Chương 12: Chết không tử tế

Một câu nói của nàng, trong nháy mắt thành công làm cho ánh lửa đầy trời tăng vọt.

Hỏa Vân Hoàng trong hình người mặt đỏ bừng, nó đường đường là Hỏa Vân Hoàng đại nhân, lại bị một kẻ hèn mọn thấp kém loài người làm nhục như vậy, nữ nhân có thể nhịn, nhưng nam nhân thì không thể nhẫn nhịn.

Lập tức nó gầm lên giận dữ, "To gan, ta sẽ khiến ngươi chết không được tử tế!"

Thiết...

Hoàng Khinh Vãn hừ lạnh một tiếng, mắt trùng xuống, đem toàn bộ sức mạnh vô hình bên trong cơ thể điều động ra.

Hỏa Vân Hoàng thân hình chợt lóe, nhanh như tia chớp, trong nháy mắt đến bên cạnh Hoàng Khinh Vãn, Liệt Diễm Vũ Phiến vung lên , một luồng lửa màu vàng hóa thành bóng kiếm xông thẳng tới tim Hoàng Khinh Vãn.

"Rắc rắc...rắc rắc..." Lực va chạm mạnh mẽ, khiến kết giới của Hoàng Khinh Vãn đυ.ng ra vết nứt.

Áp lực kinh khủng như một tòa núi to, hung hãn đè nàng ở phía dưới.

Hoàng Khinh Vãn trong lòng cả kinh, thân hình lui về phía sau mấy chục thước.

Dưới chân là hừng hực ngọn lửa cháy mạnh, té xuống dưới lại là vực sâu vạn trượng.

Nàng nhíu đôi mi xinh đẹp, không nghĩ tới con chim phá hoại này quả thật còn có bản lãnh như vậy.

Hoàng Khinh Vãn thân là con người ở thế kỷ hai mươi mốt cường đại đến không ai bằng, ở thế giới này lại rất nhỏ bé.

Nàng nắm chặt tay thành quả đấm, kết giới trên người tự động tu bổ lại vết nứt, ngăn cản ngọn lửa cuồn cuộn của Hỏa Vân Hoàng.

Hỏa Vân Hoàng híp mắt, thân hình chớp động, nhanh như tia chớp.

Tốc độ của Hỏa Vân Hoàng, ngay cả ánh mắt nàng cũng không theo kịp, đừng nói thân thể.

Trước mắt, Hoàng Khinh Vãn chỉ có bị động ứng chiến.

Hoàng Khinh Vãn nhắm mắt, cảm thụ ngọn lửa trong không khí dao động, mới vừa rồi là nàng khinh thường, đối phó với con chim này, phải một kích đánh trúng, nếu không, đối với nàng mà nói, hậu hoạn vô cùng.

Bên tai là âm thanh ngọn lữa hô hô, Hoàng Khinh Vãn nhắm hai mắt, không phóng ra bất cứ dao động nào dù là rất nhỏ.

Thẳng đến khi trong không khí lay động gần ngay trước mắt,đôi mắt đỏ thẵm đột nhiên mở ra, giá nến trong tay, ánh sáng lưu ly chớp động, không chút do dự, dùng hết khí lực toàn thân, hướng chỗ không khí lay động lợi hại nhất hung hăng đâm tới.

"Phốc..."

Một đóa huyết hoa trước mặt nhào tới, Hỏa Vân Hoàng che ngực, giá nến của Hoàng Khinh Vãn lại đâm vào trúng ngực nó!

Giá nến mang sát khí lạnh thấu xương, giống như hàn băng, trong nháy mắt làm cho máu Hỏa Vân Hoàng lạnh lẽo.

Nó trợn mắt không thể tin nhìn Hoàng Khinh Vãn, nó đường đường Hỏa Vân Hoàng đại nhân, lại bị một kẻ đê tiện đả thương!

Hoàng Khinh Vãn hướng nó cười nhạt, giá nến của thương di thần điện thật đúng là sử dụng quá tốt. Trái tim của Hỏa Vân Hoàng đập thình thịch, từ giá nến truyền đến đầu ngón tay, Hoàng Khinh Vãn ra lực chuẩn xác, nếu sâu hơn một tấc, nhất định đã đâm thủng trái tim của nó!

Hoàng Khinh Vãn nhìn chằm chằm sắc mặt có chút nhợt nhạt Hỏa Vân Hoàng, "Cho ngươi một lần cơ hội sống sót, thần phục ta, như thế nào?"

"Kẻ đê tiện … Khụ khụ…” Hỏa Vân Hoàng ho khan ra hai vũng máu tươi, "Ta là đường đường Hỏa Vân Hoàng đại nhân... "

"Xích..."

Giá nên trong tay Hoàng Khinh Vãn lại sâu một li, mới vừa đâm rách bên ngoài tim Hỏa Vân Hoàng, đột nhiên ở giữa, một giọt huyết dịch màu vàng từ nơi đó của Hỏa Vân Hoàng chảy ra, trong nháy mắt liền bị giá nến của Hoàng Khinh Vãn hấp thu , rồi sau đó, truyền tới lòng bàn tay nàng, lại xuyên thấu nàng tim!

"Đáng ghét..." Hỏa Vân Hoàng đau, mặt mũi vặn vẹo, Con người đáng chết! Ngươi đã làm cái gì!

Lúc một giọt máu Hỏa Vân Hoàng truyền tới lòng bàn tay Hoàng Khinh Vãn, nàng chỉ cảm thấy cả người như có dòng điện vọt qua, thoáng qua giữa, trong cơ thể giống như dâng lên một đạo ngọn lửa vô danh, nóng bỏng cực kỳ khó chịu.