Sáng ngày tiếp theo, sắc trời còn chưa sáng, thậm chí còn chưa tới 5 giờ, hai huynh muội đều đã rời giường.
Con nhà nghèo không thể có thói quen ngủ nướng!
Hai người đồng thời làm bữa sáng, ăn no xong, Hạ Ninh liền đem cái giá bàn vẽ, thuốc màu, giấy vẽ cất vào trong ba lô mang trên lưng, còn Hạ Bình An cũng mang một cái ba lô to nhưng bên trong chỉ chứa tấm vải bạt, các loại bong bóng cùng một số đồ vật hỗ trợ khác.
Sau đó hai huynh muội cầm 25000 đồng tiền mặt, cất 15000 đồng tiền còn lại để ở nhà, sau đó liền đi ra cửa.
Sau khi rời đi tiểu khu, hai người tới trước cây ATM đặt ở trước cổng tiệm tạp hóa, bên cạnh nó là đồn cảnh sát, Hạ Bình An gửi 25000 đồng ở ATM, sau đó lại cùng nhau đi đến một cái nhà ga phụ cận, đợi một lúc ngồi trên một chiếc xe công cộng, chạy ra khỏi thành phố.
Hôm nay là cuối tuần, ở ngoại thành phía nam thành phố Hương Hà, mỗi cuối tuần đều có người dân thành phố tự tổ chức hội chùa trên bãi đất trống bên cạnh miếu tướng quân.
Ở hội chùa như vậy, không ít thương gia đều sẽ đem các loại đồ ăn vặt cùng các loại đồ giải trí tới để buôn bán, mà tại đó thị dân cũng có thể bán một ít đồ vật mà mình không sử dụng như đĩa nhạc, một số đồ nội thất, đồ second hand cùng với một số tác phẩm thủ công, vân vân.
Hội chùa tại miếu tướng quân là một lễ hội rất náo nhiệt, đều là do di dân từ Hoa Hạ mang đến Viêm quốc, nghe nói đã có truyền thống mấy trăm năm.
Đến hơn tám giờ, sau khi hai huynh muội bắt hai tuyến xe công cộng, rốt cục đi đến bãi đất trống bên cạnh miếu tướng quân.
Đã có không ít người đi đến, mọi người đều đưa xe gia đình hoặc xe bán tải đến chỗ dừng, sau đó mở cốp xe ra, như vậy là có thể bán được đồ vật.
Hạ Bình An cùng Hạ Ninh tìm một khu vực trống khoảng năm, sáu m² liền dọn đồ ra
Hạ Ninh lấy ra bàn vẽ của nàng, giấy vẽ cùng hộp chứa màu, treo lên hai bức tranh chân dung đã được vẽ tốt, sau đó chờ người tới để quan sát, tạo sự hứng thú.
Một bức tranh Hạ Ninh vẽ chỉ 30 đồng tiền, không tính quý hơn nữa nàng vẽ rất tốt, nhiều người nhìn thấy một bức tranh đẹp như vậy cùng với một tiểu họa sĩ cô nương xinh đẹp đều sẽ không nhịn được mà muốn đến nhờ Hạ Ninh vẽ một bức.
Trong khi đó, Hạ Bình An từ ba lô của mình, lấy tấm vải bạt trải xuống đất, cùng với một bộ tóc giả đi kèm với mặt nạ chú hệ có nụ cười đáng yêu, sau đó hắn lấy ra một đống bong bóng hình sợi, dài thổi vào, bắt đầu tạo hình cho bong bóng.
Sau khi thổi bong bóng, Hạ Bình An dùng đôi bàn tay khéo léo của mình điều chỉnh bong bóng hình dưa chuột thành nhiều hình dạng khác nhau như hình con chó, bông hoa, các loại đồ chơi như đao kiếm, mỗi bong bóng chỉ bán với giá 2 đồng tiền.
Có rất nhiều trẻ em đến nơi này, chỉ cần một bé muốn mua thì những đứa bé khác khi trông thấy đều sẽ năn nỉ bố mẹ mua một cái.
