chương 12

James ngồi cạnh nắm lấy tay Lily, nhìn cô đang cố gắng chấp nhận sự thật này. Lily ngồi lặng yên nghe James kể toàn bộ sự việc đã xảy ra.

Damien đã floo đến Burrow và dành cả kì nghỉ hè với nhà Weasleys. Damien đã rất vui mừng với tin này, nó đã luôn phàn nàn là nó cảm thấy rất chán trong kì nghỉ hè và chỉ muốn dành nhiều thời gian với gia đình Weasleys. Nhưng Damien biết rằng việc nó được gửi đến Burrow bởi vì đã có chuyện gì không hay xảy ra. Nó đã hỏi người cha đang mệt mỏi và nóng nảy có chuyện gì nhưng được đáp lại chỉ là có người đang đợi nó ở Burrow và nó phải rời đi ngay lập tức.

Lily cảm thấy mừng vì James đã gửi Damien đến Burrow. Cô sẽ không thể chịu được cảnh nó hỏi cô những câu hỏi khó trả lời lúc này. Lily cố gắng không để tin đứa con trai Harry vẫn còn sống lấn áp nhưng cô biết rằng cô đang đấu tranh trong một cuộc chiến đã bại trận. Harry vẫn còn sống! Đứa con trai mà cô đã dành từng khoảnh khắc để nhớ đến, vẫn còn sống và cô có thể gặp nó, chạm nó và nghe được giọng nó một lần nữa.

Lily cảm thấy lời cầu nguyện của cô được thực hiện, cô cảm ơn Merlin vì ngày này. Lily vẫn chưa để mình nghĩ đến vấn đề là con cô đã trở thành ai. Hoàng tử hắc ám!

Lily nắm lấy tay James, người đang cực kì mệt mỏi, nước mắt vẫn hiện trên mắt anh khi anh kết thúc câu chuyện.

"Em muốn gặp con." Lily thầm thì.

"Lily, chúng ta có thể gặp nó vào ngày ma..."

"Không! James em muốn gặp con ngay bây giờ!"

"Lily, em yêu, con vẫn chưa tỉnh lại và nó...à nó không muốn nói chuyện với chúng ta." James nói đoạn cuối với trái tim nặng trĩu.

"Sao anh biết điều đó? Có thể nó đã bình tĩnh lại! Em không quan tâm James em muốn gặp con ngay bây giờ." Nước mắt Lily chảy xuống khuôn mặt đỏ của cô nhưng giọng cô vẫn vững vàng.

James thuận theo ý cô và gật đầu đồng ý. Hai vợ chồng cùng đứng lên tiến về tổng hành dinh của Hội.

Bà Pomfrey thấy mình kiệt sức. Bà cuối cùng đã giúp đứa trẻ bị thương này có được tư thế thoải mái. Khi bà chuẩn bị nằm lên chiếc ghế sô pha trong phòng thì nghe được giọng nói dưới lầu.

"Thật là, tôi nghĩ là họ phải biết giữ im lặng chứ, đứa bé tội nghiệp này mới chỉ ngủ tức thì." Bà lẩm bẩm.

Bà tiến nhanh về phía cửa và mở nó nhẹ nhàng hết sức có thể. Bà chỉ mới kịp bước một bước ra khỏi phòng khi nhìn thấy khuôn mặt đỏ gay vì giận dữ của Lily, theo sau là James Potter. Poppy là bạn tốt của Lily vì họ làm chung tại Hogwarts.

Poppy nhìn thương cảm về phía Lily. Bà không thể tưởng tượng được người phụ nữ đáng thương này đang phải trải qua những gì. Gặp lại đứa con sau mười lăm năm trong một tình huống nguy cấp thế này. Không cần Lily nói gì thêm, Poppy đặt bàn tay lên vai cô và tránh đường cho họ.

"Cố gắng đừng làm cậu bé tỉnh dậy. Nó mới chỉ có thể ngủ được tức thì thôi."

Lily cố nặn ra một nụ cười, nhìn bà với ánh mắt cảm ơn.

Lily nhẹ nhàng mở cửa và bước vào. Cô nhìn về đứa trẻ đang nằm trên giường. Hơi thở cô dừng lại trong ngực mình. Lily dò dẫm về phía hình dáng đang ngủ của Harry. Cô đã tưởng tượng ra cả ngàn lần Harry sẽ như thế nào nếu không có cái đêm định mệnh đó. Cô đã luôn nghĩ đến Harry sẽ rất giống James. Harry đã có mái tóc đen rối bù của James hồi còn nhỏ, cái mũi dễ thương và cái miệng của anh. Nhưng chưa bao giờ cô có thể nghĩ Harry sẽ giống hệt cha mình như vậy.

James cũng đã tiến vào phòng nhưng chỉ đứng ngay cửa. Anh nhìn cảnh đó với đôi mắt đẫm nước khi người vợ đứng cạnh đứa con trai của mình. Lily đã mong chờ khoảnh khắc này rất nhiều, đã mơ về nó trong vòng mười lăm năm qua. James ước mọi chuyện đã khác để anh có thể đón con về gia đình. James vẫn chưa nghe gì từ Dumbledore sau chuyến gặp mặt với Bộ, đó thật là tin xấu với Harry.

