7.
Sau khi cùng các tỷ muội từng đấu đá nhau, phàn nàn về Hoàng thượng mấy ngày liền, ta nằm trong tổ ấm, cảm thấy không thể tiếp tục như vậy được.
Hoàng thượng đầu óc có vấn đề là chắc chắn rồi, vì sự an vững của ta nửa đời sau, vì để không bị ảnh hưởng bởi tính tình hay thay đổi của ngài ấy, ta phải có kế sách.
Thái hậu chắc chắn là không được rồi, tuổi tác của bà đã lớn, cũng không phải là có mối quan hệ rất thân thiết với Hoàng thượng, bà ấy mất rồi ta phải dựa vào ai.
Hoàng hậu? Không, cũng không được. Mặc dù Hoàng hậu lương thiện ôn hòa, nhưng hai người bọn ta ít nhiều cũng được coi như đối thủ tiềm ẩn của nhau, huống hồ Hoàng thượng lại cực ghét việc kéo bè kết phái, tranh giành ghen tuông, không được, không được.
Xem ra, chỉ có thể dựa vào bản thân mà thôi!
Vào một đêm trời tối và nhiều gió, ta lén mua chuộc một đại thái giám, âm thầm tiến vào ngự thư phòng.
Không sai! Ta muốn chủ động quyến rũ ngài ấy!
Nếu ngài không chủ động thì ta làm vậy, vì cuộc sống hạnh phúc đời sau, xông lên a!
Không ngờ đến chỉ vừa tới trước giường, một bầu không khí nhiệt huyết vừa hay bị ta bắt được.
"Ngươi làm gì ở đây?" Hoàng thượng nhăn mặt nhíu mặt nhìn ta.
Làm gì? Cái này, ta cũng không thể nói ta là muốn trèo lên giường a? Vậy thì quá trắng trợn rồi.
Ta nuốt nước bọt xuống, miễn cưỡng cười lên, sau đó cắn răng cởϊ áσ, nhắm chặt mắt rồi nhào đến bên ngài ấy.
Không thành công thì thành nhân!
Kết quả còn chưa đυ.ng đến một góc áo, ta liền bị ngài ấy vô tình ấn lên trán.
Nam nhân này, thật là lạnh lùng đáng chết.
8.
Rõ ràng là kế hoạch trèo lên giường đã thất bại.
Ta và Hoàng thượng ngồi xếp bằng trên chiếc ghế sạp thấp, đối mặt nhìn nhau.
"Hoàng, Hoàng thượng?" Ta cẩn thận từng li từng tí mở miệng, có ý muốn phá vỡ cục diện ngại ngùng này.
Đã trầm mặc hơn nửa ngày rồi, muốn thưởng muốn phạt, thì cũng phải nói một lời chứ!
Sau khi nghe được tiếng gọi của ta, Hoàng thượng vẫn đang ngồi vững vàng trên ghế cuối cùng cũng có chút phản ứng, bĩnh tĩnh nói: "Mặc y phục gọn gàng vào đi.".
"Ò...... "Ta cúi đầu gấp lấy sa y, nhỏ giọng thầm thì, theo lý thuyết mà nói, dáng người của ta cũng không kém a, làm sao lại không có chút hứng thú nào chứ?
Lần đầu tiên trong đời, một người dáng mạo xinh đẹp như ta lại được trải nghiệm cảm giác thất bại.
"Niệm tình ngươi là lần đầu phạm lỗi, chuyện hôm nay, trẫm sẽ xí xóa bỏ qua." Hoàng thượng dùng tay chống lấy đầu, khép nửa mắt, ngáp một cái.
"Tạ, tạ Hoàng thượng." Lòng ta được nhẹ nhõm một chút, sau đó lại cảm thấy rất uất ức. Ta muốn ngủ cùng ngài ấy thì đã sao? Ta cũng là phi tử của ngài ấy mà!
Càng nghĩ lại càng thấy oan ức, ta dụi dụi con mắt, chậm rãi từ tốn đứng lên, miễn cưỡng mang giày vào..
"Đợi đã, ngươi đi đâu vậy?"
Đi đâu? Ta còn có thể đi đâu chứ? Người cũng đã nói sẽ xí xóa bỏ qua, ta đương nhiên là hồi cung rồi.
Cái gì mà nửa đêm lại bị đuổi về cung, thật sự là quá mất mặt đi thôi.
Ta cắn cắn quai hàm, nhỏ giọng nói: “Thần thϊếp trước mặt người đã không giữ lễ nghi, cả gan làm loạn, nên phải hồi cung tự mình xem xét.”
Một bên nói, một bên nghiêng mắt nhìn ngài ấy.
Người mau nhanh nói muốn giữ ta lại đi!
Có lẽ là bộ dáng điềm đạm đáng yêu của ta đã đả động đến trái tim yếu mềm của ngài ấy, cuối cùng, ta cũng nghe được tiếng đó ——
"Thôi đi, đêm khuya trời sương dày đặc, ngươi vẫn là nên ở lại đây. Trẫm sẽ sai người mang giường, chăn mỏng tới.”
