Chương 41: Có phải là thích diên vương không! (1)

Mạc Linh Nhi lập tức đối với Tần lạc cảm thấy thú vị, buông điểm tâm trong tay xuống, phủi phủi tay.

"Tỷ không nghĩ tới muội là một người cởi mở như vậy." Từ khi xuyên đến đây, liền không gặp được một người hợp cạ như vậy, người người đều là không thích gặp người ta, nói cái gì mà hoa nhường nguyệt thẹn đâu!.

Đương nhiên ngoại trừ bọn a hoàn nhà cô ra.

"Ha ha." Tần lạc nghe Mạc Linh Nhi nói như vậy, lập tức có chút ngượng ngùng gãi đầu."May mà tỷ nói muội cởi mở, những người khác cảm thấy muội thô bỉ tục tằn không chịu nổi ạ." Tần lạc mím môi anh đào, làm ra vẻ tự mỉa mai mình.

"Làm sao có thể, tỷ chỉ thích tính tình muội thẳng thắng như vậy đó." Mạc Linh Nhi chân thành nói.

"Thật sao?" mắt Tần lạc tỏa sáng.

"Đương nhiên rồi."

"Muội liền biết mình đã không nhìn lầm người." Tần lạc cười ngọt: " lần đầu tiên muội thấy tỷ đã cảm thấy tỷ không giống với mấy người cả ngày bôi son trét phấn đó rồi ạ.”

“Ừm...khụ khụ." Mạc Linh Nhi đang uống nước, nghe Tần lạc nói vậy, thiếu chút nữa nghẹn họng gần chết.

“Mạc tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?” Tần Lạc vươn tay vỗ mạnh mấy cái vào lưng Mạc Linh Nhi, muốn giúp cô đỡ ho khan.

“Ọe...khụ khụ khụ khụ.” Nước mắt Mạc Linh Nhi chợt chực trào ra. Sức lực cô nhóc “gấu” này sao lại mạnh như vây chứ.

Không phải con gái thời cổ đại đều nũng nịu yểu điệu sao? Yểu điệu chỗ nào? chỗ nào chứ?

Tần Lạc ngượng ngùng thu tay về: “Ngại quá ạ, Mạc tỷ tỷ, muội...” Tần Lạc nói đến đây giọng nói càng lúc càng nhỏ, hình như nàng đã lại làm điều gì sai rồi.

Nam Cung Diên thấy cô gái đối diện đột nhiên ho khan liền thấy hơi xúc động nhưng rất nhanh đã thu hồi tầm mắt, nhấc lên một ly rượu rồi uống vào: “Khụ khụ...” còn chưa uống xong ly rượu thì một ngụm khí đã xộc lên cổ họng sặc đến khiến cho Nam Cung Diên ho khan.

Khuôn mặt vốn tái nhợt đã đỏ ửng kì lạ.

Hoàng đế nhìn Nam Cung Diên một cái sau đó lại tiếp tục cùng các vị đại thần khác nói chuyện.

Mạc Linh Nhi đã ngừng ho khan, ánh mắt cô nhìn về phía Nam Cung Diên.

Nghe nói thân thể điện hạ Diên Vương không được khỏe, xem ra là sự thật.

Qua hồi lâu Nam Cung Diên mới ngừng ho khan. ửng đỏ trên khuôn mặt lại chưa giảm, làm tăng thêm sự tao nhã kì lạ.

"Mạc tỷ tỷ? Mạc tỷ tỷ?" Tần lạc thấy đôi mắt Mạc Linh Nhi nhìn chằm chằm một phía đến ngơ ngẩn, thế là cũng nhìn về phía Mạc Linh Nhi đang nhìn.

“Đó là Diên Vương đúng không?...Ôi! Có phải Mạc tỷ tỷ thích Diên Vương rồi không?” Tần Lạc thốt ra, nói xong liền kinh ngạc đến che miệng mình lại.

Mạc Linh Nhi đột nhiên quay đầu, nhìn Tần Lạc như nhìn quái vật vậy.

Nhưng giọng nói đầy hùng hồn này đã vang rền trên đại điện.

Đám người trên đại điện trong nháy mắt an tĩnh lại, sau đó lại tiếp tục sự việc của mình giống như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.

Chỉ là lúc có lúc không nhìn Mạc Linh Nhi bằng ánh mắt kì lạ!

Mà hiện tại phản ứng của Mạc Linh Nhi đâu? Cô cũng không biết, nhưng đột nhiên biết được vì sao cô nhóc nghịch ngợm này lại bị người ta cô lập rồi.

Ha ha ha!

Mạc Linh nhi bảo đảm, nếu như không phải đang ở trong đại điện, nếu như không phải Nam Cung Diên đang dùng ánh mắt cười như không cười nhìn cô. Thì cô không chừng đã bóp chết cô nhóc này, rồi cạy mở não cô nhóc nhìn xem trong não nó đang chứa đựng cái gì!

"Tần lạc!" Mạc Linh Nhi cắn môi đỏ, giọng từ phổi gầm nhẹ một tiếng.

“cái đó...muội, muội không cố ý.” Tần Lạc liều mình giải thích sợ Mạc Linh Nhi hiểu lầm nhưng có cảm giác càng giải thích lại càng rối rắm.

Nhìn dáng vẻ lo sợ của của Tần Lạc, Mạc Linh Nhi biết cô nhóc không phải cố ý.

Nhưng mà...

nghĩ đến cô nhóc nói cô thích Diên Vương khiến cô liền bối rối. đến cùng biểu hiện nào của cô biểu hiện ra là thích Diên Vương?

Mẫu người lí tưởng của cô trước nay không phải là kiểu bệnh mỹ nhân như Nam Cung Diên nha?

Nhìn biểu cảm của Diên Vương kìa? Biểu cảm đó, có thể giải thích cho cô một chút không? Đó là đang cười trên nổi đau của người khác sao chứ? Hay là đang mừng rỡ vì có người thích anh ta.

Mạc Linh Nhi ra vẻ bình tĩnh, lại không che được những rặng mây đỏ trên mặt, trong mắt ánh lên vẻ bối rối.

Nhưng vẻ mặt này đã lọt vào trong mắt Nam Cung Diên, không nghĩ tới có thể nhìn thấy vẻ uất ức của cô gái này.

Ý cười hiện nhiều hơn trong đáy mắt.

Mặc dù số lần gặp mặt không nhiều, nhưng Mạc Linh Nhi luôn mang đến cho chàng cảm giác khéo ăn nói, thận trọng từng bước. người khác nếu nhổ nàng một cọng lông, nàng liền nhổ trọc đầu người ta.

“Được rồi, được rồi, cũng không phải muội cố ý.” Trong lòng Mạc Linh Nhi đã phát điên, nhưng cũng không thể làm khó người ta được. Lại nói thêm, chỉ là nói một câu mà thôi, sự hiểu lầm như vậy cũng không khó tiếp nhận.

Tần Lạc càng áy náy hơn

�����������