Lily nhìn hơi thở yên bình của Harry. Cô tham lam ngắm nhìn khuôn mặt con, mái tóc rối bù của con, hình ảnh ngực nó lên xuống đều đặn theo nhịp hơi thở. Nó trông thật yên bình trong khi ngủ nên Lily không nỡ đánh thức nó dậy, cho dù cô rất muốn làm điều đó. Cô ngồi xuống sàn, không rời đôi mắt xanh lá khỏi con trai cô.

"Ôi Harry, ôi Harry của tôi." Cô khóc trong yên lặng, mắt vẫn nhìn thẳng con. Hình ảnh Harry khi còn là đứa bé sơ sinh xuất hiện trong đầu cô. Harry khi mới đẻ, Harry khi được mười lăm tháng tuổi, Harry khi mới biết bò lần đầu, Harry chín tháng tuổi khi nói "Cha", "Mẹ" lần đầu tiên. Harry trong ngày sinh nhật đầu tiên được bao bọc bởi mọi người yêu quí nó, Harry mười lăm tháng tuổi bị hung ác bắt đi khỏi cha mẹ và nhà mình.

James bước lại gần và đỡ vợ mình dậy, ôm chặt cô vào lòng, thì thầm những lời an ủi vào tai cô.

Hai vợ chồng đứng khóc trong yên lặng về việc tìm ra đứa con trai họ, khóc vì niềm vui khi thấy con còn sống. Nhưng họ cũng khóc vì những điều tương lai sẽ mang lại. Họ nhẹ nhàng ngồi cạnh giường. Họ cảm thấy tương lai thật mù mờ, nhưng họ quyết tâm họ sẽ không lãng phí hiện tại. James và Lily dành cả đêm để ngắm nhìn con trai.

Xxx

Harry bật nhanh dậy, phải mất mấy phút nó mới phát hiện được điều gì đã đánh thức nó. Nó nghe thấy tiếng đĩa va chạm với nhau và mùi thức ăn từ bữa sáng bay đến mũi. Tất cả đều đến từ dưới lầu. Harry nhìn xung quanh và không thấy Poppy đâu.

"Có lẽ bà ấy đã rời trong đêm." Nó thầm thì một mình.

Harry nhắm mắt và hít một hơi dài, cảm thấy tốt hơn so với tối qua rất nhiều. Nó chầm chậm mở mắt ra và bắt đầu rời khỏi giường. Khi chân nó chạm đất, Harry cẩn thận đứng thẳng dậy. Mắt cá chân nó vẫn còn đau, chắc phải cần uống "dược bổ sung cơ bắp" và một vài dược khác vài ngày để làm tan máu bầm trước khi có thể trở lại bình thường. Đây không phải lần đầu tiên nó bị gãy xương. Lưng nó nhói lên khi nó cố đứng thẳng người nhưng Harry làm lơ. Harry biết gần như tất cả thành viên trong Hội đang không có ở đây hay đang ăn bữa sáng và đây là thời gian tuyệt nhất để trốn chạy.

Harry lết những bước đau đớn về phía cửa và mở ra. Sau khi nhìn ngó xung quanh và không thấy ai, Harry nhanh chóng tiến về phía cầu thang. Harry cảm thấy cơn đau ở lưng càng ngày càng tệ hơn sau mỗi bước chân nhưng nó cố không để ý đến điều đó. Harry đặt nhẹ chân lên bậc đầu tiên, dỏng tai nghe ngóng xem có ai xung quanh không. Nó không nghe được tiếng nào thông báo là có người bên cạnh. Nó không thể bỏ cuộc bây giờ. Mắt cá chân nó đau nhói khi Harry dùng sức lên đó. Harry chạm chân xuống tầng dưới và cẩn thận nhìn xung quanh. Nó có thể nghe được tiếng nói từ phòng bên phải nhưng cửa đang đóng chặt, nó vẫn an toàn. Hành lang chính vẫn vắng lặng. Nó yên lặng tiến về phía cửa chính.

"Thật quá dễ dàng." Nó nghĩ. Tại sao không có ai trông giữ nó và tại sao không có người canh gác cửa chính?

"Hoặc họ không nghĩ rằng mình sẽ trốn thoát bằng cửa chính chăng."

Harry giờ chỉ cách cửa chính một inch. Nó dừng lại nghe ngóng xem có báo động gì không hoặc có tiếng chân nào lại gần. Harry thở gấp gáp và tiến gần định mở cửa.

Tuy nhiên, khi tay nó mới gần chạm tay nắm cửa màu bạc khì một lực vô hình đập mạnh vào Harry làm cho đứa trẻ bị thương văng mạnh ra sau. Nó đập mạnh vào bức tường đối diện và đổ sụp xuống nền nhà cứng. Harry rên lên đau đớn vì tiếp đất bằng cái lưng bị thương. Nó nằm đó, hít những hơi thở ngắn dồn dập để không làm đau xương sườn mình. Nhưng trước khi nó có thể ngồi dậy có giọng nói vang lên từ phía sau.

