thằng nhóc nhanh chóng tháo tai nối dài ra và chạy lại lên lầu hai. Chúng kịp chạy đến phòng trước khi thả mình mỗi đứa một góc, giả vờ đang bận rộn làm gì đó. Cánh cửa mở ra cùng với một Hermione mặt đỏ gay và Ginny bước vào, theo sau là bà Weasley.

"Mấy thằng này! Chúng bay làm cái gì vậy hả, bắt hai đứa con gái đi như vậy, mấy con không nghĩ đến hậu quả hả?" Bà Weasley nổi điên.

Mấy thằng nhóc nhìn chằm chằm hai đứa con gái rồi nhìn khuôn mặt giận dữ của bà Weasley với ánh mắt hối lỗi. Trước khi mấy thằng nhóc có thể mở miệng nói thì bà đã chặn trước.

"Hermione chỉ mới đến đây có một lần! Sao các con có thể bắt nó đi lấy đồ ăn cho các con cơ chứ! Các con đã được thông báo bữa tối sẽ sau buổi họp cơ mà, lại không nghe mẹ nói hả."

Bốn đứa nhìn nhau rồi lại nhìn về phía hai đứa con gái đang đứng bối rối cạnh bà Weasley.

"Xin lỗi mẹ." Ron lí nhí trong khi mấy đứa khác gật đầu phụ họa.

Bà Weasley rời khỏi phòng, thông báo với chúng nó rằng bữa tối sẽ bắt đầu sau ba mươi phút nữa. Khi bà đi khỏi, bốn thằng nhóc vây lại hai đứa con gái.

"Chúng tớ bảo bồ đi lấy đồ ăn!" Ron hỏi Hermione.

"Thì mấy bạn có nói sẵn cho mình lý do nào đâu, chúng mình phải nghĩ ngay một cái chứ." Hermione trả lời với khuôn mặt đỏ ửng.

"Và đó là lý do tốt nhất mà em nghĩ được hả?" Fred châm chọc.

"Ôi, ai quan tâm chứ? Mẹ tin điều đó mà đúng chứ? Rồi nói đi, mọi người đã nghe được gì nào? Người đó là ai?" Ginny nhìn háo hức về phía bốn thằng nhóc.

Chỉ cần năm phút là tụi nó đã kể hết cho hai đứa con gái chúng nghe được những gì. Hai đứa nó ngồi yên lặng, chăm chú nghe về cuộc hội thoại giữa "Harry Potter" và James Potter. Hermione là người đầu tiên lên tiếng.

"Vậy Harry Potter này nói là cậu ta đang bị bắt ép ở lại đây?" Nó hỏi Ron.

Ron gật đầu, vẫn nhìn rất bối rối.

"Khó hiểu nhất là cách nói chuyện của cậu ta với ông Potter. Cậu ta cực kì tức giận với ông ấy."

"Yea và cả việc "muốn chết" nữa chứ? Tại sao lại có người muốn hại anh họ em?" Fred hỏi Damien.

Damien giật mình nhìn Fred.

"Gì...gì của em cơ?" Nó ngơ ngác hỏi.

"Ừ thì cậu ta phải là anh họ em rồi. Chứ còn là ai nữa?" Fred trả lời.

Damien suy nghĩ về điều đó. Cũng có lý. Có thể là một họ hàng xa thất lạc nào đó mà đến cả cha mẹ nó cũng không biết cho đến bây giờ? Vì vậy nên họ không bao giờ nói với Damien, vì dù sao họ phải giấu nó điều gì chứ, đúng không?

Damien chìm trong suy nghĩ khi những đứa trẻ khác cố nghĩ ra một lý do nào đó để giải thích sự bí ẩn xung quanh nhân vật Harry Potter. Và không một ai đoán gần đúng cả.

Xxx

Harry ngồi đối diện James. Nó đã chọn một vị trí thoải mái trên giường trong khi James thì đi lại trong phòng, vẫn tiếp tục càu nhàu về việc "trốn ra ngoài nguy hiểm như thế nào" và "Harry đang cố gắng làm nó bị thương", Harry quyết định làm lơ ông. Harry như muốn phát điên khi bị lôi về phòng, nó cãi nhau với James và la hét. Dù vậy, bây giờ Harry chỉ cảm thấy khó chịu với James. "Tại sao ông ta không im và biến đi!" nó nghĩ trong đầu. James dừng lại và tiến về phía Harry. Anh dừng ngay trước thằng bé tóc đen và cúi thấp xuống đến tầm mắt của Harry...

