Chương 4

11.

Sau khi dùng xong bữa tối ngày hôm đó, Hoàng thượng cũng hợp tình hợp lẽ mà ở lại cung của ta.

Kể từ sau việc trèo lên giường, ta dường như đã để lại một ấn tượng khó phai trong lòng ngài ấy.

Mặc dù Hoàng thượng vẫn như cũ vẫn chia đều sủng hạnh, nhưng rõ ràng số lần ngài ấy đến cung của ta cũng nhiều hơn một chút.

Ta là Trần Vân Thư, cuối cùng cũng trở thành nữ nhân nhận được thêm sủng ái!

Ngoại trừ Hoàng hậu, còn có ai có thể phong quang hơn ta!

Còn có ai chứ ha ha ha ha —— Khụ khụ, Khụ khụ khụ......

"Tiểu, Tiểu Thúy! Nhanh mang nước đến đây!"

Sau khi uống nước xong, ta đặt chén trà xuống thở phào nhẹ nhõm một cái.

Sự cân bằng mong manh rõ ràng đang bị xáo trộn.

Ta sờ lên chiếc vòng vàng trên tay mà cười đến không thấy mắt đâu.

Đây là động lực thúc đẩy ta vượt lên khó khăn!

Chẳng qua Hoàng thượng cũng thật là hào phóng, những đồ vật trong tư khố ta có thể tùy ý chọn lựa, chỉ cần là thứ ta nhắm trúng, chỉ tay một cái liền ban thưởng ngay, mắt cũng chớp chút nào.

Một rương rồi một rương kim ngân ngọc thạch được mang tới cung ta, không biết đã khiến bao nhiêu người phải đỏ mắt.

Ta nằm trên giường rồi trở mình lại, đếm đầu ngón tay để tính toán một chút, Hoàng thượng xem ra đã mười mấy ngày chưa đến hậu cung.

Nghe nói là họ đang lên kế hoạch tiến đánh Đông Di, đèn trong ngự thư phòng đã sáng cả một đêm.

Theo như ta, việc đánh trận này thật sự là hao người tốn của cải của nhân dân, nhưng Hoàng thượng lại quyết tâm muốn đánh, ai cũng không khuyên nổi.

Chỉ là Đông Di ít người, trong triều lại có nhiều người tài ba dũng tướng, muốn đánh hạ cũng không phải việc gì khó.

Ta ngáp một cái, đầu mê man có chút buồn ngủ.

Thật là Kỳ quái, gần đây sao ta cứ luôn cảm thấy rất buồn ngủ?

12.

Ách, chuyện gì đang xảy ra thế này?

Ngủ một giấc thức dậy sao lại có nhiều người vây quanh trước giường ta như thế!

"Nương nương, người tỉnh rồi?" Tiểu Thúy, nha đầu trung thành tinh mắt này là người đầu tiên phát hiện ra ta đã mở mắt.

Không hổ là Tiểu Thúy giỏi giang của ta.

Ta cử động cánh tay, vốn định ngồi dậy, kết quả lại bị Hoàng thượng ấn xuống một cái.

"Ngươi đang mang thai, không được hành động hấp tấp." Hoàng thượng ngồi bên cạnh giường, nhìn không rõ là hỉ nộ: "Vừa hay Cao Ly tiến cống một củ nhân sâm ngàn năm, đợi chút nữa trẫm phái người mang tới."

"Thần thϊếp có thai?" Ta chỉ vào mình, trong lòng như có sóng lớn lật lên.

Hoàng thượng gật gật đầu.

Thái y đứng ở một bên ở bên cạnh cũng kịp thời nói vào: "Nương nương đích thực là có mang thai."

Ta há hốc mồm, không biết nên nói gì cho đúng.

Thật sự là quá đột ngột.

"Ngươi chỉ cần an tâm dưỡng thai, không cần phải lo lắng điều gì." Giọng nói của Hoàng thượng dịu dàng hiếm thấy.

Ta hơi kinh ngạc với sự sủng ái này, không ngớt lời tạ ơn.

Tiền triều nhiều việc, ngồi được một lúc Hoàng thượng liền rời đi, đến khi trong phòng chỉ còn ta với Tiểu Thúy, ta vẫn còn cảm thấy choáng váng.

"Nương nương, vừa rồi Hoàng thượng một mực bên cạnh trông coi người đấy!" Tiểu Thúy không kịp chờ đợi mà kể ta nghe Hoàng thượng đã lo lắng cho ta như thế nào, đã quan tâm ta như thế nào, dường như muốn ghi công.