"Đáng lẽ ta nên cảnh cáo cậu về điều đó."

Harry nhìn lên thấy khuôn mặt kinh ngạc của Dumbledore với một vài Thần sáng đứng cách nó mấy bước chân. Harry gầm gừ, Albus Dumbledore là người cuối cùng mà Harry muốn thấy lúc này, nhất là lúc nó ở trong tình trạng như bây giờ. Harry cắn chặt môi để ngăn tiếng la vì đau thoát ra khi cố gắng quay người lại bằng tay và đầu gối mình.

Dumbledore nhìn về phía cậu bé đang cố đứng dậy mà vẫn nhìn chòng chọc về phía ông. Ông thấy Harry nhăn mặt và đặt bàn tay nhẹ lên bên hông nó. Dumbledore không muốn điều gì hơn là chạy qua và giúp, nhưng ông biết kết quả sẽ như thế nào. Vì vậy ông đứng yên lặng và đợi Harry. Cho đến khi Harry có thể đứng thẳng dậy, và ngẩng cao đầu thì Dumbledore mới bắt đầu lên tiếng.

"Cả căn nhà này được bao bọc bởi vòng bảo vệ rất mạnh Harry à, chỉ có những thành viên Hội mới có thể ra vô dễ dàng, những người khác thì phải được sự cho phép." Ông dừng lại khi ánh nhìn về phía ông càng ngày càng giận dữ.

"Lại đây nào Harry, hãy đến đây và ngồi xuống, ta biết con vẫn còn đang bình phục sau những vết thương ngày hôm qua." Dumbledore nói, hơi tội lỗi. Ông không tán thành kế hoạch của Sirius khi lừa thằng bé, và càng không tán thành bốn phép thuật đã ếm lên người nó.

"Ta không đi đâu với các người hết!" Harry phỉ nhổ về phía ông. Giọng nó khàn khàn vì cổ họng khô khốc.

Dumbledore nhìn buồn bã về phía Harry. Điều này làm người phù thủy già thật đau lòng, khi cảm nhận được bao nhiêu thù ghét đang hướng về phía mình. Dumbledore mở miệng định khuyên giải đứa trẻ giận dữ, nhưng trước khi ông kịp nói gì Harry đã dần tiến về phía cầu thang và leo lên.

"Harry, con không nghĩ là chúng ta nên nói về những chuyện đã xảy ra sao?" Dumbledore nhẹ nhàng hỏi.

Harry quay lại bắn ánh mắt cau có về phía Dumbledore.

"Ta không có điều gì để nói với ông hết, và càng không muốn nghe những điều rác rưởi từ ông!"

Cùng lúc ba Thần sáng sau lưng Dumbledore chĩa đũa phép về phía Harry. Harry lùi ra sau vì kinh ngạc. Sự tức giận hiện lên trên mặt ba Thần sáng trông rất đáng sợ. Moody, Kingsley và Arthur chưa bao giờ nghe ai dám nói như vậy với Albus Dumbledore. Dumbledore chỉ giơ tay ngăn lại và ra hiệu họ hạ đũa xuống. Dumbledore đã đoán được phản ứng này từ Harry. Harry ngay lập tức quay lại tiếp tục lên lầu và đóng rầm cửa phòng lại.

Dumbledore quay lại phòng ăn, với ba Thần sáng theo sau, đầu ông cúi xuống, chìm trong suy nghĩ làm sao để có thể nói chuyện với đứa trẻ đó.

Harry không còn cách nào khác ngoài quay lại phòng mình. Nó nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh giường và thở dài. Nó đang gặp rắc rối rồi. Bất cứ lúc nào Bộ cũng có thể ghé thăm và bắt nó đi. Nó có thể sẽ ở trong ngục Azkaban ngay tối nay! Nó phải thoát ra khỏi đây, nhưng bằng cách nào bây giờ? Nó không dám đối mặt với vòng bảo vệ một lần nữa. Nó không nghĩ là nó có thể đứng dậy nếu lại bị tấn công như vậy. Tiếng gõ cửa vang lên đánh thức nó khỏi dòng suy nghĩ. Harry đang chuẩn bị phát ra những lời lẽ không hay ho thì dừng lại khi thấy hình ảnh Poppy bước vào, trông bà rất mệt mỏi. Harry cố nặn một nụ cười khi bà hét lên và chạy về phía nó.

"Harry! Merlin chứng giám cậu đang làm gì vậy hả? Nằm xuống ngay!"

Bà kéo chăn lên người nó và bắt đầu kiểm tra vết thương.

Khi bà làm xong, dù đã có thể thấy các vết thương đã đỡ nhưng vẫn làm bà lo lắng, bà thả người xuống ghế trong kiệt sức.