Chuyện làm ăn như thế này Hạ Bình An đã làm không ít, ưu điểm là chi phí đầu tư rất thấp, không yêu cầu kỹ thuật quá nhiều, cũng không gây sự chú ý cho người khác, chỉ cần mua bong bóng và tấm bạt để đựng bong bóng liền có thể khai trương.
Mặt nạ thằng hề cùng tóc giả là dùng để thu hút trẻ em, tính ra khoảng mấy trăm đồng tiền, tuy nhiên chi phí này cũng không ảnh hưởng nhiều đến doanh thu, chỉ cần một ngày là có thể thu được ba, bốn tram đồng tiền, trừ đi chi phí thì tiền lời cũng có thể được một, hai trăm đồng.
Chủ yếu là ở khu vực này, không chỉ có quầy hàng của hắn cùng Hạ Ninh, cho nên tiền kiếm được cũng không được xem là quá nhiều.
"Ca ca, hay là chúng ta tích góp tiền để mua một chiếc bán tải đi, sau đó ngươi lái xe tới đâu, ta liền muốn đi tới đó, không những có có thể bày sạp còn có thể đi du lịch!" Hạ Ninh nhìn bên cạnh những chiếc bán tải, phía sau xe chất đầy hàng hóa, đặc biệt thuận tiện, không khỏi ước ao nói rằng.
Chiếm cứ toàn bộ khu vực hoang vắng, nằm ở phía Bắc Quang châu, đại Viêm quốc, xe bán tải được rất nhiều gia đình bình thường hoan nghênh, vừa có thể dùng để du lịch và bán hàng, mỗi lần tổ chức hội chùa như thế này, xe bán tải chiếm từ bảy phần mười trở lên.
"Tốt, chờ ngươi lúc nào đi học được giấy phép lái xe và kết quả học tập tốt thì ta sẽ mua một chiếc!"
Nghe Hạ Bình An như vậy, Hạ Ninh lập tức liền cao hứng lên, tràn ngập nhiệt tình "Vậy ta liền lập một quỹ gọi là quỹ mua xe bán tải để dành tiền, đúng rồi, một chiếc bán tải đại khái khoảng bao nhiêu tiền "
"Bình thường hai, ba vạn, xe hơi hơi tốt một chút đại khái muốn bảy, tám vạn đi!"
"Vậy mục tiêu nhỏ của quỹ là tiết kiệm được bảy vạn, cố lên. . ."Hạ Ninh bắt đầu tự khuyến khích bản thân.
Hạ Bình An mới vừa thổi ra hai con chó con, liền có một bé trai lôi kéo mụ mụ đến khai trương, tay chỉ vào bong bóng chó con màu tím trên tay Hạ Bình An.
Sau khi Hạ Bình An bán ra năm con bong bóng, Hạ Ninh cũng nghênh đón người khách đầu tiên một tiểu cô nương bảy, tám tuổi mặc áo đầm trắng trẻo, mập mạp. Khi tiểu cô nương đi qua nơi này liền bịbức tranh chân dung nhân vật của Hạ Ninh hấp dẫn, không nhịn được muốn kêu Hạ Ninh vẽ cho nàng một bức.
Hôm nay số người tới hội chùa ít đi rất nhiều so với lúc trước, rất nhiều chuyện làm ăn ở đây cũng không được tốt, xem ra ảnh hưởng từ không gian xâm lấn còn chưa kết thúc.
Tới chiều, Hạ Bình An bán được 106 cái bong bóng, thu được 212 đồng, Hạ Ninh vẽ cho người ta vẽ 6 tấm, thu được 180 đồng.
Hai huynh muội ở đây ăn hai bát cháo, hai cây nem rán, hai bình nước có ga, một phần trái cây, Hạ Ninh còn đi chơi ngựa gỗ, tàu lượn siêu tốc cùng trò chơi xạ kích, chi ra 86 đồng. Khi đêm đến, hai người thu dọn đồ đạc về nhà sau một ngày bận việc liền kiếm được 306 đồng tiền.