"Harry, tại sao con vẫn không chịu hiểu là ta không muốn con bị thương?" James kích động nói.

Harry nhìn thẳng mắt James và đáp lại.

"Tại sao?" Harry nhìn James như bùng nổ đến nơi.

"Tại sao lại lo chuyện gì sẽ xảy ra cho tôi? Tôi không còn là con của ông nữa, tại sao..." Harry bị cắt ngang bởi tiếng gõ cửa. Nó và James cùng nhìn về phía cửa và thấy Lily ngó vào.

"Chuyện gì vậy?" Cô hỏi khi thấy ánh mắt tổn thương của James và sự khó chịu trong mắt Harry. James đứng thẳng dậy và nhìn đứa con trai với đôi mắt đờ đẫn.

"Không có gì, chỉ nói về một số thứ."

Harry nhìn James, không hiểu tại sao ông lại nói dối. Harry quay mặt đi và nhìn về phía cửa sổ. Nó ước gia đình Potter rời đi. Nó ghét cách họ đang diễn, giả bộ quan tâm nó, nói dối trắng trợn rằng họ nhớ nó đến thế nào và họ muốn bảo vệ nó đến nhường nào. Điều đó làm Harry muốn bệnh vì quá tức giận. Harry nhắm mắt lại, cố gắng dìm xuống cơn giận.

"À, cuộc họp đã kết thúc rồi. Dumbledore muốn anh và Harry xuống lầu để ông ấy có thể thông báo cho hai người."

Lily tò mò nhìn hai người. Cô biết có gì chuyện gì đó đã xảy ra. James chắc chắn sẽ không bỏ lỡ buổi họp, vậy tại sao anh lại ở trên này tranh cãi với Harry? Cô lắc đầu. "Tí nữa mình hỏi James sau" cô nghĩ, theo sau James và Harry ra khỏi phòng và xuống dưới lầu.

Chỉ còn ông bà Weasley, Sirius và Remus còn ngồi lại với Dumbledore. Những người khác đã về nhà. Dumbledore chuyển tầm mắt về phía ba người vừa bước vào. James nhìn trông rất lo lắng và mệt mỏi còn Harry nhìn chỉ đang cực kì buồn chán. Dumbledore cười thầm. Đáng lẽ ra phải là Harry lo lắng và bất an, vì buổi họp này là về tương lai của nó. Khi cả ba người Potter ngồi xuống, Dumbledore hắng giọng và bắt đầu.

"Tôi biết rằng mọi người đang khá là lo lắng về kết quả cuộc gặp mặt của tôi với Bộ." Ông quay về hướng Harry.

James gật đầu, trong khi Harry chỉ nhìn chăm chú tay nó như thể thấy nó lần đầu tiên. Dumbledore tiếp tục.

"Tôi vui mừng thông báo là Bộ đồng ý, hầu hết với ý kiến của tôi đưa ra." Ông dừng lại, xem thử câu nói của mình có tác dụng gì lên Harry hay không. Thằng nhóc vẫn tiếp tục kiểm tra móng tay mình với vẻ bất cần và làm như thể không nghe thấy Dumbledore.

"Có nhiều điều kiện được thiết lập, và mặc dù ta không hoàn toàn đồng ý nhưng, hy vọng tình hình không chuyển biến đến mức phải sử dụng những điều kiện đó." Dumbledore nói.

Harry thở dài và nhìn Dumbledore.

"Vậy ông có định nói với chúng tôi kế hoạch tuyệt vời của ông là gì chưa, hay ông chỉ tiếp tục nói mấy thứ vớ vẩn?" Harry hỏi, đôi mắt xanh lá với ánh nhìn chán ghét nhìn chằm chằm đôi mắt xanh biển của Dumbledore.

Tiếng thở dốc có thể nghe thấy xung quanh trước hành động hỗn xược của Harry. Bà Weasley nhìn trông như không muốn làm gì hơn ngoài việc bước qua và nhéo tai nó vì hành động vô lễ.

Harry nhếch mép, vẫn tiếp tục nhìn khıêυ khí©h về phía Dumbledore. Người hiệu trưởng kinh ngạc một lúc trước khi định thần lại và cúi đầu hướng Harry.

