Chương 13: Tuyển tú [1]

Tuyển tú rất nhanh đã đến, Liễu Hải Nguyệt lần đầu tiên ra khỏi Y Lan cung, cảm giác khá mong đợi.Tề Triết Hoằng quả nhiên đem nàng bọc lại. Mũ bao trùm nửa thân thể, y phục trắng pha lẫn xanh lục, vải lụa mềm mại, thướt tha. Tổng quan nàng giống như tiên nhân bước ra từ chốn tiên cảnh vậy.

Ngày hôm trước, các quý nữ trong thành đã được sắp xếp ở lại trong cung, hôm nay đều tụ tập ở ngự hoa viên. Tuyển tú gồm hai phần: dung nhan, tài nghệ.

Ngày hôm nay sẽ là phần nhan sắc, các tú nữ ai nấy trang điểm hết sức xinh đẹp, tụm năm tụm ba trò chuyện vui đùa.

"Hoàng thượng giá đáo, Hải tiệp dư giá đáo."

"Tham kiến bệ hạ, tham kiến Hải tiệp dư."

"Miễn lễ"

Các tí nữ xếp thành hàng bái kiến, sau khi nghe được "miễn lễ" liền đứng thẳng dậy, trộm ngước mặt nhìn.

Qua lớp vải lụa, Liễu Hải Nguyệt đã cảm nhận được ánh mắt si mê của các tú nữ dành cho hoàng đế. Nàng cảm thấy, quả là một cơ hội tốt đem nữ nhân nhét vào cạnh nam nhân này.

Liễu Hải Nguyệt hướng phía Ngụy quý phi cùng Cao, Diệp phi, tính hành lễ với các nàng, song bị Tề Triết Hoằng cản lại.

"Nàng không cần. Hiện giờ không cần, sau này cũng không cần hành lễ trước người nào ngoài trẫm và thái hậu."

Liễu Hải Nguyệt lắc lắc đầu. Hạ Tương nhìn nhìn nàng, cúi đầu chậm rãi nói:

"Bẩm bệ hạ, tiệp dư nói, như vậy không phải phép ạ."

Tề Triết Hoằng vẫy vẫy tay, ánh mắt tràn đầy sủng nịnh, trong mắt hắn giờ đây chỉ có nàng, chỉ có duy nhất Liễu Hải Nguyệt.

"Tới đây."

Liễu Hải Nguyệt do dự một chút, dưới ánh mắt trông chờ của hoàng đế, bước từng bước về phía hắn. Hắn sai người chuẩn bị sẵn một chiếc ghế, đặt bên cạnh hắn. Nàng được hắn kéo vào ghế ngồi, vén mảnh vải lụa, chui đầu vào trong thì thầm với nàng:

"Sau này trẫm ngôi đâu, nàng liền phải ngồi chung một chỗ, rõ chưa?"

Liễu Hải Nguyệt lườm lườm hắn, không nói gì.

"Bắt đầu đi". Tề Triết Hoằng ra lệnh, tuyển tú bắt đầu.

Nữ tử đầu tiên bước vào là trưởng nữ Hàn gia. Cha của nàng là quan Hộ bộ thượng thư, có nhiều cống hiến cho quốc gia. Trong cuộc phản loạn vừa rồi, cha nàng tỏ rõ thái độ và lập trường, theo phe thái tử Tề Triết Hoằng.

Hàn Tố Tố là một nữ tử nổi tiếng ở kinh thành. Nàng ấy xinh đẹp, không quá kiêu kì, không quá ma mị, là một vẻ đẹp hiền hoà, khiến người khác có hảo cảm ngay từ lần đầu gặp mặt. Nghe nói, cầm, kì, thư, hoạ nàng ấy đều tinh thông, đã từng phô nghệ ở bữa tiệc sinh thần hoàng hậ ba năm trước, rất xuất sắc.

" Thần nữ Hàn Tố Tố, trưởng nữ hộ bộ thượng thư Hàn Khánh bái kiến bệ hạ và các vị nương nương."

"Miễn lễ." Tề Triết Hoằng phẩy tay nói.

Hắn đến nhìn cũng không nhìn Hàn Tố Tố, chỉ quay mặt sang bên cạnh:

"Nguyệt, nàng thấy sao?"

Liễu Hải Nguyệt nghĩ nghĩ, rồi lại nhìn gương mặt xinh đẹp kia của Hàn Tố Tố, cảm thấy rất có thiện cảm. Khi còn ở trong phủ, nàng đã được phụ thân dạy dỗ, người thường xuyên nói nàng nghe về tình hình dân chúng và quan trường. Nghe nói, Hàn gia này nhân phẩm rất tốt. Hộ bộ thượng thư làm việc rất công minh, chưa từng nhận hối lộ, hơn nữa còn thường xuyên bỏ tiền túi phát thêm gạo cho những gia đình khó khăn.

Mà trưởng nữ của ông ấy hơn nàng một tuổi, là một nữ nhi ngoan ngoãn trong chốn thuê phòng, tính cách rất tốt. Chỉ là nghe nói, kế mẫu của nàng ghét nàng, thường tìm cớ kiếm chuyện để bắt nạt nàng.