Giống như câu nói Nhất nhân đắc đạo, kê khuyển thăng thiên. Tiểu Thúy kiêu ngạo khoảng thời gian này cũng không còn một mực lải nhải bên tai ta, chạm mặt các tiểu cung nữ, tiểu thái giám đầu muốn ngẩng đến tận trời luôn rồi.

*Nhất nhân đắc đạo, kê khuyển thăng thiên ý chỉ một người làm quan cả họ được nhờ.

Chỉ là nghe nàng ấy nói đến thiên hoa loạn trụy, dù sao ta cũng không tin.

Lo lắng? Quan tâm?

Vừa rồi chịu nói với ta một lời dịu dàng như vậy đúng thật như ban ngày mà gặp phải quỷ!

Y ——

Hồi tưởng lại vẫn có chút đáng sợ.

13.

Từ lúc ta mang thai, an tọa cũng không cần xin, lễ cũng không hành, Hoàng thượng Thái hậu mỗi ngày đều phái người mang đồ tới.

Trước kia mang đến là canh tránh thai, bây giờ mang đến lại là canh dưỡng thai.

Tiểu Thúy còn khẩn trương hơn ta, ngày ngày đều kè kè bên cạnh, sợ ta té ngã, sợ ta đυ.ng trúng vật gì đó, chỉ cần ta cử động nàng ấy sẽ bắt đầu kêu to, nương nương cứ đặt xuống để nô tỳ làm, nương nương không nên cử động, hoàn toàn xem ta như một phế vật.

"Nương nương đừng ghét bỏ Tiểu Thúy, nếu như nương nương giống như lúc trước thận trọng một chút, Tiểu Thúy cũng không cần lo lắng đến như vậy."

Gì mà thận trọng không thận trọng chứ, không phải ta lúc nào cũng như vậy sao, ta gặm quả táo nhếch chân lên bắt chéo, nhìn theo Tiểu Thúy đang bận trước bận sau.

Chuyện mang thai này cái gì cũng tốt, nhưng chỉ có một điểm là không tốt.

Đó chính là việc Hoàng thượng lại không đến cung ta nữa.

Ta cầm cái gương đồng soi soi, cũng chưa trở nên xấu xí a, hôm qua Tiểu Thúy cũng khen ta đã trắng lên.

Người khác đều nói mẫu nhờ tử quý, nhưng xem ra câu nói này không có tác dụng gì đến Hoàng thượng cả?

Ta cúi thấp đầu sờ sờ lên bụng, đột nhiên nhớ tới một việc.

Bây giờ cũng đã gần đến cuối năm, Hoàng hậu đoán chừng sắp sinh rồi?

Hoàng hậu tính tình đôn hậu dịu dàng, không thích kiếm chuyện hay nổi nóng, ta ngược lại rất kính trọng nàng ấy.

Thế nhưng là nàng ấy cũng quá hiền dịu rồi, Gia hoàng quý phi tính tình kiêu căng nóng nảy, mỗi lần náo loạn trước mặt nàng, nàng đều là không nóng không vội, chỉ cười nhạt một tiếng.

Nhắc đến Gia hoàng quý phi này, không biết nàng ta trong lãnh cung đã trải qua như thế nào?

Trước kia nàng ta rất thích tranh giành ghen tuông, bị Hoàng thượng đánh mấy lần những vẫn không chịu thay đổi, rõ ràng không có ai dám tranh với nàng ta, nhưng nàng ta hết lần này tới lần khác nghi thần nghi quỷ, giống như không có đầu óc vậy, cuối cùng tự mình chuốc lấy cực khổ bị đày vào lãnh cung.

Người này chỉ cần nhàn rỗi a, liền thích suy nghĩ lung tung.

Ta lại nghĩ tới Hoàng thượng, người này chỉ định là có chút bệnh à, có triều đại nào mà Hoàng đế không sủng ái phi tử đang mang thai chứ, ngài ấy thì trái ngược hoàn toàn, người nào có thai liền không sủng ái người đó.

Ta vậy đã đành, thế nhưng Hoàng hậu thân là chủ hậu cung, sau khi mang thai Hoàng thượng vậy mà cũng không đến thăm qua nàng ấy một lần! Ấy mà Hoàng hậu cũng lại không hề tức giận!

Thật là không hiểu nổi hai người họ đang nghĩ cái gì.