"Ta xin lỗi, Harry. Đáng lẽ ta nên bắt đầu giải thích về ý kiến của ta. Được rồi, Ta sẽ bắt đầu ngay đây." Ông vui mừng vì có thể nhìn trực diện Harry thay vì cái đầu cúi gằm của nó, như thế này làm ông dễ nói chuyện hơn.

"Harry, ta đã đến gặp Bộ vào cái ngày cậu đến đây. Ta đã giải thích rõ ràng về danh tính của cậu cho bộ trưởng Fudge và nhờ ông suy nghĩ lại quyết định của ông về việc đưa cậu cho Dementor mà không được hầu tòa. Ta đã giải thích về vấn đề cậu đã bị lừa và sai khiến làm những điều kinh khủng..." Dumbledore bị cắt ngang bởi tiếng hét của Harry.

"TÔI KHÔNG CÓ! TÔI BIẾT RÕ MÌNH LÀM GÌ! SAO ÔNG DÁM NÓI TÔI BỊ LỪA VÀ SAI KHIẾN BỞI CHÍNH CHA MÌNH!"

Harry nhào lên muốn nắm cổ Dumbledore. Ngay lập tức Sirius, Arthur và James nắm lấy nó và lôi lại ghế.

"Cậu Potter, làm ơn kiềm chế bản thân không thì chúng tôi sẽ trói cậu lại." Arthur nghiêm nghị nói với Harry người vẫn đang cố vùng vẫy.

Harry dừng lại và bắn tia nhìn chết chóc về phía Arthur. Harry thật sự không thích bị trói vào ghế. Nó ngồi xuống, cố giựt tay nó ra khỏi tay James nhưng James vẫn nắm chặt.

Dumbledore đã ngồi yên khi Harry la lối. Ông còn không giật lùi lại khi Harry nhào lên cố tấn công ông. Ông đã dự đoán được hành động này từ Harry, nhưng ông vẫn sẽ không thay đổi lời nói của mình, ông sẽ nói sự thật về người mà Harry đang gọi là cha.

"Harry, ta biết cậu cảm thấy như thế nào lúc này. Cậu nghĩ chúng ta đang cố lừa dối cậu và kéo cậu khỏi người mà cậu gọi là cha. Ta đảm bảo là chúng ta không hề lừa dối. Đúng ra chúng ta đang muốn phơi bày sự thật. Cậu, đứa trẻ của chúng ta đã bị dối lừa gần hết cuộc đời..."

Dumbledore dừng lại khi Harry đang cố thoát khỏi tay James để tấn công ông lần nữa. Dumbledore thở dài. "Điều này không hiệu quả rồi". Thầy hiệu trưởng lại nhìn về Harry và tiến gần hơn về đứa bé. Harry đã dừng giãy dụa và nhìn cau có về phía Dumbledore, thách ông lại gần hơn.

"Được rồi, Harry, chúng ta sẽ không nói về điều đó nữa. Làm ơn để ta kết thúc về chuyện gì sẽ xảy ra cho cậu."

Đến đây Harry chỉ muốn mở miệng và nói rằng nó không quan tâm Dumbldore nói gì vì nó cũng sẽ không làm cái điều mà ông nói. Nhưng bàn tay đang nắm tay nó siết chặt lại trước khi Harry kịp mở miệng. Harry nhăn mặt và dừng lại, nhưng không quên bắn cho James ánh nhìn căm tức.

"Chúng tôi đã đồng ý rằng Harry sẽ không thuộc sự quản lý của Bộ. Không có hầu tòa và bắt giam."

James thả Harry ra. Harry sẽ không vào Azkaban! Nó sẽ không bị bắt giam vì tội gϊếŧ người! Đây có lẽ là điều tuyệt vời nhất xảy ra. James đã liên tục cầu nguyện một phép màu sẽ xảy ra, để họ có thể chăm sóc Harry và giữ Harry khỏi bàn tay của Bộ. Tuy vậy, nghe thì rất tuyệt, nhưng James biết rằng đó chưa phải là tất cả. "Chắc chắn còn điều ràng buộc" anh nghĩ thầm.

"Tuy nhiên Harry, điều này không có nghĩa là cậu có thể tự do về nhà. Cậu sẽ thuộc sự giám sát của tôi cho đến khi mười bảy tuổi." Dumbledore nhìn khuôn mặt kinh ngạc của James và Lily.

