Chương 5: Hoa có độc

"Thất hoàng tử cũng thật to gan, mẹ cậu ta là quý phi nhận bao ân sủng, vậy mà cả gan dám làm ra chuyện nghịch thiên như vậy, quả thực không biết trời cao đất dày!". Lưu phó tướng tức giận nói lớn.Tề Triết Hoằng đau đầu nhìn bản đồ, đối với Lưu phó tướng sinh ra đồng cảm. Nhưng hắn biết hiện giờ quan trọng là điều gì. Tức giận chửi bới không phải cách, cần thiết hơn là nhanh chóng tuyên chiến với Minh Quốc, kết thúc chiến tranh, bằng không mọi việc đều không kịp nữa.

"Ngày hôm nay chúng ta phải bàn cho xong đại sự, ngày mai tiến quân đánh vào nội bộ thành Ngọc Hà. Minh Quốc là quốc gia nhỏ, chúng ta không cần thiết phải đánh vào toàn bộ. Đại tướng quân Minh Quốc, Hà Lãng là mục tiêu chính. Chỉ cần lấy đầu của hắn ta đã coi như thành công một nửa rồi. Các vị tướng quân thấy thế nào?"

Ung lão tướng quân gậy gật đầu.

"Điện hạ nói có lí. Chỉ là hiện giờ lương thực trong quân không còn đủ để trụ tới ba ngày, nói chi là tận mười một ngày... Chỉ e rằng chúng ta không chết vì đao kiếm, cũng chết vì đói..."

"Phía triều đình đã cử người đem lương thực tới, chỉ ngày mai là có. Tuy nhiên chúng ta không thể không phòng bị việc quân lương bị Thất hoàng tử động tay động chân được!". Một vị tướng quân khác nói, vẻ mặt trầm xuống.

"Về vấn đề quân lương ta sẽ nghĩ cách, hiện giờ chúng ta cần bàn trận đánh, chuẩn bị vũ khí nhanh nhất có thể..." Tề Triết Hoằng đối với các vị tướng quân, nói.

"..."

***

Giờ ăn trưa đến, Tề Triết Hoằng cùng Liễu Hải Nguyệt dùng bữa, hạ nhân đều lui ra ngoài.

"Nô tì cạnh nàng ra ngoài, vậy ta với nàng bằng cách nào nói chuyện?"

Liễu Hải Nguyệt lấy ra một xấp giấy, cùng chiếc bút được chế tạo đặc biệt mà ngoại công tặng nàng. Bút này không cần quết mực, mực đã được lưu trong một ống dài. Tề Triết Hoằng liền hiểu, song cũng không nói gì.

Liễu Hải Nguyệt viết viết lên giấy, đem đến trước mặt Tề Triết Hoằng.

[Điện hạ lo chuyện quân lương?]

Tề Triết Hoằng vẻ mặt hoài nghi hỏi:

"Nàng sao lại biết?"

[Điện hạ luôn nhìn vào thức ăn không rời mắt.]

"Ừm."

[Điện hạ, tiểu nữ to gan muốn nói phương pháp có thêm quân lương. Phương pháp này có thể điện hạ đã nghĩ tới, nhưng chỉ là không dám làm.]

"Nàng nói xem."

[Nếu không có thì đi cướp.]

"Ta hiểu, nhưng người Minh Quốc đều dáng người thô kệch, bạo lực, thể lực so với quân ta mạnh hơn rất nhiều. Nếu như cướp trắng trợn, chẳng những đánh rắn động cỏ, mà còn hao tổn binh lực...]

Liễu Hải Nguyệt cười mỉm.

[Tiểu nữ biết, tham gia việc quân không phải việc của nữ nhân, nhưng nếu điện hạ cho phép, tiểu nữ có thể tự mình đi cướp. Nếu điện hạ tin tưởng, tiểu nữ sẽ đi về với quân lương và binh lính nguyên vẹn.]

Tề Triết Hoằng nhìn những mảnh giấy đầy mực, lại nhìn ánh mắt dịu dàng nhưng cũng chắc nịch của nàng, gật đầu đồng ý. Hắn muốn xem xem, một nữ nhân như nàng, rốt cuộc có tài gì, và thân phận gì!

"Theo mật báo, chiều nay quân lương tiếp viện của Minh Quốc sẽ đi qua khu vực Lạc Man, giáp thành Ngọc Hà, ta sẽ cử người theo nàng, nhưng nàng phải hứa với ta bảo toàn tính mạng, nguyên vẹn trở về."