Hạ Ninh cực kỳ cao hứng, từ trung học cơ sở tới giờ, vào mỗi cuối tuần, Hạ Bình An thường thường dẫn nàng tới nơi này, mỗi lần tới nơi này đối với nàng mà nói nhất định là một cái sự tình vô cùng vui sướиɠ, có thể chơi có thể vẽ vời còn có thể ăn ngon.
Ngày tiếp theo, hai người ở nhà nghỉ ngơi, xem ti vi, quét dọn vệ sinh, giặt quần áo, làm một số việc lặt vặt đến hết ngày.
Sáng sớm, Hạ Bình An liền gọi điện cho ông chủ xường sửa chữa xưởng, nói cho ông chủ mình muốn từ chức để làm một công việc khác nhẹ nhàng hơn.
"Bình An à, ngươi còn trẻ, ta cũng không ngăn cản ngươi đi ra ngoài xông xáo, người trẻ tuổi mà, đều muốn đi ra ngoài va chạm xã hội là rất bình thường, tuy nhiên ngươi làm nghề sửa xe này là phi thường có thiên phú a, nếu như ngươi còn muốn sửa xe, cứ việc trở về ta, chỗ này ta mỗi tháng lại cho ngươi thêm hai ngàn khối tiền lương, ngươi đến các xưởng sửa chữa khác cũng sẽ không cho tiền lương cao hơn của ta. . ."
Trong điện thoại, ông chủ xưởng sửa chữa xưởng đối với Hạ Bình An rời đi rất là tiếc hận bởi vì toàn bộ xưởng, tìm được một người trẻ tuổi có kỹ thuật sửa chữa tốt như Hạ Bình An mà lại rất chân thật, chất phác, rất là khó kiếm.
Hạ Bình An khéo lời từ chối.
Ngày mai hắn liền muốn đến Ủy Ban Chấp hành trật tự quốc gia đưa tin, hắn còn không biết có chuyện gì đang chờ đợi hắn nhưng nếu dựa trên độ hữu ích từ năng lực Quan sát của hắn, bên kia phỏng chừng sẽ không thể thả hắn ra.
. . .
Thời điểm Hạ Bình An nói chuyện điện thoại với ông chủ xưởng sửa chữa, ngay ở trụ sở của Ủy Ban Chấp hành trật tự quốc gia, thành phố Hương Hà, một đại thúc mang cặp kiếng cận dày đặc, chòm râu di động, ăn mặc lôi thôi lếch thếch, đi dép, nụ cười cợt nhã, trên người mặc một bộ quần áo sặc sỡ, đầy hoa, khoảng hơn ba mươi tuổi, tay để trong túi quần, huýt sáo, đi đến bên ngoài phòng làm việc của Mạc Ngôn Thiếu.
Cửa phòng làm việc của Mạc Ngôn Thiểu mở ra, mỹ nữ tóc ngắn cùng nam tử đầu trọc đồng thời từ trong phòng làm việc đi ra.
Nhìn thấy mỹ nữ tóc ngắn kia, nam nhân ăn mặc quần áo sặc sỡ, đầy hoa ánh mắt sáng lên, nước miếng đều suýt chút nữa chảy ra, đang hút từng ngụm từng ngụm nước trở lại, ngay lập tức đi tới " San San, lại muốn đi làm nhiệm vụ à, tối hôm nay có thời gian không, nếu có thời gian đến nhà của ta nghe nhạc, ta vừa mới bỏ ra 4 triệu để mua bộ máy âm hưởng, hiệu quả cực kỳ tốt, có thể khiến cho âm thanh phát ra rất hay. . ."
Mí mắt của mỹ nữ tóc ngắn đều không vén một hồi, chỉ là nhìn lướt qua nam nhân ăn mặc quần áo sặc sỡ, đầy hoa, trong miệng lạnh lạnh phun ra một câu nói "Cút!"
Nam nhân có cử chỉ cợt nhã một mặt ảo não, nhưng cũng không bại lui "Haizz, sớm biết ta nên trực tiếp hỏi ngươi có nguyện ý hay không cùng ta lăn lộn trên giường!"