Khoan đã, chăn mỏng?
"Ngươi nhìn trẫm như thế làm gì, trên đất rất lạnh, đệm chăn vài thứ là muốn tốt cho ngươi.”
Trên mặt đất?!
Ha ha, quả nhiên là ta đã nghĩ nhiều rồi, tên nam nhân này căn bản chính là một tảng đá!!
Ngài ấy không có tâm!!!
9.
"Ai ya, nghe nói tỷ tỷ hôm qua đã ở tại ngự thư phòng a?”
Ta nằm trên bàn đá, nhìn vẻ mặt cực kỳ ngưỡng mộ của Lan tần, bên ngoài cười vui nhưng trong lòng không cười nổi: "Đúng vậy a, eo ta đến giờ vẫn còn đau đây."
Ha ha, ngủ ở trên đất suốt cả đêm còn có thể không cấn đến đau sao.
Khi tay bóc hạt dưa của Lan tần dừng lại, biểu cảm trên mặt có chút méo mó, sau đó giả bộ điềm nhiên như không có việc gì, giọng hờn dỗi: "Tỷ tỷ đừng có oán trách nữa, đây là điều mà những người khác có muốn cũng không được đấy."
Thật sao, thật sẽ có người muốn ngủ trên mặt đất lạnh buốt sao?
Ta không tin.
Vì để duy trì tình tỷ muội giả dối này với Lan tần, ta vẫn là qua loa an ủi: "Muội muội cũng không cần nóng vội, bằng dung mạo của muội, Hoàng thượng nhất định sẽ chú ý tới.”
Lời này đã thỏa mãn lòng hư vinh của Lan tần, nàng ta lập tức che miệng cười khúc khích: "Vậy phải nhờ tỷ tỷ nói giúp mấy lời tốt đẹp rồi."
Ừ, chúc ngươi may mắn.
Ta cười theo, sau đó đưa mắt nhìn nàng ta lắc lắc mông rời khỏi tiểu viên.
Ngồi trở lại trên ghế, ta nghĩ đến chuyện ngày hôm qua, liền bắt đầu cảm thấy tức giận.
Trên đời này tại sao lại có một nam nhân không hiểu phong tình như vậy!
"Ta thật không tin, ta nhất định phải ——"
"Người muốn thế nào?"
"Ta đương nhiên là muốn ——" Ta chính là muốn thể hiện chút tham vọng của mình, những không ngờ trong nháy mắt liền thấy Hoàng thượng, người đang mặc bộ thường phục màu vàng tươi, giọng nói trở nên yếu đuổi hẳn ra: "Đương nhiên, đương nhiên là phải suy nghĩ kỹ càng, tuyệt, tuyệt đối không để tái phạm......"
Ta nở một nụ cười thân thiện với ngài ây, mí mắt cũng cười đến nhăn lên.
Đại trượng phu phải biết ứng phó với mọi tình huống, lúc nên cúi đầu thì vẫn nên cúi đầu.
Không uất ức, không uất ức.
10.
Lại là như vậy, ta ngồi trên chiếc ghế dài, Hoàng thượng ngồi đối diện, bầu không khí giữa hai người vẫn y như là sự ngượng ngùng tối ngày hôm đó.
Sao ngài ấy lại đến chỗ của ta, không phải là dổi ý đấy chứ, muốn đến hỏi tội ta sao?
Phải chết rồi phải chết rồi sao, nghĩ đến ta như hoa như ngọc, vừa tuổi xuân xanh, không phải hôm nay sẽ gãy đoạn ở đây đấy chứ?
Ta nhịn không được mà suy đoán lung tung, làm tay châm trà không ngừng run lên.
"Tính cách của ngươi là điềm đạm." Hoàng thượng nâng chung trà lên, Nhìn ta chằm chằm một hồi, như thể có suy nghĩ gì đó, tự mình lẩm bẩm: "Rất thú vị."
Cái gì, cái gì mà điềm đạm chứ?
Là đang nói ta sao?
Quên đi, Hoàng thượng đã mở lời, không có lý do gì là không trả lời.
Ta hoàn toàn bối rối, đắn đo lặp đi lặp lại: "Hoàng thượng quá khen rồi, thần thϊếp còn cần phải thận trọng hơn."
"Hì hì——"
Ngài ấy cười sao? Cái này thì có gì buồn cười chứ? Chẳng lẽ ngài ấy không phải đang khen ta?
THa đột nhiên ngẩng đầu lên, liền thấy người đối diện đang che miệng nhìn trời.
A, đừng giả bộ nữa, bả vai còn đang run kìa.
"Lý Hữu Đức, đến ngự thiện phòng thông báo một tiếng, hôm nay trẫm sẽ ở Vân Các cung dùng bữa tối." Hoàng thượng cười xong, liền khôi phục lại bộ dạng không cảm xúc, xụ mặt xuống hạ lệnh.
Ta bất giác mà mở to hai mắt, một mặt không thể tưởng tượng nổi.
Ôi thân nương của con, nữ tử của người đây sắp chuyển vận rồi!