"Đó là gợi ý của tôi cho Bộ. Tôi yêu cầu ông ta cho cậu dưới sự trông nom của tôi. Tôi sẽ có trách nhiệm với cậu."

James cắt ngang Dumbledore.

"Tôi xin lỗi Dumbledore, nhưng sao thầy có thể làm vậy, ý tôi là tôi và Lily là người sẽ chăm sóc Harry. Chúng tôi là cha mẹ nó! Nếu ai sẽ trông nom Harry đó sẽ là chúng tôi." James nhìn Dumbledore như thể ông là kẻ phản bội, người đang cố gắng cướp con khỏi họ.

"James, chàng trai. Đó là điều mà Bộ không muốn. Harry ở với cha mẹ, điều đó sẽ dẫn đến việc trốn thoát của Harry về lại Voldemort."

"Tôi vẫn sẽ về nhà, cho dù mấy người có nói gì đi chăng nữa." Harry rít lên.

"Nếu tôi không thể, cha sẽ đến đón tôi."

Dumbledore mỉm cười và nói với giọng rất nhỏ.

"Đó là lý do tại sao Harry, cậu sẽ đến Hogwarts."

Harry thật sự bị sốc. Tên già ngu ngốc này đang nghĩ gì vậy? Harry không thể đến Hogwarts. Harry biết rằng thật bất khả thi để trốn khỏi Hogwarts, đó là nơi duy nhất cha nó không thể đến để giải cứu. Ngoài ra Dumbledore không nhận ra mối nguy hiểm mà Harry sẽ mang đến sao?

Dumbledore không định gây hại đến toàn trường như vậy, đúng chứ?

"Dumbledore, sao có thể?"James kinh ngạc hỏi, như Harry lúc này.

"À điều đó là khả thi và Bộ đã ra quyết định cho Harry nhập học năm sáu ở Hogwarts." Dumbledore mỉm cười trước khuôn mặt ngạc nhiên của mọi người.

"Bây giờ mọi người đang thắc mắc tại sao Bộ lại đồng ý điều này, để tôi giải thích. Điều này không đơn giản như vậy. Có điều kiện cho nó. Harry sẽ dưới sự quản lý của tôi cho đến khi cậu ta đủ mười bảy tuổi. Nếu đến lúc đó Harry không tỏ ra bất cứ dấu hiệu nào muốn quay lại về chúa tể Voldemort và làm việc với tư cách là Hoàng tử hắc ám, vậy cậu ta sẽ được ân xá và không có chế tài nào cho tội ác của cậu. Nó sẽ được liệt vào trường hợp IIC, Imperio Induced Crimes (Tội ác được gây ra dưới lời nguyền Độc đoán). Nếu cậu quay về chúa tể Voldemort hay chống lại luật pháp thế giới phù thủy, vậy cậu sẽ bị kết án với tội danh gϊếŧ người và bị xử tù chung thân ở ngục Azkaban. Họ có thể sẽ cho cậu nhận nụ hôn giám ngục nếu cậu bị kết án với tất cả tội danh." Dumbledore dừng lại, ông nhìn khuôn mặt đau khổ của James và Lily.

"Đây là cơ hội để ta cho cậu thấy, Harry à, sai lầm trong phán xét của cậu và cho cậu thấy thế giới phù thủy thật sự là như thế nào. Ta biết là cậu đã được nói rất nhiều thứ về ta và lý tưởng của ta. Và ta cho cậu cơ hội để thấy nó bằng con mắt của cậu." Ông nhìn về phía Harry.

Harry không hiểu nhìn ông.

"Tại sao ông lại cố gắng cho tôi coi điều đó đến vậy, tại sao ông nghĩ rằng tôi sẽ nghe lời ông?" Harry hỏi lại.

"Bởi vì Harry, ta biết cậu không phải như vậy. Ta có thể thấy được đằng sau cái mặt nạ cậu đang mặc. Ta có thể thấy được con người thật của cậu trong lốt Hoàng tử hắc ám. Cậu không độc ác, kể cả cậu muốn chúng ta tin điều đó."

Harry cười khẩy và nhìn chằm chằm Dumbledore trước khi đáp lại.

"Ai nói tôi độc ác?" Nó nhìn những khuôn mặt bối rối xung quanh.

