Chương 15: Tà Ác Chi Nhãn

Chờ sau khi nhóm người Mạc Ngôn Thiểu đi thang máy rời đi, Lý Vân Chu mới xoay đầu lại, thật lòng đánh giá Hạ Bình An một chút, lập tức sừng sộ lên, ho khan hai tiếng, lấy ra uy nghiêm.

"Tiểu tử, ánh mắt đó của ngươi có ý gì, ta cho ngươi biết, đừng tưởng rằng ngươi có năng lực Quan sát thì ngon, ở Ủy ban Chấp hành trật tự quốc gia, Giác tỉnh giả cùng với nhân viên phục dịch không khác nhau quá nhiều, hiểu không, khoảng cách giữa Giác tỉnh giả và Triệu hoán sư còn kém khoảng mười vạn tám ngàn dặm đây, tương lai hai năm khả năng ngươi trở thành Triệu hoán sư vẫn chưa tới một phần năm mươi, coi như ngươi chó ngáp phải ruồi không cẩn thận có thể trở thành Triệu hoán sư thì ngươi cũng phải tôn xưng ta một tiếng tiền bối, hiểu sao!"

"Đã hiểu, tiền bối!" Hạ Bình An mỉm cười, "Đúng rồi, tiền bối, vấn đề hồi nãy ta vừa hỏi, tiền bối còn chưa trả lời đây, Ác ma chi nhãn là gì?"

Nghe được Hạ Bình An ngoan ngoãn gọi mình tiền bối, Lý Vân Chu l*иg ngực giơ cao một ít, lòng hư vinh được thỏa mãn cực lớn, hắn vung tay lên, "Nơi này không phải chỗ nói chuyện, đi tới phòng họp, để ta nói cho ngươi một số kiến thức cơ bản, để ngươi biết được rằng cái thế giới này còn có rất nhiều nguy hiểm, không bình tĩnh như vẻ bề ngoài!" . . .

Mấy phút sau, bên trong phòng họp, Lý Vân Chu đứng ở phía trước màn hình to lớn, chỉ vào những bức ảnh "Ác ma chi nhãn" khủng bố được tạo thành bởi những đống thịt người chất lên, bắt đầu giảng giải cho đầu cho Hạ Bình An.

"Đây chính là Ác ma chi nhãn, đồ án Ác ma chi nhãn mà ngày hôm nay chúng ta nhìn thấy chỉ có thể gọi là nhỏ, chỉ hiến tế ba người, còn tấm hình này do Ủy ban Chấp hành trật tự quốc gia chụp vào năm 1993 tại thành phố Rwanda, Châu Phi, do máy bay không người lái từ vùng ngoại ô chụp được, số lượng người được sử dụng để hiến tế cho đồ án Ác ma chi nhãn ở thành phố Rwanda vượt quá 6800 người. . ."

Lý Vân Chu chỉ vào đồ án Ác ma chi nhãn trên bức ảnh, thi thể nhân loại bị tách rời, được đặt ở một mảnh đất trống với diện tích khoảng mấy chục mẫu, được xếp chồng chất thành núi, thi thể tạo thành con mắt, đầu lâu tạo thành con ngươi, máu tanh khủng bố tới cực điểm. Hơn nữa những thi thể được chồng chất kia đã mục nát, giòi khắp nơi, cảnh tượng như vậy, đã khó có thể dùng lời nói mà hình dung được.

Lần thứ nhất nhìn thấy bức ảnh này, nội tâm Hạ Bình An cũng bắt đầu lăn lộn, hắn chỉ là híp mắt nhìn, lông mày cau lại, mím môi thật chặt.

Ngoại trừ tấm hình ở thành phố Rwanda, trên màn ảnh còn có nhiều bức ảnh liên quan đồ án Ác ma chi nhãn, Ác ma chi nhãn bên trong tất cả bức ảnh đều được tạo thành bởi vô số thi thể nhân loại đã bị tách rời dùng bị tách rời, những tấm ảnh này cực kỳ mang tính khiêu chiến đối với sức chịu đựng con người.