Harry ngồi dậy trên giường mỉm cười nhìn bà.

"Bà xong rồi đúng không?"

"Có lẽ vậy."

"Vậy tốt rồi. Bây giờ nói cho tôi biết cách ra khỏi đây đi?"

Poppy nhìn buồn rầu về phía Harry.

"Harry, làm ơn, cậu biết là cậu không thể mà."

"Poppy, bà không hiểu đâu. Tôi không thể ở lại đây. Ở đây không an toàn với tôi. Nếu tôi không rời khỏi đây ngay bây giờ, tối nay tôi sẽ ở trong ngục Azkaban." Harry dừng lại để câu nói của nó có tác dụng.

Poppy trông rất không thoải mái, bà xoa nắn hai bàn tay và ném ánh mắt lo lắng về Harry rồi lại về phía cửa. Cuối cùng bà tiến về phía nó.

"Harry, nếu chỉ là tôi thì tôi sẽ giúp cậu. Tôi nợ cậu điều đó. Nhưng sự thật là tôi không thể đưa cậu ra khỏi đây. Tôi không phải là một thành viên trong Hội vì vậy tôi không thể dẫn cậu ra ngoài."

Bà nhìn khuôn mặt ủ rũ của đứa trẻ này mà cảm thấy chạnh lòng. Bà biết là Dumbledore không muốn Harry bị thương tổn gì nhưng liệu Dumbledore có đủ quyền lực để cứu nó khỏi tù Azkaban? Bà thật không muốn nghĩ đến điều đó lúc này. Thay vào đó bà vén tóc khỏi trán cậu bé và mỉm cười buồn bã.

"Tôi rất xin lỗi, Harry à."

Harry chỉ nhún vai với bà rồi nhìn hai tay trong lòng mình. Nó phải nghĩ cách khác thôi.

Xxx

Dumbledore ngồi giữa những thành viên trong Hội. Đa số đã nóng lòng đợi ông quay lại để biết về số phận của Harry. Nhưng tất cả Dumbledore có thể nói là Bộ sẽ trả lời về chuyện của Harry sau. Tonks và Molly vẫn đang dọn dẹp chén đĩa của bữa sáng, trong khi đó thì Arthur đang bận bàn chuyện với James, Sirius và Remus. Dumbledore nhẹ nhàng nói với Lily, người vẫn còn đôi mắt đỏ sung húp. Còn Moody và Kingsley thì ở trong góc, chìm vào suy tư.

Lily nhìn xung quanh cô, Dumbledore đã rời đi để nói chuyện với Molly. Cô ngồi đó suy nghĩ về điều Dumbledore đã nói. Ông đã chấn an cô rằng Harry sẽ không bị bất cứ tổn hại nào. Chỉ cần Harry biết được sự thật nó là ai và Voldemort là kẻ nào, Harry sẽ chắc chắn quay lại về phe Ánh sáng. Trong lúc này Lily không quan tâm điều đó lắm. Điều cô quan tâm nhất là lên lầu để thăm đứa con trai của cô. Cô đã bị lôi ra khỏi phòng bởi James để cô có thể nghỉ ngơi. Cô đứng dậy và chuẩn bị một phần bữa sáng. James nhìn thấy vậy và tiến đến cạnh cô.

"Anh không nghĩ là nó..."

"Đừng, James. Làm ơn đừng nói gì nữa." Lily xúc động nói.

James ngừng lại, thay vào đó đặt tay lên eo Lily. Anh mỉm cười thông cảm và đổ một ly nước bí đỏ cho Harry.

Hai người tiến ra cửa trong khi mọi người khác ngồi im lặng, không biết nên phản ứng thế nào. Moody gầm gừ nhưng sau đó lại quay lại tiếp tục suy nghĩ. Mọi người đồng ý làm lơ về "bữa sáng trên giường" và quay lại việc họ đang làm.

James và Lily nhẹ nhàng đi lên cầu thang. Hai người họ đều cảm thấy căng thẳng khi chuẩn bị nói chuyện với Harry. Họ dừng ngoài cửa, trao nhau ánh mắt lo lắng. Họ mở hé cửa nhưng dừng lại, tim hai người như dừng một nhịp. Họ thấy Harry đang ngồi dậy và nói chuyện với Poppy.

"Trong dược này có gì vậy?" Harry nói, giơ lên một vỉ chứa chất lỏng màu đen.

"Cánh chuồn chuồn, chân bọ cánh cứng xay nhuyễn và..."

"Được rồi, bà không cần nói nữa."

"Vậy tại sao cậu lại hỏi?"

"Tò mò thôi."

Harry cười lém lỉnh khi nuốt xuống thứ dược đó. Nó rùng mình.

"Eugh, tôi hy vọng bà biết vị nó gớm thế nào." Nó nói với Poppy.

James và Lily không kìm được mà mỉm cười. Đây là lần đầu tiên cô nghe giọng nói của con. Cô cảm thấy ngạc nhiên bởi nó quá giống Damien. James dĩ nhiên đã nghe giọng Harry nhưng toàn trong lúc nó đối đầu với mình. Đây là lần đầu anh nghe Harry nói với giọng bình thường.