"Không có cái thiện và cái ác Dumbledore, chỉ có sức mạnh. Sức mạnh là thứ duy nhất mà mọi người theo đuổi. Đến cuối cùng nó sẽ thuộc về kẻ xứng đáng. Mấy người có thể nghĩ việc tôi làm là xấu xa. Tôi có thể nói như vậy với các người. Hội và Bộ của mấy người có thể gϊếŧ hại một người không từ thủ đoạn. Các người sẽ không ngần ngại đá bay một người đang bị thương. Mấy người cũng tàn nhẫn như Tử thần thực tử thôi."

Harry dừng lại, chuyển ánh mắt về phía khuôn mặt đỏ gay của Sirius. Harry biết Sirius đang nhớ lại ngày đầu tiên Harry bị bắt. Anh và Moody đã đánh đập Harry như thế nào. Moody đã đá vào xương sườn bị thương của Harry như thế nào. Harry cười thầm. "Đáng đời" nó nghĩ khi nhìn người đàn ông tóc đen vặn vẹo không thoải mái trong ghế.

"Harry, lời cậu nói không phải suy nghĩ của cậu. Ta muốn cho cậu thấy sự thật, sau đó cậu có thể tự quyết định." Dumbledore kinh ngạc trước những lời mà đã được nói với ông trước đây bởi một người có đôi mắt đỏ.

Harry cười khẩy trước lời nói đó.

"Quyết định của tôi, hmm để tôi xem nào, Azkaban hoặc tạm giam tại nhà, yea tôi đã thấy rõ câu trả lời!" Harry mỉa mai.

"Harry, ta biết cậu sẽ cảm thấy như vậy, nhưng ta phải xin lỗi là cậu không có tiếng nói trong việc này. Cậu sẽ đến Hogwarts vào ngày 1 tháng chín, như những đứa trẻ khác trong thế giới phép thuật. Cậu sẽ biết sự thật về cuộc chiến này." Dumbledore bắt đầu cảm thấy mệt mỏi rồi.

"Vậy nếu tôi từ chối?" Harry đã biết được câu trả lời.

"Harry cậu phải đi, không bằng cách này thì bằng cách khác." Giọng ông trở nên đe dọa.

"Được thôi! Nhưng ông sẽ bảo vệ những đứa trẻ khác khỏi tôi bằng cách nào khi tôi phải ở chung trường với chúng nó! Còn ba mẹ tụi nó thì sao. Dĩ nhiên không có một ba mẹ bình thường nào dám để con mình lại gần Hoàng tử hắc ám." Harry chắc rằng nó đã dồn Dumbledore vào góc tường. Dumbledore chỉ mỉm cười và đáp lại.

"À, nó không vấn đề gì, cậu đã có công rất lớn trong việc che giấu thân phận của mình đằng sau chiếc mặt nạ bạc. Chưa một ai nhìn thấy mặt cậu, vì vậy họ không biết danh tính của cậu. Một vài học sinh sẽ được thông báo về danh tính của cậu và được chỉ đạo giữ bí mật về việc này, nếu không sẽ bị đuổi học."

Harry nhìn Dumbledore với ánh mắt không thể tin được. Ông sẵn sàng đuổi học học sinh của mình nếu chúng nói với người khác về danh tính của Harry. Nó có thể tưởng tượng ra khuôn mặt của đứa bạn thân nhất. Draco sẽ đi vênh vang khắp trường ca bài "Harry là Hoàng tử hắc ám" và "cậu ta là người nối dõi chúa tể Hắc ám" và "bạn thân nhất của tôi". Nó lắc đầu để xua đi suy nghĩ đó.

"Nếu tôi nói cho ai đó danh tính thật của mình thì sao?" Nó hỏi, biết chắc nó sẽ không phải chịu số phận như mấy đứa trẻ khác.

"Ồ, ta chắc rằng cậu sẽ giữ bí mật điều đó. Ta biết cậu cũng như mọi người khác cảm nhận như thế nào về nụ hôn giám ngục. Ta không muốn đó là số phận của cậu Harry à, nhưng nếu cậu không cho ta sự lựa chọn nào ta bắt buộc phải giao cậu cho Bộ, nơi mà sẽ đưa cậu đến nụ hôn giám ngục mà không một chút chần chừ."

Dumbledore mỉm cười với ánh mắt bẩn thỉu nhất mà Harry có thể làm để ném cho ông.

