Chương 11: Nàng bị đùa giỡn

"Phù nhi." Nàng ta đâu nghĩ tới Tiền Tư Thần thấy nàng ta lại không như trước vui vẻ, đối với việc nàng ta cẩn thận trang điểm ăn vận cũng không thấy.Tiêu Ngữ Phì nhìn sắc mặt nói chuyện, xác định hôm nay Tiền Tư Thần có chỗ không thích hợp, thế là cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Tư Thần ca, huynh làm sao vậy?

"Không có việc gì." Tiền Tư Thần miễn cưỡng nở một nụ cười: "Phù nhi, công vụ ta bận rộn, ta đi về trước đây." Nói xong, hắn cũng không quay đầu đi thẳng.

Tiêu Ngữ Phù nhìn bóng lưng hắn trong lòng rất ủy khuất, rõ ràng hôm qua vẫn còn rất tốt, hôm nay thế nào lại không để ý nàng ta, nàng ta liền phân phó An Linh bên cạnh: "An Linh, đi thăm dò một chút, hôm qua Thái tử điện hạ đi đâu?"

An Linh suy nghĩ một chút, đáp: "Đại tiểu thư, nô tỳ nghe nói hôm qua thái tử điện hạ đi viện nhị tiểu thư..."

"Ngươi nói cái gì?" Tiêu Ngữ Phù sắc mặt hơi đổi, như hiểu ra cái gì, nàng ta quay đầu trừng An Linh một cái, thanh âm bất giác lớn hơn rất nhiều: "Vì sao hôm qua ngươi không nói?"

An Linh bị dọa đến quỳ thụp xuống: "Đại tiểu thư bớt giận! là do tối hôm qua lúc về nô tỳ mới nghe Thanh Lạc nói Thái tự điện hạ tới viện nghi tiểu thư đang nghỉ ngơi, sau đó không bao lâu, nhị tiểu thư tỉnh chỉ nói mấy câu thái tử điện hạ liền rời đi."

Tiêu Ngữ Phù nghĩ thầm, thời gian ngắn như vậy bọn họ hắn sẽ không phát sinh chuyện gì, có lẽ Tư Thần ca chỉ đi xem thương thế của Ngữ Ca một chút. Nghĩ tới đây, nàng ta mới bớt tức giận, thấy An Linh quỳ trên mặt đất thế là tự mình đỡ lên: "An Linh, thật xin lỗi, mới vừa rồi ta hơi nóng giận, không phải có ý muốn trách người." Nói xong, nàng ta lấy từ trên đầu một cây châm xuống đưa vào tay An Linh: "Biết ngươi vẫn luôn thích nó, liền tặng cho ngươi đó, xem nhưu ta xin lỗi."

"Nô tỳ không dám, đồ của tiểu thư quý giá như vậy ta không dam nhận." An Linh bị dọa đến hai tay phát run, dáng vẻ đại tiểu thư tức giận cũng chỉ nàng ta mới biết thật sự rất đáng sợ.

"An Linh, ngươi không nhận, có phải là đang trách ta?" Tiêu Ngữ Phù bộ dáng ủy khuất nói.

"An Linh đa tạ đại tiểu thư!" An Linh nhận cây châm kia cảm động tới sắp khóc: "Về sau, nô tỳ nhất định đem mọi hành động của Thái tử điện hạ nói cho tiểu thư nghe."

Nàng ta lại không biết Tiêu Ngữ Phù đang vừa đánh vừa xoa.

"Đi thôi, chúng ta đi chuẩn bị cho lễ hội hoa sen ngày mai, đơi đã, người đi ra ngoài mua cho ta một số cái." Vẻ thanh cao, nhã nhặn lại một lần nữa xuất hiện trên mặt Tiêu Ngữ Phù, nàng ta tin ngày mai nàng ta sẽ làm mọi người kinh diễm.

"Vâng, đại tiểu thư." An Linh cầm chặt cây châm trên tay, trong lòng vui vẻ.

Rất nhanh tới ban đêm, Tiêu Ngữ Ca đi thẳng tới Thiên Cơ các, hôm nay là ngày cuối cùng, Diệp Vô Hoàn dường như có chút mong đợi, dù sao sau hai lần chữa trị có cảm giác hay không hắn rất rõ ràng.

"Các chủ, tối nay là lần cuối cùng, do với hai lần trước có chút nguy hiểm hơn, không thể mất tập trung." Tiêu Ngữ Ca phải chuẩn bị tinh thần sẵn sàng cho hắn, dù kiếp trước đã thành công nhưng vẫn xảy ra biến cố.

"Yên tâm đi, ngươi nói thế nào ta liền làm như thế." Mặc dù chỉ có hai lần tiếp xúc, nhưng Diệp Vô Hoàn rất tín nhiệm nàng.

"Vậy bắt đầu thôi."

Nhìn trên thân thể căm đầy ngân châm. Tiêu Ngữ Ca có chút khẩn trương, dù sao nếu một cây châm bị cắm lệch đều sẽ làm phí tất cả công sức đã qua, mà còn có thể để lại hậu quả, hắn nhất định sẽ thẹn quá hóa giận gϊếŧ nàng.