James và Lily mở to cửa và bước vào phòng. Poppy và Harry quay lại nhìn họ. Poppy cười tươi khi nhìn thấy James và Lily, nhưng khuôn mặt Harry đen lại sau khi bắn cho họ những tia nhìn sắc lẻm.

Poppy nhận thấy cách hành xử của Harry và nhanh chóng viện lý do rời khỏi phòng, nói rằng bà phải xuống dưới lầu một chút. Harry không nhìn về phía Poppy khi bà rời khỏi. James và Lily cảm thấy tình thế không ổn lắm. Harry không thèm nhìn họ. Nó tiếp tục hướng mắt về đôi bàn tay đang đặt trong lòng. Lily bước những bước can đảm bằng đôi chân run rẩy về hướng giường. James lưỡng lự theo sau.

Lily đặt khay đồ ăn lên tủ đầu giường và nhìn nhớ thương về phía Harry. Đứa trẻ tóc đen không thèm nhìn cô một lần. Giờ Lily có thể nhìn thấy mắt Harry, tim cô nhảy lên vui sướиɠ. "Con có đôi mắt giống hệt mình!" Cô nghĩ thầm. James đã đứng cạnh Lily và để ly nước cạnh đĩa ăn sáng.

Lily không thể kiềm chế được nữa. Cô giơ tay định chạm vào mặt Harry nhưng Harry lập tức né tránh tay cô và ném cho cô ánh mắt căm ghét đến nỗi làm Lily phải lùi lại một bước.

"Harry! Chuyện gì..." Lily bị chặn lại khi Harry đột ngột giựt mạnh chăn và ngồi dậy. Nó đứng dậy, tiếp tục lườm Lily và James.

"Harry, hãy nằm xuống con chưa khỏi hẳn. Con sẽ làm bị thương mình mất." James cố can ngăn.

"Hơi thất vọng đúng không?" Harry nói, người Lily run lên bởi sự độc địa trong giọng nói đó.

James kinh ngạc nhìn con trai.

"Ý con là gì?"

"Không nghĩ là tôi còn sống đúng chứ!" Harry hét lên và lúc này, ánh mắt xanh của nó hiện lên một tia lạ lẫm. Trông như có cả sự đau khổ lẫn giận dữ trong ánh mắt.

James và Lily đứng hình trước lời buộc tội đó.

"Harry, tại sao con lại nói vậy? Con biết chuyện đó chỉ là tai nạn thôi, ta sẽ không bao giờ tấn công con nếu biết con là..."

James ấp úng. James vẫn không thể nói với Harry, Hoàng tử hắc ám, người đã gϊếŧ và tra tấn bao nhiêu mạng người, là con trai anh. Harry nhìn James với ánh mắt nhiều oán hận đến nỗi Lily phải dời ánh mắt khỏi con.

"Hãy hiểu điều này Potter! Ta không phải là con của hai ngươi. Con trai hai ngươi đã chết từ nhiều năm trước rồi. Ta là con của chúa tể Voldemort."

Lily và James không thể thốt lên lời. Họ biết Harry sẽ rất lỗ mãng và khó nói chuyện, nhưng họ không chuẩn bị cho những lời đau lòng như vậy. Lily và James bước từng bước cẩn trọng về phía thằng bé đang giận dữ.

Lần này đến lượt Lily cố thuyết phục nó.

"Harry, làm ơn hãy lắng nghe chúng ta. Mẹ biết con đang rất giận và cảm thấy bối rối nhưng con phải hiểu điều này. Chúng ta là ba mẹ của con. V-Voldemort không phải cha con." Lily cố gắng trong tuyệt vọng.

Harry chuyển ánh nhìn lạnh lẽo về hướng Lily và đáp lại cô.

"Mấy người có thể không biết, nhưng về bản chất ông ấy là cha ruột tôi. Ông là người nuôi tôi lớn lên. Chỉ vì là người mang tôi đến thế giới này thì không tự động là cha mẹ tôi."

Harry nhếch miệng cười trước khuôn mặt đẫm nước mắt của James và Lily. Thật tuyệt vời khi nói cho họ biết địa vị của họ. Không nói thêm lời nào, Harry lê những bước đau đớn về phía nhà tắm. Nó đóng rầm cửa lại và ngồi bệt xuống sàn. Nó chỉ muốn tránh thoát khỏi sự hiện diện của nhà Potter.

Lily và James đau khổ rời khỏi phòng và bước xuống lầu. Họ vào một phòng trống, cố gắng hàn gắn trái tim tan vỡ của nhau.

Xxx

Moody quan sát Dumbledore đang trong cuộc tranh luận với Arthur và Kingsley. Đôi mắt phép thuật đảo tròn phía sau và thấy gia đình Potter đã xuống lầu và tiến vào căn phòng liền kề phòng bếp. Ông biết Harry đang ở một mình, Poppy đang bận rộn hướng dẫn Remus và Sirius dược nào nên đưa cho Harry. Moody lặng lẽ rời khỏi phòng.