"Rồi, nếu đã vậy tốt nhất là ta nên rời đi. Ta sẽ gửi cậu danh sách các cuốn sách và những giấy tờ cần thiết sớm nhất có thể để cậu kịp chuẩn bị cho năm học." Dumbledore đứng dậy và tiến về phía lò sưởi.

Trước khi Harry kịp nói gì James đã đứng lên và gọi lại Dumbledore.

"Albus! Đợi đã, tôi có một câu hỏi?"

Dumbledore quay lại mỉm cười với James.

"Tôi có thể mang Harry về nhà không? Chỉ một hay hai ngày cũng được, ông biết đấy trong dịp Giáng sinh." Anh nhỏ giọng hỏi.

Anh không thể chịu được suy nghĩ khi phải xa Harry quá lâu. Anh mới tìm lại được con trai mình và bây giờ nó lại bị đưa đi một lần nữa.

"Dĩ nhiên, Harry có thể về nhà dịp Giáng sinh, nếu đó là điều cậu ta muốn. Ta chắc là anh có thể nói chuyện với cậu ấy như một gia đình tại Hogwarts."

"Ý ông là gì?" James ngơ ngác hỏi.

"Tôi chưa đề cập đến hả James? Anh cũng sẽ đến Hogwarts." Dumbledore đáp lại.

Xxx

Chúa tể Voldemort cảm thấy cực kì không hài lòng. Đã bảy ngày từ lúc con trai hắn bị bắt đi bởi đám Hội khốn khϊếp và vẫn chưa tiến triển gì trong công cuộc giải cứu thằng bé.

Voldemort được thông tin là Harry bị giam giữ tại tổng hành dinh của Hội. Điều đó làm chúa tể Hắc ám cực kì lo lắng. Sẽ dễ dàng hơn rất nhiều nếu Harry bị giam giữ ở Bộ hoặc ngay cả Azkaban, nhưng Harry bị giam giữ bởi Hội thì gần như không thể để giải cứu nó.

Voldemort nghĩ đến Albus Dumbledore và để cơn giận bùng lên trong hắn. Hắn đẩy đi những suy nghĩ về lão già ngu ngốc đó. Khi Harry còn nhỏ, nó làm phiền chúa tể Voldemort bằng những hành động trẻ con để thu hút sự chú ý. Những lúc đó Voldemort rất kiềm chế bản thân không nguyền rủa đứa nhóc ngây ngô đó. Nhưng bây giờ, Voldemort nhận ra rằng bằng cách nào đó Harry đã len lỏi vào trái tim của chúa tể Voldemort và đã thành một phần của cuộc sống chúa tể Hắc ám. Harry đã trở thành một người mà chúa tể Voldemort cần trong cuộc sống. Nếu chúa tể Hắc ám mất Harry, vậy chúng sẽ phải trả giá đắt.

"Severus, ta hy vọng ngươi mang đến cho ta thông tin hữu ích về con trai ta."

Severus Snape không kìm được mà run rẩy. "Dumbledore chết tiệt, gửi ta đi với thông tin như thế này" anh nghĩ trong đầu.

Snape đứng dậy, cố gắng lấy hết dũng cảm của mình để thông báo tin này cho chủ nhân hắn.

"Tôi có thông tin về Hoàng tử Hắc ám, thưa chúa tể." Snape mở đầu.

Chúa tể Voldemort đứng dậy khỏi ngai và yên lặng tiến về phía Snape. Hắn đứng áp đảo tên Tử thần thực tử.

"Tin tức mới gì ngươi mang đến, Severus?"

"Thưa chúa tể, Hoàng tử Hắc ám sẽ được chuyển đến địa điểm khác."

Severus chần chừ một lúc, im lặng nguyền rủa Dumbledore.

"Thưa chúa tể, Hoàng tử Hắc ám sẽ đến Hogwarts."

Snape nhắm chặt mắt và cố kìm lại tiếng la đau đớn khi lời nguyền Cruciatus (Hành hạ) hạ lên người anh. Anh cảm nhận lời nguyền được bắn ra rất nhiều lần từ tay chủ nhân nhưng chưa bao giờ nhiều đến vậy.

"Merlin, tôi hy vọng Dumbledore biết mình đang làm gì" đó là suy nghĩ cuối cùng của Snape trước khi anh ngất đi.