Thời gian trôi qua, trên trán Diệp Vô Hoàn ra rất nhiều mồ hôi, hai tay Tiêu Ngữ Ca nắm chặt, nếu thất bại, Thiên Cơ các nàng không thể có cơ hội chạy trốn.

Cuối cùng, Diệp Vô Hoàn cũng phun ra một ngụm máu đen, hắn liền đứng dậy, từ vẻ mặt nhẹ nhõm của hắn chắc chắn thành công!

"Chúc mừng các chủ!" Tiêu Ngữ Ca bắt mạch cho hắn, tất cả đều như nàng dự đoán, độc trên người hắn đã hoàn taonf giải hết, mặc dù đề tài này hơi xấu hổ nhưng nàng vẫn kiêu ngạo vì y thuật của mình a.

"Ta làm thế nào để chứng minh đã khỏi?" Diệp Vô Hoàn cúi người nhìn nha đầu nhỏ nhắn xinh xắn này.

"Rất đơn giản, các chủ đi Xuân Hương lâu tìm một cô nương thử là biết ngay sao." Tiêu Ngữ Ca tự tin, kiếp trước nàng chữa khỏi cho hắn, kiếp này nàng cũng chưa khỏi cho hắn.

Diệp Vô Hoàn bỗng nhiên dùng một ánh mắt kỳ quái nhìn nàng: "Muốn tìm một cô nương thử, cần gì ta phải phiền toái đi Xuân Hương lâu, ở trước mặt ta không phải có sẵn một tiểu mỹ nhân sao? Cần gì bỏ gần tìm xa?" Vừa nói xong hắn liền kéo Tiêu Ngữ Ca vào trong ngực hắn. một giây sau liền ép nàng đến bên giường.

"Diệp Vô Hoàn! Người dám!" Tiêu Ngữ Ca tuyệt đối không ngờ được tên cẩu nam nhân này thế mà đánh chủ ý lên đầu nàng, nàng tức đến mức muốn chửi ầm lên.

"Ta vốn không phải người tốt lành gì, có cái gì không dám, huống chi có thành công hay không, chính ngươi kiểm nghiệm không phải tốt hơn à?" Diệp Vô Hoàn đè chặt hai tay nàng lại, cúi người xích lại gần cổ nàng, không chút kiêng kị ngửi mùi của nàng, rất thơm à nha! Không thể không thừa nhận trên người nàng có mùi rất thơm,không giống mùi son phấn, mà là mùi thân thể khiến lòng người mê say, rất không giống một tiểu nha đầu!

" Diệp Vô Hoàn, nếu ngươi dám đυ.ng vào ta, ta chắc chắn gϊếŧ chết ngươi!" Tiêu Ngữ Ca ngàn phòng, vạn phòng cũng không có đề phòng bước này, tốt xấu gì nàng cũng là ân nhân cứu mạng hắn, thê mà hắn hiện tại lại muốn ngủ nàng, quả nhiên là ghê tởm, sớm biết liền không chữa cho hắn.

"Làm sao? Sợ rồi? " Diệp Vô Hoàn dừng lại, nhìn khuôn mặt vì phẫn nộ của nàng mà có chút phiếm hồng, khóe môi không tự giác câu lên, khoan hãy nói, bộ dáng tiểu nha đầu này tức giận đúng thật rất có ý vị.

"Thả ta ra!" Tiêu Ngữ Ca giãy dụa, phản kháng, bởi vì dùng nhiều sức, vết thương bị nứt ra, máu bắt đầu chảy ra thấm ướt quần áo nàng.

Diệp Vô Hoàn ánh mắt nhìn về phía vết máu, nhiu mày, trong mắt tà hỏa thu lại: "Yên tâm, ta đối với chim non chưa trưởng thành không có hứng thú, vừa rồi chỉ muốn nghĩ trêu chọc ngươi một lát thôi, quả nhiên không khiên ta thất vọng." Hắn vừa nói vừa nhảy xuống giường, tiện tay chỉnh lại y phục.

Tiêu Ngữ Ca chưa hoàn hồn, đi xuống giường, hừ lạnh một cái, thầm mắng hắn biếи ŧɦái!

"Người quyết định tối này áp dụng bí thuật kia? Thật ra ngươi có thể đợi mấy hôm nữa thương thế khỏi hãng đến, ngươi yên tâm, ta Diệp vô Hoàn đã hứa sẽ làm."

"Ta không chờ được." Tiêu Ngữ Ca bình tĩnh nói.

Ngày mai đã phải tiến cung tham gia hội hoa sen, nếu theo nàng nhớ thì ở đó đã chuẩn bị sẵn một vở kịch, kiếp trước vì thế mà nàng thành trò cười cho thiên hạ, còn kém chút nữa thân bại danh liệt, biến thành trò cười trong miệng quý nữ toàn kinh thành, đời này nàng tuyệt đối không giẫm lên vết xe đổ.