Ông tiến đến trước cửa phòng Harry trong thời gian ngắn. Moody biết mình phải làm gì, ông chấp nhận làm bất cứ điều gì để hoàn thành nó. Ông mở cửa phòng và bước vào trong, ấn tay khóa cửa phía sau mình.

Harry ngẩng phắt đầu khi thấy Moody tiến vào phòng. Trong thoáng chốc nó đã tưởng nhà Potter quay lại. Harry ném cho Moody một ánh mắt rồi quay lại nhìn ra cửa sổ. Nó đang ngồi trên giường và định làm lơ Moody cho đến khi cảm thấy ông tiến lại gần. Harry thở dài, chuyển hướng nhìn khỏi cửa sổ.

"Chuyện gì!" Harry la lên.

Moody không đáp lại. Ông nhìn thằng bé, cố gắng kiềm chế không vươn tay bóp cổ thằng bé trước mặt. Thay vì trả lời Harry, Moody lấy ra từ trong túi hai thứ. Một là đũa thần của ông, cái thứ hai là một vỉ thuốc. Harry cẩn trọng nhìn đũa thần rồi chuyển hướng về vỉ thuốc. Nó nhìn ông với ánh mắt không thể tin được.

"Ông nghĩ tôi cam chịu uống thứ đó à?" Harry mỉa mai trong khi biết rằng mình không nên chọc giận vị Thầng sáng điên này.

"Mày có thể tự uống hoặc tao bắt mày uống!" Moody độp lại, gần như không thể ngăn được tay mình run lên bởi căm tức.

Harry thấy cơn giận mình đã đến đỉnh điểm. Nó, một lần nữa, lại trèo khỏi giường và đứng đối diện Moody.

"Ông nghĩ ông là một thần sáng tuyệt vời khi dùng sức lên một đứa trẻ bị thương à. Ông đã phải trói tôi lại trước khi có thể làm bị thương tôi, vì vậy thứ lỗi khi tôi không sợ hãi trước một kẻ nhát gan như ông."

Harry cố gắng kìm giọng mình lại, trong khi nó chỉ muống mắng chửi tên Thần sáng trước mặt. Moody cả người run lên trong giận dữ. Ông chồm về phía trước làm mặt ông chỉ cách nó vài inch.

"Mày nên cẩn thận cái mồm của mày thằng nhóc. Tao không giống như Dumbledore. Tao sẽ không để cho mày nói chuyện với tao bằng giọng đó đâu. Mày có thể là con của James nhưng điều đó đối với tao không có ý nghĩa gì cả. Mày là tên gϊếŧ người máu lạnh và tao sẽ đối xử với mày như vậy!"

Lời chưa kịp dứt khỏi miệng Moody thì ông đã với tay về phía trước, trong tích tắc, ông nắm chặt cổ Harry. Harry hít mạnh và cố giải phóng mình. Nó quay lại thúc mạnh cùi chỏ và bụng ông. Moody thở dốc khi không khí bị đẩy khỏi người mình. Ông buông lỏng tay khỏi Harry và đứa nhóc tóc đen giẫy xa khỏi ông. Khi đã tránh thoát Harry quay lại đối mặt với Moody. Vị Thần sáng đứng dậy, vẫn thở gấp gáp và thấy Harry làm một động tác tay, Moody cảm nhận một lực vô hình đập vào người mình và quăng ông ra xa.

Moody giờ thấy điên tiết tột độ. Ông đứng dậy chĩa đũa phép về phía thằng nhóc.

"REDUCTO" (phát nổ) Ông hét lên, ngay lập tức có ánh sáng rời khỏi đũa phép và bắn thẳng ngực Harry.

Harry thấy mình bay lên và đập mạnh xuống bàn làm việc trong góc phòng. Trước khi Harry có thể xóa đi những chấm đỏ trước mặt, nó cảm thấy Moody nắm lấy cổ nó một lần nữa và Harry bị ném mạnh xuống giường. Harry cảm nhận được cổ tay và cổ chân mình lại bị trói chặt. Nó nhìn giận dữ về phía Moody. Nó không thể đánh bay Moody hay bảo vệ mình mà thiếu tay được. Nó nhìn trong vô vọng khi Moody tiến lại gần và mở vỉ thuốc.

Harry không cần được nói cũng biết thứ mà nó bị bắt uống là gì. Veritaserum, thuốc nói thật. Harry đổ mồ hôi lạnh. Nó biết nó sẽ bị hỏi gì. Tổng hành dinh của cha và danh tính của các thành viên thân tín. Harry cố giãy thoát khỏi dây trói nhưng không có kết quả.

Moody tiến lại nắm một cách thô bạo hàm thằng bé, chuẩn bị đổ ba giọt dược vào miệng nó. Harry cắn chặt hàm. Không đời nào nó cho Moody làm điều đó.