Trước khi chiếc giày màu đen đá đến cái mông của hắn, nam nhân có cử chỉ cợt nhã cười quái dị một tiếng, thân hình giống như con khỉ, linh hoạt hướng về trước, trực tiếp né qua một cước của mỹ nữ tóc ngắn, lập tức đẩy ra cửa lớn văn phòng của Mạc Ngôn Thiểu, vọt vào.
Mạc Ngôn Thiểu đang ở phía sau bàn làm việc, mới vừa thu hồi một phần văn kiện.
"Tư liệu ngươi muốn về Hạ Bình An ta đã chuẩn bị kỹ càng!" Nam tử cợt nhã thu hồi nụ cười, trên mặt lập tức trở nên bình thường, từ trong túi tiền móc ra một cái USB đen thùi lùi USB đưa cho "Tên kia không đơn giản a, rất thú vị. . ."
Không đơn giản, rất thú vị
Mạc Ngôn Thiểu hơi kinh ngạc, nâng lên mắt trước tiên, liếc mắt nhìn cái cái USB đen, trong lòng do dự một chút, nghĩ có muốn hay không nhận lấy USB, trên cái USB tựa hồ dính một ít không rõ vật chất, xem ra khá bẩn thỉu.
Cuối cùng sự hiếu kỳ của Mạc Ngôn Thiểu chiến thắng bệnh thích sạch sẽ, do dự mấy giây sau Mạc Ngôn Thiểu không tiếp nhận USB mà là trực tiếp mở miệng "Ngươi nói đi ta nghe. . ."
"Sau khi cha mẹ hắn tạ thế, hắn từ chối tổ chức công tác xã hội của chính phủ vì hắn muốn ở cùng muội muội của hắn, vì vậy hắn liền bỏ học, đi làm công, chính mình nuôi dưỡng muội muội đến trường!"
"Ân, ta đây biết!" Mạc Ngôn Thiểu gật đầu.
"Còn một vài việc ngươi nhất định không biết, hắn lần thứ nhất chuyện làm ăn là đi tới phụ cận trường học bán bong bóng, bán bong bóng một quãng thời gian liền thấy số tiền thu được không ổn định nên tới 16 tuổi, hắn liền đi một cái xưởng sửa chữa ô tô làm thợ máy!"
"16 tuổi đi làm công nhân cũng không phải vấn đề gì to tát, còn có vấn đề gì khác không" Mạc Ngôn Thiểu hỏi.
"Khà khà, đây chính là địa phương thú vị, căn cứ vào tư liệu ta sưu tập được, trước khi hắn làm thợ máy sửa ô tô, hắn chưa bao giờ sửa chữa ô tô, hắn chỉ có bằng tốt nghiệp trung học cơ sở, cũng không trải qua huấn luyện có liên quan kỹ thuật thế nhưng sau khi hắn đến xưởng sửa chữa ô tô, chỉ không tới hai tháng, hắn liền có thể thông thạo sửa chữa các loại xe mà chỉ có những kỹ sư sửa xe có thể làm được, bình thường một người trẻ tuổi chưa tiếp xúc qua kỹ thuật sửa xe, muốn trở thành kỹ sư sửa xe thông thạo, ít nhất cũng phải được huấn luyện ba năm, hắn giải thích cho ông chủ là hắn tự mình học ở nhà!"
Mạc Ngôn Thiểu con mắt sáng lên một cái hơi híp "Còn có cái gì nữa không. . ."
"Thông tin còn lại liên quan đến cha mẹ hắn. . ." nam tử cợt nhã liếʍ môi một cái "Cha mẹ hắn là nạn ngân trong vụ tan nạn xảy ra năm năm trước tại thành phố Hương Hà!"
"Ồ. . ." Mạc Ngôn Thiểu lông mày giật giật.
Tai nạn giao thông năm năm trước, 11 người tử vong, bị thương mấy chục người là tin tức náo động nhất thành phố Hương Hà xảy ra vào năm đó, một chiếc xe thể thao chạy với tốc độ 150 km, ở trung tâm thành phố lao nhanh, sau đó va vào một đám người đang đứng trên vạch kẻ dành cho người đi bộ ở phía đầu đường, đang chờ tín hiệu đèn giao thông, tạo ra một con đường máu. .