Ngay buổi chiều hôm đó, Liễu Hải Nguyệt cùng một đội quân đủ người xuất phát lên đường. Các tướng quân nghe được điều này, nổi lên cuộc cãi vã với Tề Triết Hoằng. Y không làm gì, chỉ ngồi đó nghe. Các tướng thấy vậy, bất lực cùng Tề Triết Hoằng tiếp ục bàn việc, không nói gì thêm. Họ đều biết Tề Triết Hoằng vừa ác độc, nhưng cũng có bộ óc thông minh lỗi lạc, hắn làm vậy cũng có lí do riêng của hắn. Mà nếu bọn họ còn nói thêm, chỉ sợ vị thái tử này sẽ đem họ đi chặt đầu, phanh thây mất!

Ở phía bên này, Liễu Hải Nguyệt cùng quân lính đang mai phục ở hai bên rừng, im lặng chờ đợi quân địch đi qua. Quả nhiên không đầy một khắc, quân lính mặc binh phục đỏ đã đến, một hàng dài người và lương thực trên xe kéo. Khi đã đi vào khu vực được vạch ra, tất cả chỉ kịp kêu lên một tiếng "ực" và tắt thở.

Binh kính thấy việc này rất thần kì và khó tin, nhưng không thắc mắc nhiều, chỉ lặng lẽ thu lương thực về tay và thu dọn thi thể.

Đội quân của Liễu Hải Nguyệt trở về kèm theo đó là toàn bộ quân lương chi viện của Minh Quốc. Người về không có dấu vết của đao kiếm, không có dấu hiệu của việc xảy ra xô xát, điều này khiến các lão tướng quân hết sức kinh ngạc, đồng thời đối với nữ nhân không biết từ đâu tới có cái nhìn khác hơn, dự tính nàng sẽ tiếp tục góp phần không nhỏ vào cuộc chiến tốc đánh này.

Tề Triết Hoằng rất lấy làm lạ, trong bữa cơm tối, hắn không nhịn được hỏi chuyện. Lần này có Hạ Tương ở bên cạnh giải thích:

"Điện hạ. Hẳn người biết đến laoij hoa gọi là Lệ Trữ đi?"

Tề Triết Hoằng gật đầu:

"Ta biết, là quốc hoa trước đây của Minh Quốc, đã bị bác bỏ khỏi quốc hoa."

"Đúng vậy. Người có điều không biết, lí do bị bác bỏ khỏi quốc hoa là gì đi. Tiểu thư có thời gian ba tháng ở Minh Quốc tìm hiểu về tất cả các loài hoa, nên loại hoa này, người nắm trong lòng bàn tay. Lệ Trữ, có một khắc tinh cực độc, đó là một loại hoa hiếm thấy ở nước ta, tên chỉ có một chữ- Hạ. Hoa Hạ và Lễ Trữ khắc nhau, điều này không phải ai cũng biết. Vừa hay, trên con suối gần đây nô tì và tiểu thư phát hiện, hoa Hạ mọc nhiều như rơm rạ. "

"Trên đường vận chuyển có một đoạn đường chỉ toàn là hoa Lệ Trữ đó, chúng ta chỉ cần rắc bột hoa Hạ đã được chế biến lên trên, đám người kẻ địch đi qua, chưa đầy một phút sẽ trúng độc mà chết."

Tề Triết Hoằng nghe vậy, đột nhiên cảm thấy bản thân còn quá thiếu hiểu biết. Trước giờ hắn chỉ biết hoa dùng để trang trí, để pha trà, để tặng nữ nhân. Ấy vậy mà hoa còn có thể là loại độc chết người... Hải Nguyệt... Quả nhiên là một bông hoa có độc, độc của sự xinh đẹp. Bất quá, hắn sẵn sàng bị trúng độc của nàng, vì nó đáng.

"Nàng sao lại làm thành bột hoa Hạ? Đã có chuẩn bị rồi?"

Hạ Tương cười cười ngây ngô:

"Điện hạ có điều không biết, tiểu thư trong tay có rất nhiều bột hoa, số bột hoa mà người lưu trữ khi còn ở phủ, có khi còn nhiều hơn quân lương ấy..."

Tề Triết Hoằng khẽ nhếch mép thoáng qua rồi tiếp tục dùng bữa.

Nàng thích hoa.