"Mày sẽ uống cái này thằng nhãi, và mày sẽ tuôn hết những bí mật ghê tởm về Voldemort!" Moody rít lên.

Moody cố cạy hàm nó nhưng cảm thấy thật khó khăn với một tay. Trong cơn nóng giận ông tát mạnh thằng bé cứng đầu và cố cạy miệng nó.

Harry thấy nước đọng trên mắt sau cú tát. Hàm nó đau nhức như bị thiêu đốt. Mặt nó nóng lên ngay chỗ Moody đã tát nó. Dù vậy Harry vẫn nhất quyết không mở miệng. Nó cố gắng tránh khỏi Moody càng xa càng tốt. Ngay khi cơ thể Harry bỏ cuộc và miệng nó thả lỏng, cửa phòng Harry bật mở cùng với hình ảnh một Sirius tức giận xông vào. Sirius nhìn Moody và Harry, ngay lập tức Sirius túm lấy lôi Moody ra. Vỉ Veritaserum vẫn nắm chặt trong tay Moody. Harry đã muốn khóc trong nhẹ nhõm. Nó nhìn Sirius lôi Moody khỏi người nó trong lúc la hét với ông.

"Moody sao ông dám! Merlin chứng giám, ông nghĩ ông đang làm gì vậy hả? Ra khỏi đây ngay! Ra ngay!"

Harry nhìn Moody tấn công lại cho đến khi James và Dumbledore tiến vào phòng. Dumbledore nhìn tình trạng trong phòng và với một cái vẫy đũa thả Harry khỏi dây trói. Harry lập tức ngồi dậy, cố làm cho trái tim đang đập điên cuồng của mình chậm lại. Dumbledore ra hiệu cho Moody, Sirius và James đi theo mình. Khi chuẩn bị rời khỏi phòng, James tiến lại gần Harry và nhìn thằng bé với đôi mắt lo lắng.

"Harry, con không sao chứ?"

Harry nhận ra mình đang run rẩy. Nó nhanh chóng quàng tay lên vai và hít mạnh một hơi để dừng lại. Nó quay mặt khỏi James và né khỏi tay anh. James nhìn nó một lúc rồi rời khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cánh cửa lại.

Harry thả mặt xuống giường, lấy gối che mặt mình lại. Nó chưa bao giờ cảm thấy giận dữ như vậy. Chưa ai dám làm thế với nó. Cha nó không bao giờ để ai làm tổn thương nó, không một cọng tóc. Harry quay lại ngửa mặt lên trần nhà. Nó cố điều chỉnh lại nhịp thở và chậm lại trái tim của nó. Sự thật là nó chưa bao giờ sợ đến vậy. Nó không sợ bị tổn thương. Đau đớn thể xác đã là một phần cuộc sống của nó, nó sợ chính là điều gì sẽ xảy ra nếu nó bị uống thuốc nói thật đó. Tất cả bí mật của cha, kế hoạch, địa điểm, tất cả sẽ bị lộ tẩy.

"Không, mình sẽ không để điều đó xảy ra. Cha mình không thể bị nguy hiểm." Nó nghĩ.

Đầu nó quay cuồng kèm với cơn đau từ xương sườn và mắt cá chân làm nó buồn nôn. Nó quay lại bên cạnh, cố chìm vào giấc ngủ. Suy nghĩ cuối cùng của nó là "Tôi sẽ không để mấy người bắt tôi uống Veritaserum."

Xxx

James đang nổi điên với Moody. Anh chặn ông ngay phòng ăn.

"Chuyện quái gì vậy Moody! Tại sao ông đối xử với nó như vậy?" Anh rống lên với người Thần sáng đó.

Dumbledore cũng nhìn Moody với ánh mắt giận dữ. Moody làm lơ nó.

"Tôi đối xử với nó theo đúng cách mà nó được đối xử! Nó đã làm những điều tàn bạo và tôi xin lỗi James khi anh có lí do nó là con anh, nhưng những người còn lại như tôi phải làm điều đúng đắn!"

Cả căn phòng chìm vào im lặng. James bắn tia nhìn gϊếŧ người về phía Moody và đằng sau ông Remus cùng Sirius đang đứng hình bởi lời nói của Moody. Lily quay mặt khỏi họ để dấu đi những giọt nước mắt.

"Moody, tôi chưa bao giờ bảo nó nên được xóa tội, ông không có lí do gì buộc tội tôi điều đó. Tôi cũng là bạn của Frank mà! Tôi cũng đã tiếc thương cho cái chết của anh ấy, nhưng điều đó không có nghĩa là ông có thể mất kiểm soát như vậy."

Moody chỉ lẩm bẩm lại và tiến về phía cửa.

"Tôi không phải là người mất kiểm soát. Anh là người để một kẻ gϊếŧ người lởn vởn trong tòa nhà này như nó là chủ nhà vậy!" Với những lời đó Moody rời khỏi phòng và hướng về phía cửa chính.