Mạc Ngôn Thiểu đối với chuyện này còn rất ấn tượng, năm đó sau khi Ủy Ban Chấp hành trật tự quốc gia tiếp nhận vụ tai nạn giao thông kinh hoàng này, phát hiện vụ tai nạn giao thông cỡ lớn này không có quan hệ đến không gian xâm lấn cùng năng lực siêu tự nhiên, Ủy Ban Chấp hành trật tự quốc gia cũng không quan tâm mà đem vụ án này chuyển đến bộ ngành có liên quan xử lý theo trình tự.
"Vụ tai nạn giao thông này xảy ra đã năm năm nếu không nhờ ngươi kêu ta tra một chút thông tin về Hạ Hạ Bình An, ta đều muốn quên việc này, sau đó ta ngứa tay hiếu kỳ tra xét một hồi, tìm ra được một số người trong cuộc có liên quan đến tai nạn giao thông này, ngươi đoán ta phát hiện cái gì "
Nam nhân cợt nhã còn muốn dài dòng nhưng nhìn thấy Mạc Ngôn Thiểu dùng ánh mắt bất thiện trừng mắt hắn, hắn cười gượng hai tiếng rồi nói " Thiếu công tử của tập đoàn Đại Thương, Triệu Viên bốn năm trước đã chết ở nước Đức, thi thể Triệu Viên được tìm thấy ở bên trong biệt thự của hắn, bên phía Đức đưa tin cùng khám nghiệm tử thi cho thấy Triệu Viên trong một thời gian dài hút độc bởi vì hút độc thừa thãi gây ra tử vong, không những vậy, phụ thân của Triệu Viên, tổng giám đốc tập đoàn Đại Thương, Triệu Kim, sau khi nhi tử của hắn chết ba tháng, hắn cũng tắc nghẽn cơ tim mà chết!"
"Từ nguyên nhân cái chết của hai người thì không có vấn đề gì chứ!" Mạc Ngôn Thiểu ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn.
"Đơn độc giám định cái nguyên nhân cái chết của hai người kia nguyên nhân xác thực không có vấn đề, chỉ là bác sĩ giám định tinh thần cho Triệu Viên để Triệu Viên thoát tội liền bất ngờ bị điện giật trong khi tắm rửa ở nhà hồi tháng 4, Thẩm phán tuyên án vụ tại nạn giao thông trong quá trình lái xe trên đường cao tốc, mất khống chế dẫn đến rơi xuống sườn núi tử vong vào tháng 7, cảnh sát giao thông giám định nguyên nhân xảy ra vụ tai nạn giao thông bị vợ đâm chết khi bắt quả tang đang vụиɠ ŧяộʍ hồi tháng 9. Nếu như những thứ này đều là trùng hợp thì quả là không hợp lý. . ."
Mạc Ngôn Thiểu sắc mặt từ từ nghiêm nghị lên "Còn gì nữa không "
"Trùng hợp là ghi chép xuất ngoại duy nhất của Hạ Bình An trước khi xảy ra cái chết của Triệu Viên là khoảng một tuần, hắn dùng thị thực du lịch mua vé máy bay đi qua quốc gia khác, ta không tra được hắn đi tới nơi nào, đi bằng máy bay gì cũng như chi tiêu bao nhiêu, ở đâu, ta chỉ tìm được thông tin hắn từng lưu lại khách sạn ở nước Strasbourg. . ."
"Ta nhớ rằng khoảng cách từ Strasbourg đến nước Đức rất gần, ngay ở biên cảnh phụ cận!" Mạc Ngôn Thiểu cau mày nói rằng.
"Lái xe từ Strasbourg đến nước Đức chỉ cần một canh giờ đường xe, hai nước lui tới rất thuận tiện, nơi Triệu Viên tử vong cách đó cũng không xa, chỉ cần lái xe mấy tiền đồng hồ liền tới nhà của Triệu Viên, ngày thứ tư sau đó hắn có thể quay về được rồi. . ." Nam tử cợt nhã vỗ vỗ miệng, có vẻ chưa hết thòm thèm "Giời ạ, vào lúc ấy Hạ Bình An mới 17 tuổi, thật khó tưởng tượng. . ."