"Những đồ án Ác ma chi nhãn khác, số người hiến tế ít thì có mấy cái, nhiều thì có mấy chục, thậm chí hơn trăm, tất cả những người bị hiến tế đều sẽ bị tách ra thành đầu, tay, chân cùng thân người, bởi vì Ác ma chi nhãn quá mức tà ác khủng bố, sẽ gây nên khủng hoảng cực lớn trong mọi người, những bức ảnh này đều được truyền thông ở các quốc gia truyền thông giữ kín, không truyền ra bên ngoài, thuộc về bí mật quốc gia, đương nhiên, ngươi hiện tại cũng có đủ tư cách để biết một chút. . ."

"Không gian xâm lấn phát sinh ở thành phố Rwanda năm 1994 mang cấp độ A, có liên hệ gì đến đồ án Ác ma chi nhãn trong hình không?" Hạ An Bình hỏi.

"Tiểu tử, ngươi rất thông minh!" Lý Vân Chu gật gật đầu, "Ác ma chi nhãn là một nghi thức hiến tế tà ác, nghi thức hiến tế này có thể đem năng lượng mặt trái của nhân loại cùng với trạng thái tiêu cực hoàn toàn nghiền ép đi ra, đối với không gian xâm lấn mà nói, Ác ma chi nhãn giống như một cái đèn hải đăng chỉ đường cho sinh vật từ không gian xâm lấn, để cho chúng dễ dàng mở ra đường hâm không gian xâm lấn thế giới chúng ta, nghi thức hiến tế càng lớn, số người tử vong càng nhiều, sau đó không gian xâm lấn cấp bậc cũng càng cao, không gian xâm lấn cấp A phát sinh tại thành phố Rwanda năm 1994 khiến cho số lượng người tử vong vượt quá 100 vạn người. . ."

"Ai là người hiến tế, ai bố trí Ác ma chi nhãn?"

"Người tạo ra nghi thức Ác ma chi nhãn là một tổ chức tà giáo, phản nhân loại có tên gọi là Ác Ma Chi Nhãn, tai nạn tại thành phố Rwanda chỉ là một trong những nợ máu mà tổ chức tà giáo này gây ra, tổ chức này đã tồn tại rất lâu, lâu đến mức khó có thể tìm hiểu. Mà mục đích tồn tại của tổ chức tà giáo này chính là muốn cho dị giới thông qua không gian xâm lấn hoàn toàn hàng lâm ở thế giới chúng ta, nuốt chửng, hủy diệt thế giới chúng ta, mà chúng nó xưng hô việc nuốt chửng và hủy diệt này là Thánh Lâm. Khắp thế giới có 178 tổ chức được Ủy Ban chấp hành Trật tự công bố là tổ chức tà giáo, trong đó, trình độ nguy hiểm của Ác Ma Chi Nhãn được xếp hạng thứ nhất, là kẻ địch của toàn bộ chính phủ các nước, thành viên của Ác Ma Chi Nhãn, vô luận là ở đâu đi nữa, miễn là nhìn thấy đều có thể trực tiếp đánh chết. . ."

"Gia nhập tổ chức Ác ma chi nhãn đều là những người nào, những Triệu hoán sư, Giác tỉnh giả sa đọa sao?"

"Đó chỉ là một phần nhỏ tạo thành Ác ma chi nhãn!" Lý Vân Chu vẻ mặt nghiêm nghị lên, hơi trầm mặc một chút, "Kỳ thực, ở bên trong quần thể Triệu hoán sư, vẫn có một cái suy đoán, người thành lập ra tổ chức Ác ma chi nhãn, có thể là những phi nhân loại thông qua không gian xâm lấn đi tới thế giới chúng ta, những phi nhân loại này có thể lấy bề ngoài nhân loại sinh sống cùng chúng ta, Mà ở thế kỷ trước, vào năm 1945 tại Châu Âu, sau khi thực hiện kế hoạch vườn địa đàng, thành phần tham gia tổ chức Ác Ma Chi Nhãn càng trở nên phức tạp, những Triệu hoán sư, Giác tỉnh giả hoặc là chủ động hoặc là bị Ma linh phụ thể thậm chí là nuốt chửng, thậm chí ký sinh lên người bình thường, đều sẽ gia nhập tổ chức Ác Ma Chi Nhãn; đối với những người bị Ma linh dung hợp hoặc bị Ma linh nuốt chửng, ký sinh, chúng ta không biết bọn họ đến cùng vẫn còn là nhân loại hay không, thân thể của bọn họ hoàn toàn thay đổi, sẽ có một ít năng lực đặc biệt, thậm chí sẽ biến thành đáng sợ quái vật. . ."

