Chương 42: Người trong truyền thuyết





"Tuyệt không nhượng bộ!" Đệ tử Thủy Liêm động rối rít phụ họa, từng người nhiệt huyết sôi trào.

"Thật sao? Vậy thì tiêu diệt các ngươi thôi."

Đôi mắt Thất hoàng tử lạnh lùng, Kỳ Lân màu tím dưới chân gầm lên giận dữ, phun ra một ngụm ngọn lửa màu tím, trong nháy mắt lao đến phá hủy nửa ngọn núi.

"Đông "

Động chủ Thủy Liêm động cầm trong tay chuông Thiên Âm , một tiếng chuông vang lên, không gian cũng bắt đầu run rẩy, sóng âm vô hình như muốn đem vùng không gian ở xa kia hủy diệt. Thất hoàng tử hừ lạnh một tiếng, bên trong ánh mắt đều là vẻ khinh bỉ, hắn khoát tay, bên trong tay một cấy roi màu đỏ thẫm đột ngột hiện.

Một roi đánh xuống, không gian đánh ra một vết rách, thẳng hướng động chủ Thủy Liêm động mà đi.Thiên Âm chuông lại ngân vang, động chủ toàn thân hào quang lóa mắt, một đạo kết giới bao vây bả ngọn núi, đem người và vật bên trong bảo vệ. Tiếng chuông cùng roi đỏ chạm vào nhau, không gian rung chuyển, sơn hà biến sắc, thật là hoảng sợ.

Thất hoàng tử hơi nhíu mày, ánh mắt càng thêm âm lãnh, roi đỏ trong tay hơi nắm chặt, ánh mắt hiện lên tia tàn nhẫn.Tựa hồ như vô số ngôi sao lấp lánh trên bầu trời rơi vỡ.

Chuông Thiên Âm vang lớn, phát ra vô thượng thần âm, chống lại tới cùng. Nhưng mà chênh lệch một đại cảnh giới, động chủ thua kém hơn rất nhiều, uy lực vương giả binh khí một phần trăm đều không thể phát huy ra, căn bản cũng không phải là đối thủ của Thất hoàng tử.

"Bành ---" Hào quang trên người hắn bị phá tan phun ra một ngụm máu tươi.

Ánh mắt Thất hoàng tử lạnh lùng, người Thiên Cơ Các cùng Thánh Nguyệt Hoàng Triều cùng nhau cười nhạo.

"Đom đóm cũng dám tranh sáng cùng ánh trăng!"

"Động chủ!" Người Thủy Liêm động đều là kinh hồn bạt vía, động chủ của bọn họ đã là cảnh giới linh sư cầm trong tay vương giả binh khí, cũng chỉ qua hai hiệp liền bị người ta đánh cho thổ huyết, đây chính là chênh lệch cảnh giới!

Căn bản không có một phần thắng nào!

Thất hoàng tử toàn thân kim quang rực rỡ, như một tôn thần, lạnh lùng bễ nghễ nhìn động chủ, "Ngươi nếu muốn chết, bản hoàng tử thành toàn cho ngươi."

Hắn một roi vung lên, mười phương đại vực đều biến thành tro bụi.

"Phốc." Động chủ toàn thân xương cốt gãy mất vài cái, quỳ một chân trên đất, ho ra đầy máu.

"Cướp bảo bối người ta còn ngông cuồng như vậy." Hoàng Khinh Vãn vuốt vuốt cái mũi liếc mắt một cái, đối với Thất hoàng tử này không có thiện cảm.

Đám đông một trận kinh hãi, người của Đạo Nhất Chân Phủ, Vạn Phật Tự, Thủy Vân Các đều ở phương xa quan sát, không có xuất thủ.

Hoàng tộc Thánh Nguyệt Hoàng Triều, bọn họ không thể tùy tiện đối địch.

"Động chủ!" Người Thủy Liêm động kinh hô, sợ Thất hoàng tử một roi đem động chủ bọn hắn quất chết.

"Lạc lạc đát..."

Đột nhiên ở giữa một vùng tăm tối trên bầu trời, cuồng phong nổi lên bốn phía.

Chỉ thấy từ xa, một con Thanh Điểu(*) to lớn như một tòa cung điện bay tới.

Thanh Điểu kia có bảy cái đầu, toàn thân lông vũ tựa như thanh ngọc lóng lánh.

Trên lưng của nó, đệ nhất tuyệt sắc yêu nghiệt lạnh lùng đứng, tóc bạc, lông mày lạnh lùng, đôi mắt rét lạnh, mi tâm(**) có ấn ký lưỡi liềm màu tím nhạt, phảng phất giống như từ trong tranh đi ra.

"Đó là…"

Đám đông một mảnh kinh hãi, huyết dịch khắp người đều như đông cứng.

Đồng tử trợn to, từ trong tâm thức sinh ra một sự sợ hãi khủng khϊếp, một loại uy áp cực độ, đè ép bọn họ rối rít quỳ rạp xuống đất, đám người sợ xanh mặt, làm sao cũng không nghĩ tới hôm nay Đại Thừa binh khí xuất thế, còn đem Cửu điện hạ của thần điện Thương Di mời tới.

Đây chính là người trong truyền thuyết!

Giờ khắc này ngay cả Thất hoàng tử của Thánh Nguyệt Hoàng Triều cũng đổi sắc mặt.

----

Chú thích:

(*) Con chim màu xanh.

(**)vị trí giữa hai chân mày.