James và Lily đông cứng. Một kẻ gϊếŧ người, Harry là một kẻ gϊếŧ người. Sự thật này vẫn chưa được tiếp nhận bởi hai con người khốn khổ. Harry không còn hy vọng trong thế giới này nữa. Nó sẽ phải đến Azkaban. Lily hoàn toàn tan vỡ, cô òa khóc trong khi Molly và Remus cố gắng trấn an cô. James vẫn đứng tại chỗ. Anh nhìn tuyệt vọng về phía cửa. Sirius và Dumbledore đã cố làm anh ngồi xuống.

Molly, Arthur, Kingsley và Tonks đứng dậy và nhanh chóng rời khỏi, muốn để cho gia đình họ không gian riêng. Mọi người đều biết Remus và Sirius là một phần của gia đình Potter. Khi mọi người đã đi hết Dumbledore mới lên tiếng.

"James, Lily, làm ơn đừng từ bỏ hy vọng. Tôi biết đây là thời điểm cực kì khó khăn nhưng hai người phải mạnh mẽ lên, vì tương lai của Harry."

Sirius nhìn về Dumbledore. Đây là không đúng. Ông không nên đưa họ hy vọng viễn vông. Nó quá rõ ràng điều gì sẽ xảy ra. Bộ sẽ tới bắt Harry, và đến cả Dumbledore cũng không thể bảo vệ Harry.

"Dumbledore, còn hy vọng gì dành cho chúng tôi? Bộ sẽ không từ bỏ Harry đâu, ông và những người khác đều biết điều đó."

Dumbledore chỉ mỉm cười với họ làm cho bốn người cảm thấy bực mình.

"Sirius thân mến, lúc nào cũng có hy vọng, không có hy vọng sẽ không còn gì cả. Tôi biết mọi người sẽ nghĩ tôi ngu ngốc nhưng tôi tin rằng Harry sẽ an toàn khỏi Bộ."

James ngẩng đầu lên nhìn thẳng Dumbledore. Tò mò chiếm lấy anh và anh hỏi câu hỏi mà ai cũng muốn nghe.

"Dumbledore, khi ông gặp Fudge đã xảy ra chuyện gì? Tại sao họ chưa tới bắt Harry?"

Dumbledore mỉm cười mệt mỏi.

"Kết quả cuối cùng chưa rõ. Bộ vẫn còn cân nhắc việc này. Ông ta đã được thông báo cách Harry đánh nhau, những phép thuật lạ và sức mạnh Harry có được. Tất cả đã thể hiện Harry rất đặc biệt. Mọi người biết Bộ đã nghĩ sao về lời tiên tri. Harry có thể không phải là "kẻ được chọn" trong mắt ông ta nhưng ông ta phải thừa nhận Harry là một phù thủy tài năng. Có thể thấy rằng Harry theo phe nào thì bên đó rất có lợi."

Sirius lên tiếng vào lúc này.

"Về vấn đề này Dumbledore, ông có biết tại sao Harry có thể làm được điều đó ở tuổi này hay không."

Sirius ám chỉ về sức mạnh của Harry khi có thể đánh bay một Thần sáng trưởng thành chỉ với một cú đá. Sirius xoa nắn cái xương sườn vẫn bị bầm của mình.

"À tôi có một giả thuyết, Harry là truyền nhân của Godric Gryffindor. Nó làm cho cậu bé mạnh hơn những người khác cùng tuổi. Tuy nhiên, với Voldemort..." cả phòng hít mạnh khi cái tên được nhắc đến "...đánh dấu nó thành người kế vị, hắn đã làm Harry thành hậu duệ cuối cùng của Salazar Slytherin."

James và Lily kinh hoàng vì điều đó. Con trai họ là truyền nhân của Slytherin.

"Harry đã trở thành hậu duệ của hai nhà. Ở tuổi mười sáu nó đã có sức mạnh và kĩ năng như một người trưởng thành. Nó sẽ có sức mạnh rất lớn khi nó đến tuổi trưởng thành. Cách nó sử dụng sức mạnh đó như thế nào là vào cách Harry chấp nhận sự thật đang chờ nó."

Ông nhìn thẳng vào đôi mắt đẫm lệ của Lily.

"Bộ sẽ không ngu ngốc tống Harry vào ngục Azkaban đâu. Fudge muốn thắng trận chiến này. Ông ta đã chịu đủ dưới tay của Voldemort rồi. Ông ta sẽ muốn hạ bệ hắn và nếu Harry giúp đỡ thì Bộ sẽ không bỏ qua cơ hội này." Dumbledore dừng lại nhìn những khuôn mặt xung quanh.

"Khi nào ông biết kết quả từ Bộ?" James run rẩy hỏi.

"Sớm thôi James, đến lúc đó hay nghỉ ngơi đi. Hãy làm Harry mở lòng với anh. Nhất định phải làm Harry nghĩ chúng ta không phải là kẻ thù."

"Hmmmph! À Moody đã giúp chúng ta rất nhiều về việc đó đấy!" Sirius lẩm bẩm trong lúc Dumbledore đứng lên rời khỏi phòng.