Chương 13: Con mồi chạy thoát

Ngọn lửa kia truyền từ đầu ngón tay đến sâu bên trong tim nàng, làm hô hấp trở nên khó khăn.

Hỏa Vân Hoàng che ngực hung hãn nhìn nàng chằm chằm, lửa trên trời rút đi mấy phần,trên người Hoàng Khinh Vãn, lại bắt đầu có ánh lửa li ti tỏa ra ngoài.

Hoàng Khinh Vãn cực kỳ khó chịu, hung ác rút giá nến ra khỏi Hỏa Vân Hoàng, cắm vào trong ngọn lửa dưới chân, ngọn lửa vô danh bên trong cơ thể tựa như đem nàng thiêu đốt hết thảy thân thể.

Hoàng Khinh Vãn nửa quỳ ở trong ngọn lửa, một đầu tóc đen nhánh, lúc này đã chuyển hóa thành ngọn lửa hừng hực cháy dữ dội, điên cuồng ở trên bầu trời , đôi con ngươi màu đỏ kia cũng bập bùng ánh lửa.

Một khắc kia Hoàng Khinh Vãn, giống như Liệt Diễm chiến thần từ trên trời bay xuống, khiến Hỏa Vân Hoàng nhìn đến lóa mắt không rời.

"Chích Điện Già Dạ "

Mộtcái tên cổ xưa thốt lên, cả người Hoàng Khinh Vãn dỏ rực, khiến nó nhớ lại một người của mười ngàn năm trước!

Hoàng Khinh Vãn ngừng thở, ngọn lửa vô danh trong cơ thể tuy khiến nàng cực độ khó chịu, lại bị khí tức của nàng từ từ hòa tan, từ tứ chi đến tim, cảm giác nóng bỏng đang chậm rãi tiêu tán đi, nàng lấy được cơ hội thở dốc không ngừng.

Giương mắt, thấy Hỏa Vân Hoàng đang tại chỗ ngồi tĩnh tọa, nhắm mắt chữa thương, điểm sáng màu vàng nhàn nhạt từ nó chỗ vết thương tràn ra, giống như rải kim phấn vào không trung.

Hoàng Khinh Vãn hít thở một cái thật sâu, hết sức dùng sức lực trong sâu cơ thể áp chế lo lắng trong lòng.

Từng dòng nước ấm từ trong ngực thoát ra, đem cơ thể nóng bỏng từ từ tiêu tán, qua một lúc lâu thời gian, Hoàng Khinh Vãn liền cảm giác thân thể dễ chịu hơn, sức lwucj không ngừng bổ sung tràn đầy, ở trong lòng bàn tay, hóa thành đoàn đoàn ngọn lửa.

Hỏa Vân Hoàng đang nhắm mắt dưỡng thương đột nhiên mở hai mắt ra, lửa đầy trời đã tẫn tán đi, Hoàng Khinh Vãn chỉ cảm thấy dưới chân trống không, nhanh chóng rơi vào trong thâm cốc.

Hỏa Vân Hoàng thân hình chợt lóe, như tia chớp bay tới bên người Hoàng Khinh Vãn, cánh tay nhỏ bé trắng noãn bắt lấy tay nàng, hướng xuống phái dưới thâm cốc bay đi.

Hoàng Khinh Vãn chỉ cảm thấy đỉnh đầu chợt lạnh, phía trên bầu trời, bị một con chim bảy đầu màu xanh to lớn như cung điện che phủ.

Con chim bảy đầu kia vỗ cánh một cái, chung quanh trong nháy mắt liền nổi lên cuồng phong gió lốc, vô số cây cối bật gốc, bị cuốn vào không trung.

Hoàng Khinh Vãn trợn to hai mắt, trên trời trừ cây cối ra, còn có mấy loại cự thú không rõ tên bị cuốn lấy, kêu rên khắp nơi.

Từ trên người con chim kia tản mát một loại uy lực kinh người, ngay cả Hoàng Khinh Vãn cũng cảm thấy xương cốt đang run rẩy. Đó là một loại, thân thể không thể khống chế mà sợ hãi.

Hỏa Vân Hoàng kéo nàng, nhanh chóng hướng thâm cốc bay đi.

Đỉnh đầu đếm không được mưa to gió lớn, , điên cuồng rít gào, đuổi vào trong thâm cốc, ý đồ đem bọn họ cuốn đi ra ngoài.

Liệt Diễm Vũ Phiến trong tay Hỏa Vân Hoàng vung lên, một đạo ngọn lửa thậy dày ở sau lưng nổi lên làm bình phong, gắt gao ngăn cản bão lại phía sau.

Rồi sau đó, đem Liệt Diễm Vũ Phiến hướng xuống ném đi, Liệt Diễm Vũ Phiến lập tức biến thành vòng sáng trong suốt, đem Hoàng Khinh Vãn cùng Hỏa Vân Hoàng nhanh chóng che lại.

Liệt Diễm Vũ Phiến có chức năng ẩn thân, như vậy có lẽ có thể chạy khỏi ánh mắt của con chim bảy đầu.

Trên con chim to lớn, Mặc Cửu đứng chắp tay, cả người khoác chiếc áo màu bạc, quanh quẩn một tầng nhàn nhạt ngân quang, lay động theo gió, cùng với màu bạch kim day dưa một chỗ, xinh đẹp kiêu ngạo lại lạnh lẽo như băng.

Hắn lạnh lùng híp đôi mắt màu xanh lạnh giá, môi mỏng quyến rũ, ấn ký trăng lưỡi liềm màu tím nhạt trên mi tâm nhíu lại, ánh sáng rực rỡ nghiêng thành lấp lánh.

Hắn mang con mồi về thương di thần điện, lại có thể chạy thoát?

Khiến bản tôn tức giận, vậy thì không xong rồi.