Liễu Hải Nguyệt kéo kéo ống tay áo Tề Triết Hoằng, gật gật đầu.

Tề Triết Hoằng cùng nàng tâm linh tương thông. Thật ra, hắn cũng khá vừa ý với nữ tử này. Nàng ta ngoan ngoãn như vậy, vào cung ắt không làm phiền đến hắn nhiều như mấy cái nữ nhân chua ngoa kia. Cha của nàng còn là Hộ bộ thượng thư, thân mẫu đã qua đời, được tiên hoàng ban Nhị phẩm phu nhân, rất tốt.

Hắn hỏi Liễu Hải Nguyệt, chỉ để xem nàng có thích nàng ta không, rồi mới chắc chắn. Nàng quả nhiên cùng hắn có hiểu.

Hàn Tố Tố được vào vòng tiếp, liền rời đi.

Ngụy Cơ Uyển cùng Cao thị, Diệp thị có chút không hài lòng với thái độ của hoàng đế dành cho Liễu Hải Nguyệt. Rõ ràng các nàng phi vị cao hơn, thời gian ở cạnh hoàng đế cũng lâu hơn, ấy vậy mà không bằng một cái nữ nhân được nhặt bên ngoài quân doanh kia về! Các nàng muốn hảo hảo trút giận lên Liễu Hải Nguyệt một phen, nhưng hoàng đế đối với nàng lại bao bọc kĩ càng, đến một con muỗi cũng không vào được Y Lan cung. Hơn nữa, hoàng đế còn trèo tường vào Y Lan cung, chúng quan đều biết, gáy náo loạn một hồi, mà vị hoàng đế này lại như không quan tâm vậy...

Tú nữ tiếp theo là một nữ tử xinh đẹp không kém Hàn Tố Tố là bao. Nàng ấy có một gương mặt sắc sảo, đôi lông mày thanh tú, một làn da trắng mịn, được chăm sóc kĩ. Dáng đi nàng yểu điệu thướt tha, ánh mắt tràn ngập tình ý nhìn hoàng đế.

"Thần nữ Ngọc Hoàn tham kiến bệ hạ, các vị nương nương."

Liễu Hải Nguyệt chỉ nhìn qua thôi, trong lòng liền thốt lên hai chữ "thú vị."

Ngọc Hoàn, nhị tiểu thư Ngọc phủ. Cha nàng là Ngọc đại học sĩ, chức quan khá cao. Chuyện đời trong sạch, song dường như chuyện gia thất khá bất ổn và ồn ào. Người đời đều nói, nhị tiểu thư là một cái nữ nhân chua ngoa, kiêu ngạo. Nàng ta ỷ mình có dung mạo kiêu sa, sắc sảo mê hồn, thường xuyên ức hϊếp thứ muội, gia nhân trong phủ. Nàng ta đặc biệt thích khoe khoang, nhiều lần bị cho bẽ mặt, nhưng vẫn thói cũ mà lộng hành, thành ra trở thành trò cười và thú vui của những người khác.

Liễu Hải Nguyệt nắm ống long bào Tề Triết Hoằng, hắn thấy vậy liền vén tấm lụa trên vành nón lên, ló đầu vào trong.

"Chính là nàng ấy, phong vị cao một chút."

Liễu Hải Nguyệt thì thầm, khoé miệng nhếch lên cao, đôi mắt vì cười mà hẹp lại.

Tề Triết Hoằng cười nhẹ:

"Nàng đó."

Hắn nhanh chóng khôi phục dáng vẻ lạnh lẽo thường ngày, nghiêm nghị ra lệnh. Ngọc Hoàn thấy một màn như vậy, trong lòng rất khó chịu, nhưng vẫn duy trì nụ cười trên môi, đắm đuối nhìn hoàng đế:

"Tạ bệ hạ."

Sau đó, những tú nữ khác lần lượt tiến vào, khoảng mười lăm người được tiếp tục, còn lại đều ra về. Ngọc Hoàn nhà Đại học sĩ, Hàn Tố Tố trưởng nữ Hàn hộ bộ thượng thư, Mạc Như Ý từ nhà Mạc Tả thị lang, thứ nữ Dương My của Hữu thị lang và một số người khác. Họ đều có vẻ ngoài xinh đẹp động lòng người, nếu ở cùng một nơi, không phân được cao thấp.

Ngày đầu tiên tuyển tú tin đồn về Liễu Hải Nguyệt cũng được lan truyền nhanh hơn, đều là nói xấu về nàng. Cái gì mà yêu phi, cái gì mà hồ ly tinh mê hoặc đế vương, gì mà không dám lộ diện, hay đặc biệt hơn, người ta còn đồn tuyển tú này là của Hải tiệp dư, tuyển thϊếp cho tiệp dư, chứ không phải cho hoàng đế. Liễu Hải Nguyệt cũng không quan tâm đến những tin đồn đó, chỉ bình thản về Y Lan cung nằm ngủ.