Chương 23: Thần bí tồn tại

Ngay cả cây Nhân Sâm Quả Thụ kia bị đốt cháy tan tành cũng đã mọc lại.

Hoàng Khinh Vãn cảm thấy giật mình, dùng lời của Hỏa Vân Hoàng để giải thích chính là, Thương Di hoang cốc có năng lực tự thân chữa trị, không cho phép nó có nửa phần tổn hại.

Lần nữa khôi phục cảnh cũ, bất quá tại chỗ những sinh vật bị thiêu rụi, lưu lại một điểm "Sinh tồn’, điểm “Sinh tồn” chỉ là hư ảnh, vì duy trì Thương Di hoang cốc cân bằng, mà tự thân biến hóa ra.

Chờ đến mảnh đất này về sau khi sinh trưởng hoàn thiện, điểm “sinh tồn” này liền sẽ biến mất.

“Sinh tồn” loại này không chỉ có tác dụng trên thân thực vật, mà cũng có tác dụng t trên thân động vật.

Hoàng Khinh Vãn từ từ tiêu hóa lấy lời nói thâm ảo kia của Hỏa Vân Hoàng, cái thế giới này, còn có quá nhiều sự vật nàng không hiểu rõ, con đường tương lai, có lẽ sẽ là một đường tươi sáng sặ sỡ, lại có lẽ sẽ là một đường sát phạt không ngừng chìm trong biển máu.

Trong đôi mắt đỏ sậm,pahst ra ánh sáng màu nhạt, theo lời Tiểu Hồng nói, bên dưới Thương Di hoang cốc có vô số kinh khủng tồn tại.

Giống Nhân Sâm Quả Thụ vậy, vốn hẳn nên tồn tại trong chỗ sâu thật sâu trong Thương Di hoang cốc, nếu không phải là dưới đó phát sinh biến đổi lớn, Nhân Sâm Quả Thụ sẽ không từ chỗ đó chạy đến đây.

Cứ như vậy, bọn hắn muốn đi qua đáy Thương Di hoang cốc ra ngoài hi vọng liền càng thêm nhỏ bé.

Trên đỉnh Thương Di hoang cốc đã bị phong ấn bởi sức mạnh kinh người , bọn hắn đến nay không thể đột phá, chỗ sâu dưới đáy Thương Di hoang cốc, có sinh vật kinh khủng làm người ta sợ hãi đến run người.

Theo lời giải thích của Tiểu Hồng, nếu bọn họ tiếp tục dừng lại tại lối vào dưới đáy Thương Di hoang cốc, không bao lâu sau, bọn hắn cũng lại biến thành điểm “Sinh tồn” tại mảnh đất này

Ý nghĩa nghĩ chính là, tính mạng của bọn hắn cuối cùng sẽ bị mảnh đất này cướp đi, từ đó biến thành điểm "Tồn tại" hư ảo.

Cho nên bây giờ, con đường trước mắt của bọn họ chỉ có tiến lên!

Chỉ có xông lên phía trước gϊếŧ ra một con đường máu, mới có thể bảo toàn sinh mệnh.

Hoàng Khinh Vãn không chịu được có loại xúc động muốn chửi thề, tốt nhất đừng để nàng gặp phải con chim bảy đầu kia một lần nữa!

Lần sau gặp lại con chim kia, nàng phải lột sạch lông nó, nướng lên ăn!

Hỏa Vân Hoàng khinh bỉ nhìn nàng một cái, khuôn mặt hài tử hiện lên vẻ mặt ngưng trọng.

"Ngao"

"Rống "

"Hô "

"Thu"

Bọn hắn còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, vùng đất rộng lớn bỗng nhiên một mảnh chấn động, từ trong chỗ sâu truyền đến nhiều tiếng dã thú kêu gào, âm thanh tạo ra áp lực kinh khủng, tựa hồ cũng muốn đem ngực nàng ép vỡ!

Phảng phất là có thiên quân vạn mã, từ chỗ sâu vọt tới, mảnh đất lớn đều nứt ra mấy khe hở.

Mà những âm thanh dã thú kêu gào này, có ẩn chứa sự sợ hãi vô tận.

Bị sự sợ hãi truyền sang, trước mắt Hoàng Khinh Vãn lập tức hiện ra cảnh địa ngục Tu La ngàn vạn thây nằm chất đống!

Thân thể nhỏ bé của Hỏa Vân Hoàng chợt động, lấy ra Liệt Diễm Vũ Phiến, kéo Hoàng Khinh Vãn đứng lên trên.

Chỉ một thoáng, Liệt Diễm Vũ Phiến bay vụt lên không trung, mang theo Hoàng Khinh Vãn cùng Hỏa Vân Hoàng, ẩn nấp vào khoảng không.

"Ầm ầm"

Chỗ sâu dưới đáy Thương Di hoang cốc, năm đạo tử lôi (*) từ trên trời giáng xuống, mỗi một đạo lôi quang, đều như một ngọn núi lớn gầm thét đánh xuống, mang theo khí thế hủy diệt trời đất, không khí bị ép đến cực điểm, phía ngoài xa ngàn dặm, hình thành một luồng sét màu tím.

(*) tia sét

Chết tiệt! Ban ngày trời đang nắng mà sét đánh cái gì hả!

Mấy đạo lôi quang kia mặc dù xa ngoài ngàn dặm, nhưng lại vang dội khiến không khí xung quanh như chấn động , xương cốt toàn thân Hoàng Khinh Vãn, đều nhanh chóng sắp bị bóp nát.