"Ngoại trừ sinh vật từ không gian xâm lấn, tổ chức Ác Ma Chi Nhãn chính là kẻ địch mà Đội Đặc nhiệm chúng ta phải đối mặt sao?"

"Chúng nó là một trong những kẻ địch nguy hiểm nhất, tất cả sinh vật nắm giữ năng lực siêu tự nhiên và uy hϊếp an ninh quốc gia và trật tự an toàn xã hội của Viêm quốc mặc kệ là gì đi nữa, đều là kẻ địch của chúng ta. . ."

Tuy nhiên, thái độ kiên trì, chăm chú mà Lý Vân Chu biểu lộ cho Hạ Bình An duy trì không lâu, chỉ khoảng mười phút.

Ngay trong phòng hợp, hơn mười phút sau, sau khi trả lời mấy vấn đề của Hạ Bình An, Lý Vân Chu đi tới, đặt mông ngồi ở trước mặt Hạ Bình An, hướng về phía Hạ Bình An nhíu nhíu mày, đề tài lập tức liền bay xa, "Nghe nói ngày hôm nay ngươi cùng với An Tình cùng nhau lái xe đi tới trung tâm thương mại Thiên Cầm. . ."

Người này mới vừa rồi còn đang thao thao bất tuyệt danh sách các tổ chức tà giáo, đoàn thể thần bí bị Ủy ban Chấp hành trật tự xếp vào các tổ chức nguy hiểm, làm sao chớp mắt liền thay đổi đề tài, tốc độ này khiến cho Hạ Bình An có chút không quen.

"Đúng đấy, tiền bối, có vấn đề gì không?" Hạ Bình An cũng chỉ có thể trả lời nói.

"Ở trên xe, An Tình có nhắc gì về ta không?" Lý Vân Chu liếʍ môi một cái, giọng nói có chút hèn mọn.

"Không có!" Mặt Hạ Bình An không hề biểu lộ cảm xúc, lắc đầu.

Lý Vân Chu đột nhiên cười hắc hắc lên, "Khà khà khà, ta liền biết, nàng vẫn là thẹn thùng, không nhắc tên ta là được rồi, điều này cho thấy nàng vẫn lặng lẽ đem ta để ở trong lòng!"

Hạ Bình An không nói gì nhìn hắn. Ánh mắt Hạ Bình An khiến cho Lý Vân Chu bất mãn, hừ một tiếng, "Tiểu tử, ngươi biết cái gì, buổi trưa hôm nay không phải ngươi cùng với mọi người gặp mặt ăn trưa, nhận thức nhau sao, ta không đi xuống ăn cơm trưa, thiếu mất một người a, theo lý thuyết, ngươi sao có thể cùng với An Tình đi tới tới trung tâm thương mại, nếu như thiếu một cái đồng sự, có một cái đồng sự không có tới, An Tình có thể hay không nhắc tới ta một câu, nàng hết lần này tới lần khác không nhắc tới, vậy có thể thấy được vị trí của ta trong lòng nàng không bình thường, trong lòng nàng có ta!"

Đây là logic thiên tài gì thế này! Nhìn vẻ mặt thỏa mãn say sưa của Lý Vân Chu, Hạ Bình An không nhịn được mở miệng, "Tiền bối, ngươi có phải là nghĩ quá nhiều rồi không?"

Lý Vân Chu ở trên cao, nhìn xuống liếc Hạ Bình An một chút, tiêu sái quăng tóc dài của hắn một thoáng, con mắt di chuyển lên bốn mươi lăm độ, nhìn bầu trời ở ngoài phòng họp, vẻ mặt phiền muộn, "Dáng vẻ bình thường như ngươi thế này sẽ không biết được một người đẹp trai như ta cả đời đến tột cùng sẽ gặp phải bao nhiêu buồn phiền cùng nợ tình, nếu như đẹp trai là một loại tội lỗi thì người như ta đã sớm bị ngàn đao phanh thây, là người đẹp trai số một của Ủy ban Chấp hành trật tự, thành phố Hương Hà, được nữ đồng nghiệp thầm mến ngưỡng mộ là một chuyện hết sức bình thường!"