"Không có chứng cứ thì không được nói mò, cũng không muốn ám chỉ ta đến suy đoán!" Mạc Ngôn Thiểu một mặt nghiêm túc nói.
"Khà khà, đương nhiên ta không nói gì a, chỉ là trần thuật một chuyện, một đống kẻ cặn bã đã chết thì ăn thua gì đến ta!" Nam tử cợt nhã nhún nhún vai, một mặt không đáng kể nói rằng.
"Còn nữa không "
"Sau khi cảnh sát giao thông chết thì hai ngày sau, Hạ Bình An mang theo muội muội đi tảo mộ cho cha mẹ, ngươi tuyệt đối không nghĩ tới sau một tháng kể từ lần tảo mộ này, Hạ Bình An một thân một mình đi tới Thiên Long tự, ở lại Thiên Long tự ba ngày, sau khi Hạ Bình An rời Thiên Long tự, Vân Cốc hòa thượng tuyên bố bế châm, không còn xăm mình cho người khác nữa!"
"Vân Cốc hòa thượng phong châm cũng cùng Hạ Bình An có quan hệ sao" Mạc Ngôn Thiểu thật sự kinh ngạc, Mạc Ngôn Thiểu nhận thức Vân Cốc hòa thượng, hình xăm hỏa sư trên người Mạc Ngôn Thiểu xuất phát từ bàn tay của Vân Cốc hòa thượng, Vân Cốc hòa thượng là người xăm số một toàn bộ tỉnh Ích Châu.
"Đây là ta căn cứ số liệu cùng tư liệu, số liệu định vị trên điện thoại di động của Hạ Bình An mà tiến hành phân tích suy đoán, hắn ở Thiên Long tự có ba ngày mà ba ngày là thời gian vừa đủ để Vân Cốc hòa thượng hoàn thành một cái hình xăm, mà sau khi Hạ Bình An rời đi Thiên Long tự, Thiên Long tự liền nói Vân Cốc hòa thượng bế quan.
Sau đó, người đến đến Thiên Long tự cầu xăm đều do đệ tử của Vân Cốc hòa thượng tiếp đón, thời điểm lão Đồ đi Thiên Long tự cầu xăm liền không gặp được Vân Cốc hòa thượng, là do đệ tử của Vân Cốc hòa thượng làm giúp, sau khi Hạ Bình An rời đi Thiên Long tự thì Vân Cốc hòa liền phong châm, ta không rõ nguyên nhân là gì nhưng chỉ biết giữa hai người có quan hệ, độ khả thi rất lớn!"
"Được rồi, ta biết rồi chuyện này chấm dứt ở đây, ngươi ngày hôm nay coi như chưa có tới chỗ này!" Mạc Ngôn Thiểu trầm mặc, chốc lát yên lặng, cầm lấy cái USB ở trên tay, nó chớp mắt liền hóa thành một đoàn khói.
Mí mắt nam tử cợt nhã giựt giựt, vỗ đầu của chính mình, một mặt mờ mịt "ngươi gọi ta tới để làm gì, ngươi xem cái tính hay quên của ta. . ."
"Đúng đấy, ngươi lại mộng du, trở lại nghỉ ngơi thật tốt!" Mạc Ngôn Thiểu cười cợt.
"Xem ra ta muốn trở lại nghỉ ngơi, những yêu tinh trong mộng thật sự là . . ." Nam tử cợt nhã ngáp một cái, xoay người rời đi, khi tới cửa nam tử cợt nhã tựa hồ lại nghĩ tới cái gì, vỗ đầu mình một cái xoay đầu lại "Còn có một việc ngoại trừ Triệu Viên, Triệu Kim còn có một đứa con trai gọi là Triệu Giản, Triệu Giản học ở trong một trường học dành cho quý tộc, nghe nói hai năm trước đã trở thành triệu hoán sư. . ."
Mạc Ngôn Thiểu lông mày nhúc nhích một chút "Biết rồi. . ."