Chương 22: Bầu trời đầy sao

"Phì.." Hoàng Khinh Vãn thực tình kém chút nhịn không được phun ra.

Hỏa Vân Hoàng im lặng, ánh mắt khinh bỉ rơi ở trên người nàng, "Ngươi tự đi tìm đi."

Dứt lời, trực tiếp ôm một đống côn trùng, tìm một chỗ ngồi, bắt đầu ăn. Nó hôm nay thân thể tổn thương không ít, cần ăn một chút gì để bổ sung, sinh vật dưới đáy Thương Di hoang cốc đều là vật phi phàm, tuy là chỉ là côn trùng, cũng là lương phẩm bổ dưỡng hiếm có.

Vết thương trên người Hoàng Khinh Vãn đã khỏi, đối với tổn thương trong cơ thể tự nhiên là tốt. Nhưng trái tim bị hao tổn, sức lực tiêu hao phải bù lại.

"Ách… "

Nhìn thấy như thế một người dáng dấp giống như tiểu hài tử, nhai lấy nhai để thịt côn trùng đnag còn ngọ nguậy, là một chuyện kinh dị cỡ nào.

"Ta nói này, Tiểu Hồng, ngươi có thể hay không biến lại thành dáng vẻ chim để ăn?"

Cái dạng này, thực tình khiến Hoàng Khinh Vãn tê dại da đầu.

Hỏa Vân Hoàng không nhìn thẳng nàng, bình tĩnh nhai xong một phần ba côn trùng, đem những thứ còn lại toàn bộ cất vào.

Nó là chim, không ăn trùng thì ăn cái gì?

Nó làm sao biết con người ăn cái gì? Con người đáng giận, Con người chuyên bắt bẻ!

Hoàng Khinh Vãn bất lực chảy nước dãi, cũng may Hỏa Vân Hoàng cho nàng ăn hồng châu từu Nhân Sâm Quả, nàng lúc này tinh lực dồi dào, xem ra sau này phải bù cho Tiểu Hồng một cái thực đơn cho người ăn thật là ngon.

Hỏa Vân Hoàng cất kỹ hết thảy, mới bình tĩnh xoay đầu lại, lườm nàng một cái.

Bọn hắn mới đến hoang cốc liền gặp trọng kích, xem ra phải xuyên qua hoang cốc này, quả thực là một chuyện không có khả năng.

Hỏa Vân Hoàng ngẩng đầu, bên trong phương viên vài dặm, sau khi đánh nhau, biến thành một mảnh hoang vu, lúc này đã là trời tối, bầu trời đêm đặc biệt sáng tỏ, sao nhiều vô số, Thần Vương Tinh cùng Tiên Vương Tinh hỗ trợ lẫn nhau, soi rọi ánh sáng trong đêm tối.

Hoàng Khinh Vãn nhìn theo ánh mắt của Hỏa Vân Hoàng trong phút chốc liền ngây người.

Cảnh đêm trên Tử Vi Tinh, quá đẹp, quá rực rỡ!

Hai ngôi sao to lớn tỏa ra thần lực, một viên màu lam nhạt, một viên màu trắng bạc, cực kỳ chói mắt.

Thần Vương tinh màu trắng bạc trong sáng như trăng, cho người ta cảm giác vô cùng thánh khiết.

Hoàng Khinh Vãn chợt kinh ngạc, một chỗ bên trong bầu trời đầy sao, nàng lại nhìn thấy một ngôi sao tỏa ra ánh sáng xanh trắng yếu ớt.

Hoàng Khinh Vãn chỉ vào ngôi sao nhỏ bé kia hỏi, " Tiểu Hồng, ngôi sao đó tên là gì?"

Hỏa Vân Hoàng nhìn theo ngón tay của nàng, lạnh lùng phun ra hai chữ, "Thiên Cương."

Thiên Cương…

"Này, Tiểu Hồng, ở Trái Đất ta nghe qua cái tên này rồi?"

Hỏa Vân Hoàng trong nháy mắt liền thay đổi sắc mặt, "Ngươi biết Trái Đất sao?"

Ách…

Nói nhảm, Hoàng Khinh Vãn đến từ Trái Đất, sao lại không biết?

Qua hồi lâu, Hỏa Vân Hoàng mới âm thầm phun ra bốn chữ nhưng nàng lại nghe mà không hiểu, "Chích điện già dạ… "

"Tiểu Hồng, ngươi biết thứ gì?"

Hoàng Khinh Vãn lặng lẽ nhìn nó chằm chằm, một con chim còn có ẩn tình nha.

Hỏa Vân Hoàng thật lâu đều không nói thêm gì nữa, một đôi mắt đỏ như lửa than, âm thầm nhìn chằm chằm bầu trời đêm.

"Chích điện già dạ" Hoàng Khinh Vãn đem bốn chữ này ghi nhớ trong lòng, chỉ cảm thấy trong cơ thể, cổ sức mạnh kia bởi vì bốn chữ này, lại giống như có động đậy.

Lúc nàng muốn điều động sức mạnh, trong thân thể lại là một mảng yên tĩnh, không có nửa phần chuyển động.

Nàng thử mấy lần đều như vậy.

Hôm sau, bình minh hừng lên phía xa, lối vào Thương Di hoang cốc bị hủy hoại vào đêm qua, bây giờ lại khôi phục lại trạng thái cũ một cách thần kỳ.