"Tiền bối chắc chứ?"

"Đương nhiên, ngoại trừ An Tình ra, Phương Linh San cũng thầm mến ta, hơn nữa đã thầm mến ta rất nhiều năm, vừa nãy từ trên phi cơ đi xuống tiến vào thang máy trước, ngươi có nhìn thấy hay không, nàng còn đối với ta hừ lạnh một tiếng, liếc ta một chút. . ."

Hạ Bình An một mặt nghiêm nghị, "Tiền bối, ta cảm giác ánh mắt kia giống như ánh mắt khinh bỉ thì đúng hơn!"

"Khinh bỉ? Khà khà, nói tiểu tử ngươi khờ quả không sai, San San chỉ muốn gây sự chú ý của ta mà thôi, tâm nhãn của nữ nhân có rất nhiều, ngươi lẽ nào không phát hiện Phương Linh San cùng An Tình không bao giờ nói chuyện với nhau sao, cái này nói đến đều oán ta!" Lý Vân Chu sắc mặt biến thành tự trách, "Nếu như không phải bởi vì ta, giữa các nàng cũng sẽ không hình thành mâu thuẫn, chỉ là hai người bọn họ một cái lãnh diễm như băng, một cái ánh mặt trời ấm áp, bản thân ta thì nhẹ dạ, đều không muốn để cho các nàng thương tâm, vì lẽ đó rất khó làm ra lựa chọn, quên đi, nói cho ngươi những thứ này ngươi cũng không hiểu, đúng rồi, những bí mật này một mình ngươi biết là được rồi, đừng truyền đi, miễn cho để lão Đồ bọn họ đố kị, để An Tình cùng San San gặp mặt lúng túng, những thứ tình nợ này, là một người đàn ông có trách nhiệm, một người ta yên lặng gánh vác là được rồi. . ."

Nói xong những thứ này, nhìn thấy Hạ Bình An đã triệt để không lời, Lý Vân Chu ngáp một cái, lập tức mất hết cả hứng,

"Ta buổi tối còn muốn làm nhiệm vụ, hiện tại đi ngủ một tí, ngươi hãy đọc một số báo cáo đi, từ từ nghiên cứu các tư liệu lưu ở máy tính, có cái gì không hiểu. . . Ạch, ngươi sau đó chậm rãi liền sẽ hiểu. . ."

Sau khi nói ra một câu vô trách nhiệm, Lý Vân Chu lắc đầu, thì thầm trong miệng cái gì mà"Lại muốn đốt đèn" "Lại muốn tiêu tốn thần lực", trực tiếp liền rời đi, để Hạ Bình An một người ở lại trong phòng.

Hạ Bình An mỉm cười, sau đó nghiên cứu tài liệu trong gian phòng. Sau mười phút, Hạ Bình An tìm thấy được tấm ảnh lịch sử của Ủy Ban chấp hành trật tự quốc gia bên trong máy tính, là hình ảnh trắng đen khoảng 100 năm. . .

Bức ảnh có tiêu đề “Năm 1856, tại thành phố Kim Sơn, Đại Viêm quốc, Cẩm y trấn ma vệ Điểm Đăng nhân đánh chết hấp huyết bức yêu”. Trong hình, một nam nhân mặc khôi giáp, khí vũ hiên ngang đứng ở trước ống kính, trên eo người đàn ông có hai khẩu súng cắm vào, một tay nâng một cây đèn kiểu dáng cũ kỹ, tay còn lại cầm trường đao.

Sau lưng nam nhân, là một con dơi to lớn có hai cánh bị dây thừng kéo ra, sải cánh dài vượt quá 8 mét, thân thể giống người, khuôn mặt hình người, răng nanh lộ ra ngoài miệng, máu me be bét khắp người, vị trí trái tim có một cái lỗ to bằng miệng chén, có thể nhìn được phía sau lưng. .

Nhóm người Mạc Ngôn Thiểu, Đồ Phá Lỗ, đêm nay chính là đi "Đốt đèn" . . .